Sunday, July 05, 2009

Đồng quê


Once there were green fields...

Lâu lắm rồi không còn nghe thấy giai điệu của những bài đồng quê nhẹ nhàng, nghe từ khi còn rất nhỏ, bỏ quên đâu đó trong cuộc đời tấp nập, lục tung lên chỉ vì một giai điệu chợt ùa về trong trí óc chập chờn...

Số 3...

Lúc 3 tuổi đã tập nghe những giai điệu mà quá nửa trong số chúng đa phần là nhạc đồng quê hoặc thiếu nhi, mà nghe đến bài nào ưng ý thì tua đi tua lại đến nhão băng chỉ để nghe một giai điệu bình ổn, ấm áp, nhẹ nhàng của tiếng guitar trầm buồn, dày đặc... Cũng như bài hát đấy, bỏ quên đâu mất một giai điệu thuộc lòng, thân quen để đi tìm những gì mới mẻ. Chợt nhớ và tìm lại. Thấy thật ngốc nghếch...

But I keep on waiting, till you return...

Biết bao bài hát đã đi qua đời, mà chẳng thấy hiểu được bao nhiêu trong số những bài đó vì còn quá nhỏ để hiểu được I'll never let you see, the way my broken heart is hurting me. Hay chỉ là những đoạn nhạc nhỏ đơn giản nhưng thấm đượm nỗi buồn từ giai điệu miên man của Tell Laura not to cry, my love for her will never die... Những bài hát đồng quê cứ nhẹ nhàng đung đưa con thuyền yên ả trôi nhẹ nhàng trên mặt nước bình lặng nhưng đâu đó là một giai điệu lạ lẫm mà con thuyền buộc phải đứng lại để nghe được cả bài hát thật ngộ nghĩnh, đến nỗi bỏ quên đồng quê xanh thẫm, gió thổi mơn man da thịt trôi về sau dần mãi mãi...

Green fields are gone now, parched by the sun. Gone from the valley, where rivers used to run. Gone with the cold winds that swept into my heart. Gone with the lovers who left their dreams depart. Where are the green fields that we used to roam?

Buồn và nhớ. Những khúc hát đồng quê quá nhẹ nhàng để cho ta quên đi nhưng thật mãnh liệt khi nhớ lại. Những hợp âm đơn giản, trùng lặp nhưng sức lay chuyển vô cùng lớn để ta buộc phải quên đi những điệu rock chát chúa, điệu pop của giới trẻ đương thời, điệu rumba uyển chuyển mà trở về với tuổi thơ bé nhỏ. Tâm hồn con người như thế có gọi là thay đổi? Đổi thay tìm về bến đỗ chăng? Những bài hát nhẹ như Donna Donna, Tell Laura I Love Her, Green Fields, Cotton Fields, Stoney, Summer Wine, Take Me Home Country Road,... Thật nhớ. Cái thời nhảy nhót lung tung vì một giai điệu đồng quê thôi thúc, đến độ chiếc giường xếp nhảy nhiều quá mà lún xuống để rồi ăn roi. Hay múa may quay cuồng vì bài hát quá xúc động. Có khi hát nghêu ngao vì quá nhớ, nhớ đến chết mất một kỷ niệm mãi chìm vào quên lãng. Lớn rồi, bây giờ có cho vàng cũng không dám làm thế. Thời trẻ con, không ai chấp làm gì...

Mưa và nghe Green Fields. Bài hát thật buồn, thật nhớ, miên man da diết. Cũng lớp 7 ấy, được nghe giọng hát trầm ấm của Thầy trong trung tâm học Anh văn, nghĩ ngay đến Cậu Ba lâu rồi không gặp. Con người khắc khổ nhưng vẫn tiêu dao. Nhớ lắm. Những giai điệu đồng quê. Lâu lắm rồi. Thỏa sức tưởng tượng. Nhưng sao khi nghe lại vẫn thấy lòng xao động, cay cả sống mũi, mắt đỏ hoe. Nhạc đồng quê. Ta nhớ mi.

Ôi tôi nhớ lắm. Cái thời vẫn đi dạo mát với Cậu Ba trên con ngựa sắt cà tàng không còn chỗ nào để nói. Cậu Ba đạp xe ra biển, dọc Cung Văn hóa Thiếu nhi. Trời đã tối, đèn hai bên và giữa hai làn đường sáng trưng. Gió thổi lồng lộng và con vẫn cứ hát. Cậu Ba biết con thích hát, và khả năng hát của con có thể tỏa sáng. Nhưng đã lâu lắm rồi, con không còn hát nhiều và cũng không còn thấy lòng hứng khởi khi hát. Có chăng giai điệu trầm ấm của Green Fields hay Donna Donna còn thấy lặp lại trên khuôn miệng. Tự mình bỏ vụt mất một khả năng mà mình từng yêu thích. Thật buồn...

Tấm lòng khô kiệt khi nhìn thấy cuộc đời toàn là những hỗn loạn với những niềm vui chợt thoáng và nỗi buồn hằn vết, những cuộc cãi vã chóng vánh nhưng âm hưởng kéo dài như một bản orchestra hoành tráng. Chỉ có nhạc đồng quê và giao hưởng kéo về với thực tại cơ bản đang đứng trên mặt đất này. Câu nói thường nghe nhất là: Nghe nhạc làm cho đầu óc mê muội, không nhớ được điều gì cả.

Chẳng thà nhớ những điệu nhạc như thế, còn tốt hơn nhớ những vết cắt đã lâu rồi chưa lành trong tâm tưởng. Chẳng thà nghe những điệu nhạc như thế, tốt hơn trăm lần khi phải nghe những luồng âm thanh gây hại cho lỗ tai một cách cố ý...

GREEN FIELDS - THE BROTHERS FOUR

Once there were green fields kissed by the sun
Once there were valleys where rivers used to run
Once there were blue skies with white clouds high above
Once they were part of an everlasting love
We were the lovers who strolled through green fields

Green fields are gone now, parched by the sun
Gone from the valleys where rivers used to run
Gone with the cold wind that swept into my heart
Gone with the lovers who let their dreams depart
Where are the green fields that we used to roam

I'll never know what made you run away
How can I keep searching when dark clouds hide the day
I only know there's nothing here for me
Nothing in this wide world, left for me to see

Still I'll keep on waiting until you return
I'll keep on waiting until the day you learn
You can't be happy while your heart's on the roam
You can't be happy until you bring it home
Home to the green fields and me once again

2 comments:

Anonymous said...

Hello there! I do know this really is relatively off-topic however i required to request.
Can owning a well-established blog site for instance your own property go on a massive
amount of work? I will be brand spanking new to
be able to running a blog on the other hand perform generate in my log
day-to-day. I’d wish to find a site so I can share the expertise in addition to ideas
on the internet. Make sure you let me know for those who have any kind of guidelines or maybe strategies for brand new driven web
site homeowners. Regards!
Also see my page: Treatment Of Genital Warts

Anonymous said...

May possibly I actually find out if you will be via Qld? You
truly be understood as a strong Hawaiian :Zero)
Also visit my weblog :: Criminal Records

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.