Saturday, July 25, 2009

Điều bí ẩn của nắng - P.4

Tiết bốn, trời mưa. Quang cảnh duy nhất mà học trò thấy được quay khung cửa lớp chỉ hạn hẹp là một hình chữ nhật vuông vắn. Thảo không sao tập trung được. Nó bận nhìn Thanh vì hôm nay con nhỏ có những hành động kì lạ quá. Thanh cứ mơ màng nhìn ra cửa. Xét cho cùng cũng không có gì lạ, Thanh thích mưa nên dĩ nhiên nó phải nhìn. Tuy tự an ủi bản thân như vậy nhưng nó vẫn cảm thấy hài lòng với câu trả lời “chẳng vào đâu” củamình. Thảo khá giống Thanh, nhưng nó không bạo dạn bằng. Thảo ốm, btóc lại dài đến tận thắt lưng và cũng cận. Nó ghét cay đắng Quân – tên con trai khoái nghịch mái tóc dài của nó. Thanh bảo hễ có dịp thì cứ tông thẳng vô bụng hắn vì hai bộ xương ốm nhách chạm nhau thì chả mất tí máu nào.


“Ế!” – Thảo la lên khi Quân nắm một cyhùm tóc của nó giật ngược lại. Vừa hoàn hồn, nó quắc mắt, gầm gừ với Quân – “Ông muốn chết kiểu nào hả?”


“Kiểu nào mà sau bà á!” – Quân nhe răng cười chọc tức.


“Ông...!” – Thảo nghẹn họng. Nó bát đầu nổi đóa và nhanh chóng bị cuốn vào trận cãi nhau với Quân, quên mất câu trả lời cho chính mình.


Mưa đẹp. Hàng ngàn sa số giọt mưa to như hạt bắp đua nhau lao xuống đất. Gió tung màn cửa phần phật mang theo những tia nước li ti bắn vào tập khiến đám áo dài gần cửa sổ cứ la oai oái. Mưa thành phố đẹp lạ! Những tòa nhà cao tầng nhạt nhòa hẳn, trông xa cứ như mấy tên khổng lồ kì dị. Tiếng mưa đập rào rào trên mái tôn nghe có vẻ chói tai nhưng lâu dần lại vui vui, hệt một bản hợp xướng không lời. Mưa đạp trên là bàng nghe tí tách. Câu bàng, cây phượng rung người trước những lung lay mạnh mẽ của gió. Nhưng cái Thanh thích nhất chính là bầu trời sau cơn mưa. Quang đãng và cao xanh vòi vọi. Thậm chí có khi còn có cầu vồng nữa. Không khí cũng sạch hơn rất nhiều. “Nó ngập tràn hy vọng” – Thanh bảo với Thảo thế rồi cười...

***


“Hôm nay tôi mệt quá.” – Nó gõ lóc cóc một cách uể oải.


“Tôi thì gặp nhiều bất ngờ muốn xỉu.”


“Vậy bạn kể chuyển của bạn trước đi.” – Nó hào hứng.


“Bạn là nữ. Mình nghĩ bạn không thích nghe đâu.” – Dòng chữ hiện lên một cách lúng túng.


“Thì cứ kể xem nào!” – Nó bực bội.


“Mình vừa nhận được bốn lá thư “bày tỏ” của mấy em lớp dưới.”


Vừa liếc qua màn hình, nó đã điếng người. Khoan đã, không phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy chứ! Chẳng lẽ magnetic-storm nó vẫn nói chuyện “tâm đầu ý hợp” lâu nay lại là anh chành Huỳnh Minh Triết lớp 12A1. Song, nó chỉ bị shock chừng hai phút. Sau đó, nghĩ kĩ lại thì nó thấy đúng là giữa magnetic-storm và Triết có những điểm tương đồng kỳ lạ: cùng hiền lành và hay mắc cỡ như nhau.


“Vậy bạn có định trả lời không?” – Nó đánh máy một cách thích thú, định bụng sẽ “vờn” anh chàng thêm một chút nữa.


“Mình chưa biết, nhưng không thích, có điều...” – Dòng chữ lở dở nửa chừng.


“Có điều sao?”


“Không hiểu sao mình lại muốn gặp lại cô bé đưa thư.”


Thanh bần thần trước máy một hồi lâu, nghĩ ngợi rồi viết.


“Ủa, trường cậu có dịch vụ chuyển thư hả?”


“Không! Nhưng bởi vì cô bé là “bà mai” nên mới thế!”


“Sao cậu lại muốn gặp?”


“Vì mình bị ấn tượng.”


Nữa, lại “ấn tượng”, không lẽ nó là người chuyên đem lại bất ngờ cho người khác. Vậy tại sao nó không bỏ quách cái nghề học sinh để đi làm hề trong đoàn xiếc nhỉ? Rõ vớ vẩn! Nhưng nó vẫn trả lời:


“Ấn tượng gì?”


“Không rõ nữa, mà thôi, mình nói chuyện khác đi. Chuyện của cậu ý!”


Thanh biết Triết không muốn nói thêm về vấn đề này nữa nên nó thôi không “bươi móc”. Với lại, chỉ việc nghĩ đến khuôn mặt lúng ta lúng túng của anh chàng cũng khiến nó cười lăn lộn rồi...

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.