Friday, July 24, 2009

Ko biết gọi là gì?

Dạo này lại có hứng đi nghe nhạc Việt Nam. Mà hình như đó cũng là cách kéo gia đình lại gần nhau hơn. Vui vẻ. Quả là nhiều tiếng cười.

Cũng cái tính khìn khìn của mình nó kéo mình ra khỏi đám đông. Thiệt là. Không thay đổi được hay sao ấy. Nhạc Việt Nam thì chỉ OK với mình giai đoạn 1975 trở về trước. Còn nhạc bây giờ, ca từ cứ như là ăn cắp chắp vá vụn vặt ở đâu thêm vào, nhạc thì nhí nhố không chịu được. Một số loại nhạc cứ ra đời đó, đình đám đó rồi vụt chết như một ngôi sao băng tàn lụi. Những bài nhạc đúng nghĩa, đúng chất mới còn mãi với thời gian (sao giống quảng cáo thép Pomina quá ta ?!?).
Nhạc hay, hình tượng đẹp và còn phải có tài năng của người nhạc sĩ viết nên những nốt nhạc du dương, trầm bổng thể hiện hết qua ca từ của điệu hồn bài hát. Hình ảnh cột khói nghi ngút bốc lên vào tịch dương ban chiều, đơn giản nhưng vô cùng khó thể hiện. Mình thích nhất là câu : "Mái nhà sàn thở khói âm u..." Tuyệt vời thật.

Nhạc Phạm Duy, nhạc Trịnh Công Sơn, nhạc Tiền chiến,... dường như làm mình quên đi bớt cái thế giới nhạc ngoại quốc và giao hưởng đã cố công sưu tầm. Có thế, mình hòa vào với không khí gia đình hơn. Với những bữa cơm rôm rả tiếng nói cười bình phẩm về những bài hát vốn đã nổi tiếng quá ư nổi tiếng rồi. Vui thật vui. Có những lúc, dì Hai qua phòng mình yêu cầu mình down một số bài hát mà mình thật sự thấy vui những lúc làm như thế. Cũng down nhạc, và có người nghe, không còn phải nghe một mình nữa. Đôi lúc, mình lại thấy nhớ những kho nhạc Jay Chou, Yiruma, giao hưởng của mình. Thôi thì, cả ngày dành cho nhạc Việt Nam, đêm về là giây phút của mình, cho tiếng guitar trầm ấm của Alex Fox, của Armik vang lên, cho giai điệu Violin da diết của Bond, Vanessa Mae, cho bản nhạc nghe đến giờ vẫn còn cảm thấy khó hiểu của Enya. Như thế, mình đang từng bước một hòa nhập với gia đình mình rồi còn gì nữa? Sướng ghê áh. Hiểu thêm được nền âm nhạc Việt Nam đã từng có bước thăng hoa, chuyển mình qua từng giai đoạn âm nhạc khác nhau, biết thêm những giọng hát ngọt ngào hiếm có khó tìm, trẻ mãi với thời gian. Như Thái Thanh, Hương Lan, Ánh Tuyết, Khánh Ly, Tuấn Ngọc,... nhiều thật nhiều những ca sĩ với giọng hát đi vào lòng người như nguồn suối mát lách nhẹ qua cánh cổng trái tim. Nghe nhạc, đúng là có điều hay của nó. Mình thừa nhận điều đó.

Nói gì thì nói, nhà mình vẫn thích nghe nhạc vui hơn là nhạc buồn. Còn lại mình với bản Dạ Cổ Hoài Lang do Hương Lan trình bày. Nghe hoài nghe hoài vẫn thấy thích. Buồn. Nỗi niềm người phụ nữ mỏi mòn ở nhà mong chồng đi chinh chiến mau về. Buồn tiếp. Đúng là mình khìn khìn thiệt. Nhưng hay. Bài hát này rất hay, âm hưởng chiến trận không hề có, chỉ là nỗi nhớ da diết, miên man của người vợ, của những "luống trông tin chàng", của những nỗi niềm khúc chiết...

Từ là từ phu tướng,
Bảo kiếm sắc phong lên đàng.
Vào ra luống trông tin chàng.
Năm canh mơ màng.
Em luống trông tin chàng,
Ôi gan vàng quặn đau.
Đường dù xa ong bướm,
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang.
Đêm luống trông tin chàng,
Ngày mỏi mòn như đá Vọng phu.
Vọng phu vọng luống trông tin chàng.
Sao nỡ phũ phàng...

Chàng là chàng có hay?
Đêm thiếp nằm luống những sầu tây.
Bao thuở đó đây sum vầy,
Duyên sắc cầm lạt phai.
Là nguyện cho chàng
Hai chữ an bình an.
Mau trở lại gia đàng,
Cho én nhạn hiệp đôi.

Cuối ngày, dành cho một mình mình bài Eyes of Elvira do Alex Fox chơi guitar. Buồn. Nhưng là một kết thúc đẹp cho một ngày trôi qua cũng như ngày nào. Không dài và cũng không ngắn. Tầm tầm nhưng làm mình ngán tột độ.

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.