Sunday, July 26, 2009

Điều bí ẩn của nắng - P.6

Không biết làm thế nào mà Thảo rõ hết những chuyện của nó và Triết với cả chuyện của Hiếu. May mà Thảo chẳng nói gì ngoài việc suốt ngày nhìn nó và cười hinh hích. Bỏ qua chuyện của hai cô nàng này, chuyện của Hiếu thú vị hơn nhiều. Dường như hắn đã nhận ra “nguy cơ” từ Triết nên nhanh chóng vạch ra lối suy nghĩ khác hco mình. Và cả Triết cũng vậy. Nếu như Hiếu không thực sự xem Thanh là một người bạn thì Triết cũng không thực sự nghĩ Thanh là một đứa em gái hiền lành.


8/3, nó nhận được một con gấu bông và hai chiếc hộp nhạc (không hiểu họ nghĩ gì), sinh nhật của Thảo, không hiểu sao nó được tặng “ké” một cuốn sách “Triết học thế kỉ 20” và sách “Cẩm nang nấu nướng” (hai cuốn này tui chưa bao giờ đụng tới)…


Cũng đã một tháng trôi qua kể thi khiếu Hiếu và Triết “khai chiến”. Và nó cũng dần dần hiểu được tính cách của hai người này. Cả hai đều có những ưu và khuyết điểm rất mắc cười. Hiếu lạnh lùng và cô độc một cách đầy kiều hãnh. Tuy vậy, nó biết hắn không hay biểu lộ tình cảm thôi chứ hắn rất biết quan tâm đến người khác. Nó thích nụ cười của hắn vì hắn ít cười nên khi cười, nhìn hắn bớt lạnh lùng hơn. Triết hiền lành nhưng khá nghiêm khắc. Anh tự đề ra nguyên tắc và buộc mình tuân theo. Thanh thích nhớ đến khuôn mặt đỏ ửng của anh mỗi khi nó buồn vì chắc chắn nó sẽ cười lăn lộn.


Tháng tư và tháng năm là tháng thi cử bận rộn của cả ba khối. Nó chúi đầu học bài bù khú, Hiếu và Triết cũng thôi mới chuyện tào lao và chuẩn bị thi Học kỳ. Lúc này, Thảo trở thành “khách mời danh dự” cho những buổi học nhóm chỉ có ba đứa: nó, Thanh và Hiếu. Không biết tự lúc nào, cả bọn đã là một bộ ba thân thiết. Hiếu giúp cả bọn giải quyết đề Toán và ngược lại, hai cô nàng chuyên Anh phải giải thích các thì cho anh chàng chẳng biết phân biệt truyền khiến chủ động và bị động như thế nào. Riêng Triết, bỗng nhiên nó không thấy anh lên mạng thường nữa. Có hỏi thì anh chỉ cười cười mà không trả lời nên nó không hỏi nữa.


Rồi những ngày thi vất vả cũng trôi qua. Tuy kết quả chưa có nhưng bảo thông báo đã công bố danh sách học sinh giỏi cấp Quận các bộ môn. Nó rủ Hiếu và Thảo cùng đi xem. Thật bất ngờ! Cả ba cùng đậu ở bộ môn sở trường với số điểm cao nhất nhì Quận. Trong khi Thảo đang nhảy tưng tưng vì mừng, nó và Hiếu liếc nhanh qua bảng của lớp mười hai như một phản xa. Tên của Triết nằm ở hai bảng. Bảng thứ nhất là “Học sinh giỏi cấp Thành phố”, bảng thứ hai là “Danh sách học sinh lãnh học bổng du học Australia.” Ở cả hai bảng, anh đều đứng đầu. Nó không tin ở mắt mình nữa, còn Hiếu thì vọt miệng hai tiếng “mẹ ơi”. Nó sững người, một nỗi buồn vô hạn tự nhiên xâm chiêm tâm hồn. Cả shock nữa chứ. Tại sao anh sắp đi Úc mà không cho nó biết? Anh tưởng nó là con ngốc sao? Mắt nó nhòa đi, sống mũi cay xốc, nó quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bước đi không để ý đến tiếng gọi của Thảo. Hiếu cảm thấy mừng vì điều đó. Hắn không biết tâm trạng của Thanh lúc này nhưng chẳng phải là hắn vừa mất đi một đối thủ hay sao?


Nó bước đến chỗ ghế đá – nơi Triết ngồi – một cách cực kì tức giận.


“Tại sao anh làm vậy?”


“Làm gì cơ?”


Vẻ ngơ ngác và chậm tiêu của anh làm nó phát bực.


“Tại sao anh nói dối tôi?”


“A… Cái học bổng đó ư? Anh xin lỗi, anh…”


Không để cho anh kịp nói hết câu, nó đã vọt miệng:


“Không cần xin lỗi! Anh tưởng chỉ xin lỗi là xong ư? Dù gì cũng phải báo cho người ta một tiếng. Giờ thì không cần nữa rồi vì tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”


Triết ngỡ ngàng. Anh đứng chôn chân nhìn gương mặt có đôi mắt ngân ngấn nước quay lưng chạy mất, lòng anh rối bời. Làm sao cho Thanh hiểu anh đâu hề muốn điều đó đây?


***


“Rồi! Ngày mai lớp ta sẽ có buổi cắm trại ở Đầm Sen, tập trung lúc chín giờ, gặp cô chủ nhiệm ở trên xe, năm giờ chiều về. Ai còn có ý kiến gì nữa không?” – Giọng Linh, lớp trưởng, oang oang.


“Có! Lớp mình đi riêng hả?” – Tùng giơ tay.


“Không! Đi chung với lớp A12!”


“Sao trễ vậy, tới chín giờ mới đi?”


“Vì bên ấy có cầu thủ thi cho đội tuyển đá banh của trường nên lớp ta sẽ tới xem rồi đi!”


Lớp nó đang ồn ào cho kế hoạch đi chơi cuối năm. Những tiếng la hét phản đối, tiếng đập bàn hưởng ứng chẳng mảy may khiến nó để tâm. Nó nhìn vô hồn vào khoảng không trước mặt, không chớp mắt. Tối qua nó vừa nhận được tin nhắn của Triết và thư của Hiếu trong hộp Yahoo.


“Anh muốn nói cho em từ lúc anh dự cuộc thi đó rồi nhưng sợ em buồn nên ah không dám. Ba năm đâu phải là khoảng thời gian ngắn. Vì gia đình ép buộc nên anh phải đi. Xin lỗi em!”


“Thanh! Tớ qúy mến cậu thật lòng. Nhưng tớ cũng thực sự muốn biết tấm lòng của cậu. Tớ biết cậu sẽ rất buồn, tuy vậy, hãy chọn đi: anh ta hay là tôi. Trận đấu của tôi trùng với giờ cất c1nh của anh ta: bảy giờ. Đến đúng giờ đó, cậu sẽ phải ở một trong hai nơi: phi trường hay sân bóng đá!”


Tim nó thắt lại. Trong tâm trí nó hiện lên những lần đùa giỡn vô tư và nụ cười đẹp như thiên thần của Hiếu, vẻ lạnh lùng đáng thương mỗi khi hắn nhâm nhi li cà phê bốc khói. Nhưng mỗi lần như vậy, nước mắt cứ chợt ứa ra, khuôn mặt Triết khi đỏ ửng không còn làm nó cười nữa. Nó ao ước nó chưa bao giờ gặp hai người đó.

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.