Monday, July 13, 2009

Hôm nay tôi được mua cho bộ đồ mới !!!

Hôm nay dì tôi dẫn tôi ra chợ mua một bộ đồ mới. Khỏi phải nói tôi đã vui đến mức nào !!!

Cũng lâu rồi, tôi không còn biến ra mấy cái siêu thị gì đó trên quận 1 nữa. Mà những lần tôi biến ra đó, chỉ là để ngó vào những con ma-nơ-canh (hok biết đúng chính tả ko nữa) mặc quần áo theo nhiều phong cách thời trang, hay là để chỉ đi lên đi xuống trên cái thang máy tự động tuyệt cú mèo. Con mắt thẩm mỹ ngày càng lạ và xa rời với hiện thực. Lúc nhỏ là trầm trồ suýt xoa, lúc cỡ cỡ thì thấy cũng đẹp, lúc lớn thì thấy nó chẳng có gì ấn tượng.

Hệ quả: Không còn biết đến mua sắm là gì !!!

Nhưng...

Hôm nay đúng là rất vui. Lâu lắm rồi không còn biết đến mùi mua sắm là gì. Đi shopping là từ ngữ ko có trong từ điển của tôi. Khỏi nói thích đến cỡ nào. Bộ đồ tây màu xanh lá, vải thun, cổ lá sen, có thêu cả hoa lá nữa. Tuyệt cú mèo !!!

Tiếp sau là những lời chỉ trích, nào là "Con gái 12 lớn rồi mà Má nó chẳng sắm sửa cho cái đồ để bận, chỉ toàn bận đồ bính của dì nó"... blah blah blah... Không cần thiết phải nghe. Miễn có đồ bận là được rồi. Đây là câu muôn thuở. Hihi.

Dù sao thì lâu lâu, cũng có người mua đồ cho bận, thấy vui. Con người tôi chẳng cần cầu kỳ, có thì bận, không có thì bận đồ cũ. Nhưng có vài người lại muốn lấy cái việc mua sắm chi tiêu tiền bạc đó mà bù vào với tình thương hay quan hệ giữa người với người thì đúng là quá đáng. Tuy là thích được người khác mua đồ, nhưng không phải bằng kiểu đó. Ví dụ, hôm đi Đà Lạt vừa rồi, Má mua cho gần chục cái áo gió. Tự dưng về nhà bảo là mua sắm cho tôi rồi đó, chứ có phải là không mua đâu. Nghe mà nghẹn họng. Mấy người đó chẳng hiểu là, đi mua sắm với nhau cũng là một cách xích lại gần nhau hơn sao? Đi mua sắm, trao đổi ý kiến, cái này đẹp xấu thế nào, cái kia màu sắc ra sao,... Như thế thì càng hiểu nhau hơn chứ sao? Và cùng nhau thống nhất ý kiến mua giá tiền thế nào. Chứ không phải đi mua đồ, miệng hỏi rằng: "Con có thích không?" bảo rằng thích, hỏi đến giá tiền thì khuôn mặt vô cùng miễn cưỡng. Câu thường nghe nhất là: "Má mua hay không thì tùy Má, con có bận cũng được, không có cũng được, không sao đâu mà." và kèm theo khuôn mặt lơ đễnh ngó trời ngó đất mặc dù rất ít khi gặp được bộ đồ nào đó ưng ý.

Mà đó là do ý thích của người khác dẫn đi mua đồ nên mới lựa chọn, chứ nếu như tôi đòi đi mua đồ thì vẻ mặt còn miễn cưỡng ác hơn nữa. Mua về thì phải có dịp ra ngoài mới bận đồ mới chứ? Hok lẽ bận đồ mới ở trong nhà cho bốn bức tường nó ngắm àh? Mua về, không ra ngoài, không bận đồ mới. Hệ quả tất yếu: Nghe chửi. "Mua về không thèm bận thì mua chi cho tốn tiền!!!" Vậy đó, mà đến hồi đi ra ngoài cần bộ đồ cho đàng hoàng để bận thì lục tung cái tủ đồ lên cũng chẳng thấy được cái đồ nào cho ngon lành để mà bận.

Đúng là tréo ngoe !!!

-> Không xin tiền Má vào bất kỳ việc gì không liên quan đến việc học hành. Khi nào cho thì để ống heo, lập "quỹ đen". Chỉ cần mở miệng, lỗ tai sẽ bị "đau" ngay !!!

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.