Sunday, July 26, 2009

Điều bí ẩn của nắng - P.7

Thảo không còn giận Quân nữa. Hay nói đúng hơn là nó không thèm để ý đến, nó chỉ lo lắng cho Thanh thôi. Dường như Tùng, Tuấn, Tâm, Quân, thậm chí cả lớp, đều nhận thất sự bất ổn nơi Thanh, nên chúng để yên cho nó.


“Mày không sao chứ?”


“Hả!?... A… ờ…” – Thanh sực tỉnh.


“Dừng dối tao! Tao biết mày đang đấu tranh tâm lí dữ lắm!” – Thảo vỗ vai nó – “Phi trường hay sân bóng đá đều khó cả?”


“Sao mày biết?” – Thanh tròn mắt – “Mấy chuyện kia nữa, sao mày biết hết vậy?


“Tao là hacker mà!” – Thảo thì thào vào tai nó. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến nó muốn xỉu. Song, nỗi buồn quay lại nhanh đến mức nó tin như sấm rằng Thảo nói thật. (không biết phải không)


“Đừng lo! Tao chỉ mày cách này! Người mà mày nhắm m81t l5i là hiện ra đầu tiên, đầu tiên luôn á. Đó chính là câu trả lời mày cần!”


“Thiệt không?” – Thanh ỡm ờ.


“Thiệt!”


“Sao mày biết? Mày thử chưa?”


“Rồi!” – Thảo lúng túng.


“Hiện lên ai? Nói nhỏ mình tao nghe thôi!”


“Q…Quân!” – Màu đỏ đã lan tràn khắp khuôn mặt Thảo.


“Xời! Tao biết mà!” – Thanh phẩy tay. – “Không có gì ngạc nhiên!” – nó nhìn đôi mắt bự như cái tô của Thảo, đệm thêm một câu – “nếu không sao tao là “bà mai” được?”


Tan học, nắng chiều hiu hắt. Dường như nắng cũng có linh hồn, có sinh mệnh riêng. Chúng vờn trên bóng lá và dòng xe cô ào ạt cuốn trôi. Thanh nghĩ nắng hẳn chứa một điều gì bí ẩn mà nó không sao lí giải được. Bỗng nhiên, nó muốn thử lời Thảo nói. Gió lành lạnh. Mi mắt nó khép lại, chậm chạp…


Mở mắt ra! Nó nghe tiếng tim đập thình thịch. Thử đi, thử lại, mấy lần nữa, mồ hôi nó rịn ra bên thái dương. Cuối cùng, nó cũng có được câu trả lời. Thảo ơi! Cảm ơn mày lắm. Ngày mai tao đành phải cố hết sức thôi.


***


Phi trường, bảy giờ, đông tấp nập. Thật ra thì nó bao giờ chẳng đông vui như thế? Triết đang đứng ở cửa kiểm hành lý, anh đang chia tay với gia đình.


“Này, sao nãy giờ con cứ ngóng cổ nhìn quanh quất hoài vậy? Chờ ai ư?” – Mẹ anh, một người phụ nữ, trạc tuổi bốn lăm, nhìn con trai lo lắng.


“Đâu có! Con…” – Anh khựng lại. Ừ! Anh đang chờ ai nhỉ? Anh biết chắc Thanh sẽ không đến. Anh còn mong đợi gì kia chứ?


“Anh Triết!” – Tiếng hét to và quen thuộc đến nỗi ngay lập tức, anh quay phắt lại. Không tin ở mắt mình nữa, Thanh đang đứng đó, mồ hôi chảy ròng ròng. Anh ngỡ ngàng:


“Thanh, em… hết giận rồi sao? Em… tha lỗi cho anh thật hả?”


“Giận gì cơ chứ?” – Nó cười thật sung sướng – “Chúng mình là anh em mà.


Niềm vui trên gương mặt anh vụt tắt. Anh biết mình đã ngộ nhận. Trầm trầm, anh xách va li định quay bước thì nó chụp tay lại.


“Nhưng mà em có nói là tha lỗi cho anh đâu?...” – Nó tinh quái.


“Hả?”


“Nghe này, em muốn anh phải nghĩ đến tội lỗi của mình mà nhớ đến cô em gái này suốt đời. Vì em không muốn mất đi một người anh tuyệt với đến thế này đâu! Rõ chưa, Huỳnh Minh Triết?”


Những lời nói của nó y như tiếng cồng đánh bùng binh bên tai anh. Anh ngầng người một lát rồi như tỉnh ra. Anh nhìn nó, ánh mắt hiền lành đầy yêu thương, anh xoa đầu nó, cười thì thầm:


“Ừ! Nhưng mà này, nhờ em nói cho tên nhóc con lớp 11A12 ấy biết rằng anh sẽ không bỏ cuộc đâu nhé! Tới ba năm lận mà.”


“Vâng!” – Nó thấy nghẹn ngay cổ họng. Nó tự hứa với lòng rằng sẽ không khóc nhưng sao khó thế!


“Ngốc! Có gì phải khóc! Qua đó anh sẽ mail cho em! Ba mẹ, Thanh, Hằng (tên em gái anh), con đi nhé, anh đi nhé!”


Bóng anh khuất dần sau lối đi và nhạt nhòa trong làn nước mắt. Nó đưa tay quệt mặt, định chào hai bác rồi chạy tiếp thì cả ba người torng gia đình của anh đều quay sang nó:


“Cháu là con dâu tương lai của bác hả?”


***


Nó tới sân lúc hiệp một vừa kết thúc, mất mười phút giải thích cho hai bác và em Hằng hiểu cộng với mười lăm phút chạy bán mạng từ sân bay đến sân bóng đá. Nó đã tưởng mình là Siêu nhân. Vừa vào sân thì nó cảm thấy ngay bầu không khí ỉu xìu từ đội cổ vũ của trường. Lớp nó cũng ngồi trên khán đài. Vài đứa đã bỏ đi mua nước. Hàng ghế trống lỗ chỗ đến nỗi nó trông thấy cả Thảo. Nó mom men lên lên gần.


“Sao ủ rũ như gà chết vậy?” – Tiếng nói của nó làm Thảo giật mình.


“Thanh hả mậy?” sao giờ mới tới, trễ nguyên hiệp một rồi!”


“Tao đi giải quyết chuyện cần làm mà!”


“Chuyện ông Triết hả?” – Thảo nhìn nó – “Lo xong rồi à?”


“Cực kì êm đẹp! Giờ thì tao là một “đứa em gái ngoan hiền” của ổng!”


“Làm tốt đó!” – Thảo gật gù – “Vậy mày lo nốt chuyện ở đây cho xong luôh đi! Chuyện của mày làm ê mặt của trường quá!”


“Chuyện gì? Ê mặt cái gì? Tao không hiểu?” – Nó ngơ ngác.


“Còn không hiểu gì nữa? Cái thằng Hiếu của mày á, từ đâu trận đến giờ chỉ có mười lăm phút chơi đàng hoàng, còn lại cứ như người mất hồn. Nhìn coi, để đối phương dẫn trước 1-0 rồi kìa…”


Nó sững sờ. Không lẽ nó có tác động đến hắn dữ vậy! Không được! Nếu để chỉ vì chuyện của nó mà thua trận này thì vô duyên quá!


“Mày ngồi giữ chỗ, tao làm nốt công việc của mình!” – Nó quăng ba lô cái bịch xuống cạng Thảo, không để cho nhỏ kịp ở miệng, nó nói luôn – “Mày yên tâm, trường mình sẽ thắng mà!”


Thảo nhìn theo cái bóng nhỏ dần, mỉm cười hài lòng. Thanh chen vô chỗ nghỉ của đội bóng trường mình. Thầy Thành – huấn luyện viên – đang la ó gì đó trong phòng.


Cả đội ngồi buồn thiu, Hiếu đứng dựa lưng vào tủ sắt, mặt nhìn vô cùng căn thẳng. Nó thò đầu vô cửa, n ói nhẹ nhàng:


“Thưa thầy! Cô chủ nhiệm lớp 11A12 muốn “mượn” bạn Hiếu một chút ạ!


Nó nói rồi rút đầu lại ngay. Thầy Thành “hừ” một tiếng rõ to, ra dấu cho Hiếu ra ngoài. Hình như lúc nó ló đầu vô hắn không thấy nên giờ vừa nhìn thấy nó, hắn đã giật bắn mình. Rồi nhanh như cắt, khuôn mặt lạnh như tiền trở lại với hắn.


“Sao cậu lại ở đây?” – Giọng hắn đều đều – “Tớ còn phải đi…”


“Khỏi!” – Nó cắt ngang – “Tớ bịa đấy! Cô chẳng gọi cậu đâu!”


“Hả?” – Nó há hốc mồm – “Sao cậu dám?”


“Vì tớ muốn nói chuyện với cậu mà!” – Nó cười hì hì.


Hiếu sững người. Mặt hắn đỏ dần lên khiến nó ngạc nhiên quá đỗi. Hắn ấp úng:


“Gặp tớ… để làm gì? Cậu chẳng phải… đã chọn anh ta rồi hay sao?”


“Ừm!” – Nó gãi đầu – “Đúng là tớ đã đến phi trường thật…” – nó ngưng một chút nhìn hắn biến sắc – “nhưng sực nhớ quên một việc quan trọng nên sau khi tiễn ông anh “kết nghĩa” đi mới vội vã chạy bán sống bán chết về đây…”


“Anh… anh kết nghĩa?” – Hiếu hình như đã dần hiểu ra.


“Biết việc tôi quên đó là gì không?” – nó dịu dàng nhìn hắn, tay phải đặt lên ngực áo trái của hắn, nơi nó nghe rõ tiếng tim đập, nói nhẹ như hơi thở – “Là tôi còn phải tiếp tục cuộc đời giúp đỡ người khác, tiếp tục công việc sưởi ấm trái tim này nè!”


Hai phút trôi qua trong tĩnh lặng. Cả mặt hắn và mặt nó đều đỏ lên. Theo kinh nghiệm lâu năm của mình, nó biết hắn chưa”hoàn hồn” nên vội buông tay ra và nói vào tai trước khi chạy mất:


“Trận này thi đấu cho tốt, vì tớ nhé!”


Khi nó vừa quay về ngồi kế Thảo thì giờ giải lao kết thúc. Lúc hai đội ra sân, nóthấy hắn vẫn còn đỏ bừng mặt nhưng hắn nhìn thấy nó trên khán đài nên lập tức ra hiếu dấu Victory. Nó cười – nụ cười tin tưởng.


Quả đúng như lời của Thanh, cả sân vận đồng “ồ” lên sửng sốt vì sự thay đổi tình thế đột ngột của đội nhà. Đội như hào hứng hẳn lên nhờ sự phấn chấn của Hiếu. Khán giả cổ vũ hò hét inh ỏi, khán đài như rung lên bởi tiếng vỗ tay.Nó và Thảo gào khan cả cổ. Cả sân không ai biết vì sao có sự thay đổi kì diệu ấy trừ hai cô nàng đang cười hí hửng. Kết quả, trường nó vô địch với tỉ số áp đảo 3-1.


Trận đấu kết thúc. Lớp nó lục đục ra xe. Thảo đã đi trước khi nó kéo ở lại. Nguyên do cũng tự cái thằng Quân mắc dịch muốn ngồi kế Thảo nên đã lôi nhỏ đi mất. Còn lại mình nó tần ngần đứng trước phòng nghỉ. Hiếu ra cuối và hắn bận nghe thầy “khen ngợi”. Nhìn thấy nhau, cả hai đều lúng túng. Tuy vậy, vừa đỏ mặt, hắn vừa bước tới chỗ nó, cầm ba lô của nó đeo lên lưng:


“Ta đi thôi, xe đang đợi đấy!”


Nó chưa kịp phản ứng thì tay hắn đã choàng qua vai nó. Mặt hắn không thay đổi còn nó thì cười hạnh phúc. Đột nhiên, nó nheo mắt:


“Nắng lên cao rồi nhỉ?”


“Ừ!” – Hiếu cười – “Nắng cũng có điều bí ẩn!”


Tiếng cười ríu rít vang lên dưới vòm lá dày xanh mướt. Tia nắn glóng lánh lúc nãy bay lên cao. Nó theo chiếc máy bay đang hướng tới nước Úc để trở về với mẹ Mặt Trời. Và đúng là nắng có bí ẩn của mình. Vì cứ mỗi chuyện đi xa, nó lại mang về một câu chuyện ý nghĩa (để làm giàu vốn hiểu biến của mình cho trọng trách của vầng thái dương mai sau). Lần nay là một chuyện học trò ngây thơ nhưng cũng chẳng giản đơn. Tia nắng cười khúc khích. Bí ẩn nó mang theo lần này là câu nói của Thanh:


“Cuộc sống là một trò chơi ghép hình muôn màu mà mỗi chúng ta là một mảnh xếp hình trong đó. Hãy cố là một mảnh ghép sao cho thật phù hợp và hoàn hảo để trò chơi mãi mãi muôn hình vạn trạng như chính ýnghĩa mà nó thật sự mang theo.”


“Cô Giang, TP. HCM


25/05/2006


Indian_div”

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.