Showing posts with label diary. Show all posts
Showing posts with label diary. Show all posts
Sunday, September 25, 2011

Invisible

http://www.facebook.com/notes/thao-nguyen/invisible/10150326671857192



Cũng lâu rồi chả viết note trên facebook nữa, chắc mình đóng cửa cái nhà blogspot của mình nên giờ mình thành một con ma lang thang vật vờ vô định. Mà cũng đúng, sống trong nhà mình mình còn thấy mình không khác gì một con ma hết. Hay trong yahoo, gọi là invisible. Cũng như tính cách của mình, invisible với tất cả mọi người và available trong mắt một người thôi. Cũng tốt, có cái để an ủi =))

Chả biết từ khi nào mình cực thích cái dạng trình bày văn bản theo kiểu phân mục 1 2 3 nhỉ? Hay tại gõ văn bản nhiều quá thành thử phải tìm cách làm cho luận điểm của mình rõ ràng để rồi mình nhìn lại một lượt không có gì là rõ ràng???

Ôi thật buồn cười, buồn cười giống như cái cuộc sống quá mức giả tạo này luôn phải không nhỉ?
Monday, August 22, 2011

Vampire's Diary - 06

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 6 --o--
Monday, August 15, 2011

Vampire's Diary - 05

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 5 --o--
Sunday, August 07, 2011

Vampire's Diary - 04

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 4 --o--
Monday, August 01, 2011

Vampire's Diary - 03

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 3 --o--
Monday, July 25, 2011

Vampire's Diary - 02

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 2 --o--
Wednesday, July 20, 2011

Ôi NHÀ ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

4 giờ chiều...

Tất cả những entry nhật ký của mình đều bắt đầu bằng giờ, mặc dù khi post hình như cũng có giờ thì phải.

Con Thanh nó nói cũng đúng á, cái gì cũng không được hết, thôi nhảy cầu tự tử đi.

Mấy cái ngày buồn mà trời trong veo không gợn mây thế này rất rất đẹp. Dù sao, từ khung cửa sổ có thêm mấy cái chấn song nhìn ra ngoài một lùm cây thấy mọi thứ cũng không đến nỗi quá tệ hại.

Đời mình phải nói sao nó gắn chặt với cái chữ ngu dữ thế không rõ nữa. Một bà chị nhắc mình là sinh viên thì nên làm những việc của sinh viên thôi. Con Thư nó nói mình mới 19 tuổi để nhắc cho mình nhớ mình rốt cuộc bao nhiêu tuổi. Đáng nể thật, những con người có nhận thức rõ ràng về hiện tại mình đang sống. Còn mình thì không.
Sunday, July 17, 2011

Vampire's Diary - 01

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 1 --o--
Saturday, July 09, 2011

Sinh nhật "vui"

[From Facebook with...]

Cũng lâu rồi không viết note trên này, khổ vì cái facebook đã bị chặn bởi các bác nhà mạng yêu dấu dễ thương, vậy là phải add thêm cái https vào. Mệt, cứ refresh là lại mất link. Thôi cũng nhân dịp í mà... Bợt-dei của mình... Viết một chút gì đó vui vui trên facebook...


Sinh nhật, nhận được rất nhiều lời chúc "Happy Birthday" trên facebook, của các 12D1-er, của các bạn vô tình quen được trong những lần lượn net. Vui... Dù rằng trong một ngày như thế này và với tâm trạng như thế này thì vui là một điều vô cùng xa xỉ. Nhiều khi mình ước mà cũng chẳng thể vui được. Hay là hít khí Helium vào nói cái giọng méo méo cho nó hài, mà mình cũng biết thật ra làm thế cũng chả hài gì cho cam.

Không quà, đã thành thông lệ, những món ăn sinh nhật "vũ như cẩn" mình cũng không để ý lắm. Nhớ cái ngày xưa ít ra sinh nhật là một ngày gì đó vui vui len lỏi trong lòng, có những nụ cười, có những cái vỗ tay chúc mừng. Rồi hết, sinh nhật đơn giản như bao điều đơn giản ngày ngày trôi qua. Mà bây giờ có bảo Tết đối với mình cũng không khác chi những ngày nhàm chán. Có chăng mình được ngủ nhiều hơn thôi.
Tuesday, May 24, 2011

Nhân Danh Cha ... Máu ... Hoa hồng

Góc tối leo lét ánh đèn cầy nhỏ từng giọt sáp gấp rút rơi xuống đĩa hứng. Tiếng cầu nguyện nhanh dần trong đêm. Bóng tối...

Âm thanh vút nhanh qua những ngóc ngách cửa sổ phủ đầy những rặng hoa hồng leo dây thắm một màu đỏ quý phái và sang trọng. Máu tươi chợt nhỏ lên những trang sách thấm đẫm những tội lỗi cùng nỗi khoan thứ giam chặt con quỷ dữ trong tâm hồn. Không hoàn hảo...

Lỗ chỗ... Thủng... Máu rỉ giọt... Linh hồn bị tàn phá... Thối rữa...

Ánh mặt trời dần lê gót chân hoang dại lên những nóc nhà hoang vu tồi tàn nơi con phố chật hẹp. Cây thánh giá bật sáng những giọt lệ trong vắt đến lóe sáng như những nhát dao cứa đôi tiếng rên rỉ bật máu. Xót. Những giọt máu khô lại trên con đường đá vô định hun hút về một hướng tạo nên những cơn ảo giác chập chờn. Loạng choạng. Hơi thở dồn dập theo những lần phập phồng nơi lồng ngực đang cố chịu nỗi đau đớn bóp nghẹt.
Friday, March 18, 2011

Chó ơi...

Khuya rồi nhỉ?

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được nghe thấy tiếng sủa gâu gâu của em mừng chị mỗi lần chị đi làm về hay đi học về khuya, chẳng còn những lần em chồm lên người chị, cào cào làm bẩn chiếc áo khoác dày cộm, chẳng còn những ánh mắt long lanh dễ thương, đôi tai cụp xuống phía sau, ra dáng đáng yêu, để đổi lại những cái vỗ vỗ đầu ôm ấp.

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được ôm em, vuốt ve bộ lông của em, ấp em vào lòng những đêm trời tối.

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được cất tiếng kêu em xuống ăn cơm như mọi lần chị hay làm và em nhìn chị đòi ăn trông đáng yêu đến thế.

Đã 1 ngày rồi, chưa bao giờ chị về nhà lại trông ngóng tiếng sủa của em, tiếng em cào cào cửa lách mình qua chấn song sắt ra mừng chị đến như vậy. Điều đầu tiên chị trở về nhà, là nhìn em, là ôm lấy em, là vỗ đầu em, là chào em trước hết, vì lúc đó chưa có ai nghe thấy tiếng xe máy nổ để ra, chỉ có mỗi mình em.
Monday, February 07, 2011

Cuộc gọi chưa đầy năm phút

10:40 tối

Hết Tết.

Tết trôi qua nhàm chán như bao sự nhàm chán.

Con người vẫn luôn bận bịu bởi những cơn lốc điên cuồng kéo người ta đi trong vô thức.

Mai đi làm. Con người dấn bước trong cuộc sống hối hả tiến đến những bước đường xa lạ trong tương lai được sắp đặt sẵn.

Cảm giác bào mòn theo những hoàn cảnh vô tình hoặc hữu tình xảy ra o ép con người ta rơi vào một trạng thái lạ lẫm không hề quen thuộc.
Tuesday, February 01, 2011

Hỗn tạp

Chiều như bất kỳ buổi chiều nào trôi qua trong cuộc sống buồn tẻ.
Chiều như bao ngày bình thường hoàng hôn hờ hững trôi nơi cuối trời lặng lẽ.

Ngẫm nghĩ...

Nhiều khi một giọt nước nhỏ bé cũng đủ khuấy động mặt hồ tưởng chừng yên tĩnh. Trách sao được khi mọi thứ đều là lỗi của mình. Thói quen nhận hết lỗi về mình phần nào cũng cho thấy tính cách tiêu cực và khép kín của mình. Trước một việc gì đấy, mình không muốn làm tổn thương người đó, mình liền nhận lỗi. Mình thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ chán ghét, cực kỳ bực tức khi mình lại gây ra lỗi và người đó phải gánh chịu...
Saturday, January 01, 2011

Tâm Vũ - Lại nhớ về mưa

Anh à...

Em nghe Tâm Vũ là lại nhớ đến mấy hồi chúng ta hay nắm tay nhau chạy dưới mưa đuổi theo xe bus ấy. Anh còn nhớ không? Lần đó chúng ta đợi nhau ướt lướt thướt dưới trời mưa nặng hạt, lạnh buốt giá chỉ để trao cho nhau hai cái bánh hamburger nguội lạnh nhàu nát, rồi vắt giò lên cổ chạy theo con 27 để anh đưa em về nhà. Nhưng lạnh thì lạnh, ăn cũng vui lắm mà, phải không anh yêu?

Rồi những lúc chúng ta lại giận nhau, lại hờn dỗi, lại trách cứ. Có bao giờ anh để ý hình như những lúc ấy, chúng ta đi riêng, và ngồi bên ô cửa xe bus dõi tầm mắt ra phía ngoài nhìn những giọt mưa đau rát quất vào ô cửa kính vô tình lăn dài những vệt nước mưa như đôi mắt ai cay xè vì những giọt nước nóng hổi? Em thường hay nghĩ mông lung những khi như thế. Mưa vẫn cứ mưa. Ipod vẫn vang vang bài Tâm Vũ sâu lắng mà buồn bã. Đôi khi chúng ta cãi nhau, vì đó là món nêm gia vị cho tình yêu thêm đằm thắm. Cảm giác cái lạnh cắt da thịt thấm dần vào xương tuỷ, em chỉ ước lúc đó anh lại ngồi bên em, nắm chặt lấy tay em dù rằng tay anh cũng lạnh và ướt y chang tay em thôi. Như thế cũng đủ ấm rồi, đúng không anh? Ấm trong lòng chúng ta.
Sunday, December 12, 2010

An Tĩnh - Tĩnh lặng trong lòng

Không hiểu sao dạo này thích nghe An Tĩnh. Tĩnh đến lạ lùng.

Càng gần đến ngày thi, tôi càng thấy thời gian trôi chậm chạp từ tốn không một chút gấp gáp hay lo lắng trước ngày trọng đại đó. Anh vẫn gọi điện, vẫn nhắn tin, vẫn lên mạng hỏi thăm tôi. Cảm ơn, hạnh phúc và rất vui. Dù rằng tôi ngồi trước màn hình laptop một mình trong đêm khuya, tôi vẫn không thấy mọi thứ trầm lặng hoặc tôi không hề cô độc. Con mèo nằm dưới chân tôi, để tôi cảm thấy một loại hơi ấm nhàn nhạt toả ra trong không khí. Nó nằm rất ngoan. Chẳng trách tôi thích động vật.

Nói chuyện với Yui, cũng lâu rồi không nhắn tin chat với nàng ấy. Tìm thấy được người cùng sở thích của mình cũng vui lắm chứ, mà cả hai lại là fan cuồng của Jay nữa lại càng thích. Cả hai đều là những con người cảm thấy cô đơn hoặc giả, mệt mỏi và nhiều khi muốn buông xuôi mọi thứ. Nói chuyện với nhau đôi ba câu ngắn ngủi khiến lòng người cởi mở hơn trước cuộc sống quá nhạt nhẽo này. Lại thêm một project về Khuynh Tẫn để tung ra vào dịp Noel. Quả thật ngồi tán nhảm với nàng vui lắm đấy Yui ạ.

Cởi bỏ được một mối hoài nghi với một người bạn vừa quen trên mạng. Đọc một bức thư. Lòng thêm nhẹ.
Saturday, December 11, 2010

Rút Lui - Ngày mai sẽ là...

Bây giờ là gần 2h sáng. Thói quen thức khuya kiểu này dạo gần đây xuất hiện hơi bị nhiều nhỉ.

Sắp thi rồi mà vẫn còn lan man viết blog được. Đến mình cũng bó tay chấm đủ thứ với mình luôn.

Nhiều khi mình nhìn lại xem thử đời mình đã làm được những gì và bỏ mất những gì, thấy cán cân đó chông chênh một cách kỳ lạ. Đêm nay lại là một đêm dài trong vô vàn những đêm dài khác lắng nghe nhạc Jay rồi nhớ anh. Hình như chỉ có ban đêm mới khiến mình nhớ anh nhiều đến vậy. Tiếng trống từ tốn nhịp nhàng trong Rút Lui mang về cái cảm giác tình yêu của mình vẫn còn như ngày ấy. Nhỏ nhoi, mỏng manh nhưng mạnh mẽ.

Dù gì thì, quen biết anh cũng là một sự việc đi quá mức nghiêm trọng của nó. Mình tự nhận là vậy. Nhưng quả thật là, càng bị cấm thì càng làm tới. Aizzz. Quyết định là ở mình mà.
Friday, December 10, 2010

Đêm cô độc - Dạ Khúc

Khuya rồi ha. Ngủ không được. Tình hình là nuốt cà phê kiểu này là mặt thành rổ chắc rồi.

Không hiểu được. Đôi khi mình cũng muốn lân la làm quen nhưng có thể không bao giờ làm quen được.

Chỉ là ham chơi, không chịu học hành. Chắc rồi cũng rớt.

Nhìn lại cái tài sản MV làm cho Jay, cũng được, nói theo Jay, Aiyo bu cuo. Đúng là tự sướng cao độ.

Ban đêm mà nghe Dạ Khúc là hết chỗ chê. Cho dù có cao hứng tới mức nào, buồn bã tới mức nào, nghe bài này bỗng dưng mình lại thấy bình lặng. Cái trầm buồn đôi lúc nhanh dồn dập của những ký ức xen lẫn nỗi nhớ nhung hoài niệm xẹt qua trong màn hình mờ nhạt. Uhm. Nghe bài này lại nhớ anh. Đôi khi trong cuộc sống để vuột đi những cơ hội dù mỏng manh để được gặp nhau, để được nói chuyện với nhau, dù điều đó đối với rất nhiều người không phải là khó. Không phải là to tát gì, nhưng chỉ là một câu Em Yêu Anh, Anh Yêu Em đem lại niềm hạnh phúc nho nhỏ len lỏi trong lòng đủ xoa dịu cơn mơ trong một ngày lạ lẫm. Chẳng biết vì sao, nhưng nghe tất cả các bài hát của Jay, mình replay nhiều nhất vẫn là Dạ Khúc. Buồn, cũng không phải, chỉ là một nỗi miên man nào đó trong lòng tưởng niệm về tình yêu đã mất. Giai điệu bài hát không thể hiện nỗi buồn thảm tột cùng, mọi thứ chỉ là chút gì đó rất nhẹ bỗng, vỡ tan trên mặt đất và ánh mắt u buồn nhìn vào mảnh vỡ sắc vụn. Tiếng tim vỡ, tiếng thuỷ tinh vang vọng.

Rap nhanh. Không học cách lấy hơi thì cũng khỏi hát.
Friday, December 03, 2010

Bào mòn & Tích tụ

Vậy thì mình đã hiểu...

Bào mòn một cách đơn độc và vô vị.

Lần đầu tiên thấy thất vọng tột độ đến như vậy. Hay chăng đó chỉ là một cái tick qua loa sơ sài để mong có thêm để mà đọc nhỉ? Cứ vậy mà hiểu thôi. Không có gì là mãi mãi, huyền huyễn khó nắm bắt. Nhưng đó là sương mù mờ mịt không bao giờ tan biến, hễ vướng mắc vào lập tức càn khôn biến hoá, vô pháp thoát ra.

Mà cũng có lẽ một bước chân trên bãi cát đồ sộ trước biển lộng mênh mang khó lòng đem lại được một nốt nhạc bình yên đến thanh tịnh. Tiếng chuông chùa rền vang trong âm thanh cốc cốc của tiếng mõ trầm ấm bay theo khói nhang buồn bã cũng chưa hẳn mang lại một sự phẳng lặng trong tâm tưởng. Bước trên đá trơn nhẵn vô vàn hình thù nâng cao trí tưởng tượng, từng ngón chân bám chặt vào thành đá trơn trợt phủ lớp nước biển nóng bỏng vuột da mà nghĩ về những điều khó lòng tưởng tượng được thật quá phiền não và u ám. Con người luôn có những yêu cầu rất cao, đôi khi vô lý, nhưng cũng là một mục đích để cố gắng thêm trong cuộc sống vô vị. Dòng đời nhạt nhẽo đẩy số mạng con người đi đến những bến bờ không đoán trước được. Có người bảo đó là nhân quả. Gieo nhân nào gặt quả ấy. Có người nói làm gì có việc đó. Chỉ có chăng, mọi việc không bao giờ lường trước được kết cục. Ván bài đã cược trong không gian cô đọng, hồi hộp chờ đợi khi lật ngửa quân bài.
Sunday, November 21, 2010

Tiền và những thứ đi kèm

Qua 7 cái thất của Ngoại rồi, tôi thấy căn nhà thêm rộng ra. Đôi khi trong từng hành động nhỏ nhất, tôi lại nghĩ đến Ngoại. Mà nghĩ lại thì cũng chảy nước mắt thôi, Ngoại không còn ở đây nữa. Cũng như ông Ngoại, cậu Ba từng người một ra đi. Tuổi già, bệnh tật để lại cho con người ta những gì, thương tâm sao? Qua nhiều năm, cảm giác của tôi đơ lại theo dòng đời bào mòn vô vị. Tôi sắp thi, lại lao đầu vào học, học nhiều, vô được bao nhiêu. Dừng lại một chút cho cảm giác thêm bình ổn mà lật tìm từng trang ký ức vỡ vụn. Aromatherapy giúp tôi rất nhiều. Có đôi khi ảo ảnh chợt hiện ra trong giai điệu mênh mang. Uhm, là ảo ảnh thôi, không có gì chắc chắn cả. Đưa tay ra nắm lấy nó càng khó hơn. Đơn giản, nó không có thật. Nhưng đáng tiếc rằng, những ảo ảnh bọt nước đó rất ngọt ngào, rất ấm áp, rất thân thương. Nghĩ đến mà mủi lòng.
Saturday, June 12, 2010

HEART BREAKER

Heartbreaker

Sau bao ngày yêu nhau
sức mạnh là không giới hạn,
được đứng trên những nỗi đau tuyệt vọng
và điều kìm nén,
và hi sinh.
Có những lúc quá nhiều đau khổ kìm chế
đôi ta trao nhau
Nước mắt cuốn hận vào trong
Mục rỗng dần
những tình yêu tốt đẹp.
Ta quay ra nhìn nhau, thay vì nhìn mục tiêu như trước
Và tới lúc tình yêu được đem ra xét lại.
Những kìm nén được bung ra.
Soi rọi vào nỗi thống khổ cá nhân.
Sao Tôi phải chịu đựng,
và Người đã làm gì cho tôi ?
Sao đôi ta phải làm vậy !
Những điều uất ức về đôi ta
Chỉ mình Tôi trông thấy.
Kệ Người đi, làm sao Người trông thấy được
Vì người chỉ lo toan tính cá nhân.
Hãy trả lời: Ai ?
Chỉ mình tôi mới phải chịu đựng.
Căm hận, một vài ngày, thù tức, một vài ngày
Tuần sau chìm trong hê hả
Quên Người nhanh lắm chỉ một tuần là hết
Những điều Tôi nói không sai bao giờ
Lỗi ở ai !?!
Sự độ lượng tôi buông cho Người
Tôi tha thứ đó, vì Tôi có sai đâu.
Chỉ tháng sau, ý nghĩ vẫn chưa buông
Tôi đúng đó, Tôi có sau đâu.
Lỗi ở ai, ở Người mà.
VÀ những năm tháng gần như tuyệt vời
Ý nghĩ vơi đi, những đau khổ và sự thoả mãn.
Lỗi ở ai, ở chính Người cơ mà.
Tôi có sai đâu !
Chỉ sáu tháng nữa, Sự phán xét dừng lại
Ý nghĩ chập chờn về một nơi hạnh phúc.
Nửa năm trước, đã từng là hạnh phúc
Cái Cá nhân còn đọng lại,
CHÍNH NGƯỜi.
Soi đi xét lại, hạnh phúc bay dần
Có muốn quay lại chăng,
còn những rào cản
Về sự bối rối, về ngập ngừng,
về những gì đáng ra phải nhận
về sai trái của mình trong lương tâm
Quay lại đi, đi nào.
Nhưng Người còn đứng đó chăng
Hay chỉ còn trái tim hấp hối,
trong lồng sắt, bỏ rơi bởi Người trước
thở nhịp cuối cùng cho tình yêu đã chết
Được vỗ về trong... và...
yếu đi bởi cơn gió tàn độc
Nép mình vào tường đá vỡ vụn
Chứng tích....
Cũng từng là khu vườn của tình yêu.

P/S:
Mưa vẫn rơi trên con đường lạnh buốt
Cũng nơi đó nóng đỏ con nắng hè
Tay trao lồng, cùng ánh mắt yêu thương
Cùng những ngày lang thang đi dạo phố.

Những lúc đắm say, những ngày nồng ấm
Khó khăn điệu vợi, tuyệt vọng triền miên
Tay siết tay vượt qua áp lực
Ngồi bên nhau tất cả có là gì đâu

...
Và trạm đợi người người vẫn lên xe
Đâu ai biết một mối tình đã khóc.

AniSion

--------------------------------------------------

Đã như vậy, những gì còn lại chỉ là mảnh vỡ vụn từ một điều gì đó đẹp đẽ đã qua... Phải thôi... mình lúc nào cũng chỉ là người sai, người ích kỷ, người phá hoại. Anh lúc nào cũng là người đúng, người rộng lượng, người xây đắp. Phải thôi... vỡ vụn... mình tan nát, không còn những gì như xưa. Mãi những điều đó là do tay mình phá hoại, đạp đổ. Thế nào nhỉ, mình không xứng, mình ngu ngốc, mình ích kỷ, mình ương bướng, mình cứng đầu. Có bao nhiêu tính từ tệ hại gì mình lãnh hết. Như thế thiết nghĩ mình không xứng đáng vì bất kỳ điều gì cả. Có việc làm cũng là một tin vui, nhưng có lẽ cũng là một ngõ cụt không ánh sáng, không có anh.