Tuesday, September 06, 2011

Ngọc Tuyết Sanh Ca Mai Ảnh Hương

NGỌC TUYẾT SANH CA MAI ẢNH HƯƠNG

Tác giả: THIÊN LẠI CHỈ DIÊN

Năm đó mùa đông đến thật sớm. Khí trời bỗng nhiên dày đặc lãnh hương xen kẽ theo từng dòng không khí trôi về bao bọc cảnh sắc thanh bình yên ả. Ngoài khung cửa tiết khí giá lạnh. Đây đó xuất hiện những chấm băng li ti khẽ khàng treo trên những cành cây khô còn vương vài chiếc lá nâu đỏ buồn bã. Chẳng mấy chốc thời tiết trôi nhanh, tháng chạp buông từng bước chân dạm đến những ngõ hẻm vắng lặng. Trung tuần tháng chạp đã có tuyết. Bão tuyết. Trắng mờ mịt che phủ những nóc nhà xiêu vẹo. Trắng tuyết ngân trì xuống những nhánh cây thô ráp. Trắng đượm buồn trên ngọn cỏ đính hạt sương chẳng thể nào buông rơi. Tuyết lớn đem theo giá rét len lỏi vào những lớp áo bông sờn cũ. Mênh mông màu trắng giao mùa. Đường chân trời kia dường như nhạt nhòa hòa vào vòm trời thương bạch. Ở Nãng Sơn, sương đọng trên cây cỏ thành từng giọt to tròn trong vắt. Đến cả bầu trời, cùng mây, núi, nước, trên dưới chỉ độc một màu trắng u uẩn. Thật là "Quái đắc bắc phong cấp, tiền đình như nguyệt huy. Thiên nhân trữ hứa xảo, tiễn thủy tác hoa phi."

Sớm tinh mơ, ánh mặt trời cực kỳ yếu ớt, phảng phất âm hưởng cùng vị đạo của cái lạnh cắt da cắt thịt, của sự ẩm ướt rõ nét của mùa đông lạnh lẽo. Tuyết vẫn rơi đều đặn như khúc nhạc ru ngủ bốn bề. Những đóa tuyết hoa gieo xuống mặt đất. Sắc trắng vô tình che kín cả thế gian. Thiếu niên trên người vận xiêm y đơn bạc, phất phơ trước gió, đứng giữa bầu trời trống không rộng lớn mạn phi những nốt nhạc bạch sắc từ thiên không. Y ngẩng mặt tận hưởng từng đóa tuyết hoa đáp lên da thịt những cảm giác giá lạnh ẩm ướt. Gió lạnh thổi qua, cố len cái lạnh lẽo vào da thịt để đôi gò má dần ửng đỏ. Thiếu niên nắm chặt chuôi kiếm, tư thái nhẹ nhàng phiêu dật, định tĩnh thần nhàn. Kiếm khí như hồng, rồng bay phượng múa. Kiếm quang loang loáng thắp sáng cả một vùng. Xuất chiêu tựa hồ gió thổi mây trôi, lại dường như đang điều khiển cả khí lưu của gió, cả vụ trắng của mây. Vũ kiếm khi nhanh khi chậm, khi nhẹ nhàng khi dứt khoát, khi nương tình khi quyết tuyệt, khiến một vùng xung quanh y như hóa thành ngọc sương điệp, phiên phiên khởi vũ.

Luyện kiếm ước độ được nửa canh giờ, thiếu niên thôi kiếm trở về, điều khí bình tức, thân người đứng thẳng. Xa xa những rặng núi xen kẽ những ngọn đồi thoai thoải nhấp nhô lên xuống. Mảng tùng lâm đã trút lá khô héo im lìm nằm ngủ nhìn như vô tận. Kia thương tùng, kia cổ hòe rậm rịt chen chúc nhau không hề dứt. Đại thụ ngàn năm sừng sững trước thiên nhiên tạo hóa, vút cao như chọc thủng tầng trời cao ngạo nghễ. Cảnh vật thâm u ám mật, vô cùng thanh tịnh. Hướng mắt gần liền bị thu hút bởi mai hoa, trắng như tuyết ngần, lại có đỏ tựa ráng pha. Từng khóm từng khóm, từng chùm từng chùm mọc dại theo đà dẫn dắt của thiên nhiên.

Những gốc mai hoa so le nhau, cành cao cành thấp, nhưng um tùm rậm rạp. Cây cối sum suê, hoa chen đua nở. Cảnh sắc tuy mùa đông lại rực rỡ đa tình. Trên con đường nhỏ, bên bụi hồng mai, một người tuyệt mĩ nam tử đứng lặng trên đầu ngọn cây nhẹ nhàng đáp xuống đất. Thân người tựa vào gốc cây cổ thụ vững chãi. Ngón tay thon dài trắng muốt lả lướt trên những đóa hoa, ra chiều trêu chọc. Cánh hoa mai đỏ rực như lửa kiều mị câu dẫn. Trên ngón vô danh tỉ mẫn một hình xăm đóa hắc mai quyến rũ, kiêu sa đến mê hoặc, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp dễ thương. Hắc mai linh xảo sống động như thật. Ngắm nhìn thiếu niên luyện công vừa xong, khóe môi cong lên một đường ảo dị, hàng phượng nhãn lại càng âm nhu tà mị hơn.

Thấy hắn đang nhìn về phía mình, thiếu niên cố tình tránh né ánh mắt câu dẫn của hắn, giả vờ quay ra nhìn chỗ khác, có chút ngượng ngùng xấu hổ. Nam tử nọ vui vẻ cười nói: "Thải nhi, ngươi qua đây." - Thiếu niên kia chính là Ôn Thải, niên tuế hãy chưa tròn mười sáu, còn vị nam tử tuyệt mỹ kia, chính là Lộng Ngọc năm nay đã được hai mươi ba tuổi.

Ôn Thải cảm thấy không được tự nhiên, trù trừ bước đến trước mặt hắn, trong lòng có chút bực dọc nên cả một câu cũng chẳng nói. Lộng Ngọc dịu giọng, ôn nhu nói: "Xa quá rồi, đến gần thêm một chút." - Ôn Thải nghe thế bước thêm một bước nữa, ánh mắt vẫn như cũ nhìn ra phương xa trầm lắng. Y thật sự không thể nào ở gần Lộng Ngọc được. Cứ hễ nói chuyện với hắn là lúc sau y cảm thấy bực tức không chịu nổi.

Lộng Ngọc chẳng hề để sự bực dọc thấy rõ của Ôn Thải vào mắt, chỉ đưa tay kéo y qua bên cạnh mình, giả vờ ngạc nhiên nói: "Ngươi gầy quá." - Ôn Thải tức giận đáp trả: "Nghĩa phụ so với Ôn Thải còn gầy hơn." - Lộng Ngọc đưa tay nâng chiếc cằm thanh mảnh của y: "Nga?" - Ôn Thải trợn tròn hai mắt. Trong tâm trí bất thình lình vụt qua tia ý nghĩ, y kịch liệt nói: "Chính là thế mà."

Lộng Ngọc trêu ghẹo thiếu niên khả ái bên cạnh mình: "Dặn ngươi không được gọi ta là nghĩa phụ, ngươi không biết hối cải. Ngươi nói ta so với ngươi còn gầy hơn phải không? Ta chỉ cần một tay cũng đủ bế được ngươi lên đấy." - Nói xong liền thể hiện ngay, hắn đưa tay sang ôm chặt eo thiếu niên nọ, đem y bế xốc lên. Dễ dàng như chẻ một nhành tre mà thôi.

Ôn Thải kinh hoảng la lên: "Không cần, không cần! Thả ta xuống, thả xuống. Làm thế Yến Vũ thấy đó!" - Lộng Ngọc vẫn y nhiên không thả, trầm giọng nói: "Ngươi sợ nàng ấy làm gì, nàng ấy cũng không phải là nương tử của ta." - Ôn Thải vội vàng tiếp lời: "Đó chỉ là ngươi tự mình nói... Ngươi mau thả ta xuống!" - Lộng Ngọc tranh thủ: "Nếu như ta nói ngay cả tay của nàng ấy ta cũng chưa từng nắm qua, ngươi tin không?"

Ôn Thải giãy dụa nói: "Có quỷ mới tin! Ngươi thả ta xuống!" - Lộng Ngọc ôn nhu cười, chỉ tiếp: "Là thật đó, cái nắm tay đầu tiên của ta ta đã dành cho ngươi rồi. Yến Vũ chỉ là phu nhân trên danh nghĩa của ta thôi, còn phu nhân mà ta thật sự "thượng" kia, chính là Thải nhi đó." Trong câu nói hắn cố tình kéo dài hai chữ "thật sự" khiến cho Ôn Thải một phen phát hoảng.

Ôn Thải hai má đỏ hồng, tao nhã rất đáng yêu: "Ngươi đừng có nói nữa! Cái gì ta cũng không biết hết!" - Lộng Ngọc nhíu nhíu mày, giọng điệu thê lương, xót xa nói: "Nhìn bộ dạng thế này... Thải nhi muốn bội tình bạc nghĩa với ta rồi." - Ôn Thải tức đến mức đến cả hơi để nói cũng nghẹn ngay cuống họng: "Ngươi... ngươi... ngươi!"

Lộng Ngọc cuối cùng cũng thả Ôn Thải xuống, nhưng tay vẫn còn đặt bên eo y. Ôn Thải gồng người lên cứng ngắt không khác gì một khối thạch. Lộng Ngọc giữ vẻ mặt bi thương: "Ngươi làm bộ dạng như vậy đối xử với ta, trinh tiết ta giữ hai mươi hai năm nay đã bị ngươi cướp đoạt đi rồi, ngươi đùa giỡn với ta như vậy, khiến ta tàn hoa dập liễu như vậy rồi vứt bỏ ta mà."

Ôn Thải tức giận đến độ cả người run bần bật: "Là... là ai cướp đoạt của ai... Ngươi còn nói ngược lại như vậy nữa hả! Ngươi là đồ cưỡng gian, làm nhục kẻ khác! Thả ta ra!!!!" - Nghe đến mấy câu như vậy, Lộng Ngọc cười rũ ra rung hết cả người: "Thải nhi, ngươi thật khả ái, khiến ta không thể chịu được nữa rồi, muốn..."

Ôn Thải kinh hãi đến mức lùi về sau một bước, tiếc rằng eo mình đã bị Lộng Ngọc ôm chặt rồi, lập tức liền bị hắn kéo ngược trở lại. Lộng Ngọc đột nhiên đặt tay lên đầu y. Đưa tay xuống, mở lòng bàn tay ra mới thấy, trên mái tóc đen mượt của Ôn Thải đang cài một đóa hồng mai rực rỡ.

Lộng Ngọc nâng gương mặt Ôn Thải lên, khóe miệng khẽ mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Thải nhi của ta quả thật đẹp quá." - Ôn Thải yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt tràn ngập xuân phong đang ngậm cười của hắn, nhất thời kinh ngạc đến ngơ ngẩn, mê mẩn chẳng nói được câu nào. Lộng Ngọc cúi đầu, hôn lên gò má phiếm hồng của y. Hạnh phúc.

Vị đạo cũng không tồi. Lộng Ngọc liếm liếm môi, ý nghĩ vụt trong tâm trí. Ánh nhìn đắm đuối trao nơi pho tượng Ôn Thải hãy còn đang hóa đá chưa tỉnh này, hắn quyết định cúi đầu xuống hôn lên làn môi hồng mọng chúm chím kia.

Mãi cho đến khi Lộng Ngọc đã thưởng thức hết một vòng khuôn miệng tràn đầy vị mật ngọt thanh nhuận của y, Ôn Thải mới giật mình phản ứng lại. Đưa tay cố sức đẩy tên Lộng Ngọc đang say sưa nút lấy cho kỳ hết từng chút mật còn sót lại trong vòm miệng một cách thích thú ra, y mặt mày đỏ rần, giận dữ quát: "Không biết xấu hổ!" - Y gỡ đóa mai hoa trên đầu xuống ném thẳng vào người Lộng Ngọc: "Chết cũng không biết xấu hổ!" - Hỏa khí trùng trùng, xoay người chạy vụt đi.

Không biết xấu hổ! Cái tên cưỡng gian ẻo lả uống éo này dám xem ta như lũ nữ nhân kia, đem ra đùa giỡn thế đấy! Hừ! Tức chết mà! - Ôn Thải một bên chửi mắng tên nam tử mặt dày kia, một bên lo chạy hết tốc lực từ trên núi xuống, chẳng thèm đếm xỉa gì đến phía sau lưng.

Lộng Ngọc đứng dưới gốc hồng mai phiêu dật, ngắm nghía chơi đùa đóa hồng mai Ôn Thải để lại, dịu dàng đưa đóa hoa lên gần mũi thưởng thức vị đạo hãy còn vương của người ấy. Tiếu dung đầy tà khí lại một lần nữa ẩn hiện trên gương mặt tuấn vĩ khôi ngô. Mùa đông kia thật rét nhưng xuân cảnh trong lòng chẳng thể nào vơi.

Nếu không phải như đại thù của Thải nhi vẫn còn chưa báo, kỳ thật, cứ ở lại nơi đây, bảo vệ một tiểu ái nhân hở chút là nổi nóng, hở chút là giận dữ như một khối thuốc chẳng biết khi nào nổ này, là cũng tốt lắm rồi.

Khắp núi giăng trắng một màu của tuyết hoa u hương thanh lãnh, tựa như ánh sáng bạc của trăng non kiểu khiết trong ngần. Nơi gốc hồng mai đỏ rực những ngọn lửa tình bùng cháy nóng rực vô cùng nồng nhiệt tha thiết. Dưới sơn cước, một thân ảnh nom gầy hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng, dậm chân thình thịch tiến thẳng vào tiểu ốc. Hai cánh cửa đóng sập lại phát ra tiếng rầm, âm thanh thật to vang vọng khắp chốn. Một lúc sau, vạn vật lại trở về cái trữ lặng vốn có, yên ả thanh bình tiếp tục giấc ngủ của mùa đông. Ngày lại qua ngày. Hiện tại trở về với dĩ vãng.

Năm đó, mọi thứ hãy còn chưa bắt đầu, tất cả hãy còn chưa hề thay đổi.




:....:: Chú thích ::....:

- Sanh ca [笙歌]: hay còn gọi là sênh ca: Cái sênh. Ngày xưa làm bằng quả bầu, khoét 13 lỗ, trong có máng đồng thổi ra tiếng hay ; ca = khúc ca ==> khúc ca được thổi bằng nhạc cụ sên

- Nãng Sơn [碭山]: Núi Nãng (đang cập nhật địa điểm)

- Quái đắc bắc phong cấp, tiền đình như nguyệt huy. Thiên nhân trữ hứa xảo, tiễn thủy tác hoa phi. [怪得北风急, 前庭如月晖. 天人宁许巧, 剪水作花飞]: Bài thơ KINH TUYẾT, nguyên tác LỤC SƯỚNG [陸暢]

Hán tự: 驚雪 (Kinh Tuyết)

怪得北風急 (Quái đắc bắc phong cấp)
前庭如月輝 (Tiền đình như nguyệt huy)
天人寧許巧 (Thiên nhân trữ hứa xảo)
剪水作花飛 (Tiễn thủy tác hoa phi)

         Hiểu nghĩa: Tuyết Quái Lạ

         Lạ một cái là gió bấc thổi gấp như vậy,
         Mà ở sân trước như có ánh trăng.
         Ông thợ trời quả là khéo tay,
         Đã cắt nước thành các cánh hoa bay!

                                           Dịch thơ: TUYẾT LẠ 

                                           Lạ gió bấc gấp vậy
                                           Sân trước ánh trrăng đầy
                                           Quả ông trời khéo đấy
                                           Cắt nước thành hoa bay.

                                                      (Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu)

- con đường nhỏ: nguyên gốc TIỂU KÍNH [小径] đường mòn

- phượng nhãn [凤眼]: mắt phượng

- ngón vô danh: nguyên gốc VÔ DANH CHỈ [无名指]: ngón áp út

- nương tử: nguyên gốc TỨC PHỤ [媳妇]: người vợ; con dâu; nàng dâu; cháu dâu

- hồng mai [红梅]: hoa mai đỏ

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.