Saturday, December 11, 2010

Rút Lui - Ngày mai sẽ là...

Bây giờ là gần 2h sáng. Thói quen thức khuya kiểu này dạo gần đây xuất hiện hơi bị nhiều nhỉ.

Sắp thi rồi mà vẫn còn lan man viết blog được. Đến mình cũng bó tay chấm đủ thứ với mình luôn.

Nhiều khi mình nhìn lại xem thử đời mình đã làm được những gì và bỏ mất những gì, thấy cán cân đó chông chênh một cách kỳ lạ. Đêm nay lại là một đêm dài trong vô vàn những đêm dài khác lắng nghe nhạc Jay rồi nhớ anh. Hình như chỉ có ban đêm mới khiến mình nhớ anh nhiều đến vậy. Tiếng trống từ tốn nhịp nhàng trong Rút Lui mang về cái cảm giác tình yêu của mình vẫn còn như ngày ấy. Nhỏ nhoi, mỏng manh nhưng mạnh mẽ.

Dù gì thì, quen biết anh cũng là một sự việc đi quá mức nghiêm trọng của nó. Mình tự nhận là vậy. Nhưng quả thật là, càng bị cấm thì càng làm tới. Aizzz. Quyết định là ở mình mà.

Hôm nay đọc lại entry về xe bus 27 trên blog anh, quá nhiều kỷ niệm cùng gợi nhớ. Tự như một ngày bình thường chúng ta gặp nhau trên Bến Thành đông đúc, anh nhận ra mình nhờ mái quá tóc quá dài. Mình nhận ra anh nhờ nguyên một cây màu xanh của anh. Hơn hết, anh hơi bị "giống" Jay Chou. Cơ mà chẳng phải vì thế mà mình thích anh. Chắc những đoạn chat nó bay theo gió sau những lần mình cài lại máy xoay như chong chóng mất tiêu rồi. Thôi, kỷ niệm đẹp thời kỹ thuật số :D

Nói chuyện với anh để nhận thấy mình còn nhiều thiếu sót, để mình còn trưởng thành, để mình còn hoàn thiện hơn. Rồi mình đòi gặp anh cho bằng được khi cái chân nó sưng húp lên vì làm mủ đi cà nhắc. Đôi khi đời sinh viên không cần phải vào những quán trà sữa đắt tiền (theo quan điểm của mình), nhà sách nhàm chán, nhất là những quán ăn của những cô nàng đỏng đảnh hay đòi người yêu mình dắt vào đấy. Mình vẫn cảm thấy viện bảo tàng thành phố là đẹp nhất. Khổ cái chạy vào trong đó xem tiền cổ (lần đầu gặp nhau), leo lên lầu không có đường xuống vì có đến 3 4 cặp cô dâu chú rể đang chụp hình. Ngại ghê.

"Anh giống Jay Chou thật đó."

Người ta bảo con gái chủ động quá không tốt. Nhưng chả ai biết hạnh phúc do mình cố gắng mới có được, điều cốt yếu là phải biết nắm giữ nó ngay tích tắc nó vụt qua trước mặt. Cái nắm tay siết chặt ngón út không bao giờ phai mờ cảm giác, cái hôn nhẹ lên má làm ửng hồng mặt ai, cái ngả đầu mỏi mệt lên vai trên xe bus đông nghẹt người những buổi chiều mưa, cái nóng bức thiêu đốt con người ta trong quán cơm nhỏ nhoi ven đường. Khó để nói nên lời, mãi là kỷ niệm đẹp.

Nghe Rút Lui lại nghĩ về em và anh. Chúng ta biết rõ chúng ta không sai. Nhưng chúng ta đã quên mất cách thức để quay trở về. Chúng ta như những con thiêu thân đắm chìm trong men say hạnh phúc, và hơn hết chúng ta ý thức rất rõ cuộc sống xung quanh chúng ta đang diễn ra như thế nào. Đúng không anh? Nếu nghĩ về tương lai, liệu chúng ta có được như trong lời bài hát ấy? Chúng ta biết rõ chúng ta không hề sai. Chỉ là chia tay sẽ khiến mọi thứ tốt đẹp hơn. Tình yêu đẹp nhất của chúng ta vẫn sẽ tiếp tục dòng hồi ức. Em nghĩ về những gì sẽ xảy ra, con đường phía trước như thế nào nếu thiếu vắng lẫn nhau. Chúng ta từng nói qua về việc này. Đau rồi sẽ hết, nhưng khó lòng mà quên. Chúng ta có những điều cần phải hoàn thành trước khi hoàn toàn thuộc về nhau. Nếu như không làm được, vậy thì cánh cổng kia bỏ ngõ, chúng ta vui vẻ chia tay chứ? Tất cả chỉ là hình thức bên ngoài để thoả mãn sự ích kỷ của những con người gọi là lớn. Bên trong, mấy ai hiểu được? Tự dưng nghe bài này lại thấy muốn khóc. Anh dặn em chỉ được khóc trong lòng anh. Anh dặn em nhiều thứ lắm. Rất nhiều, vô vàn những thứ linh tinh lặt vặt đến chỉ dạy em nhiều điều khác. Chỉ tiếc đầu óc em không nhớ được hết. Cứ như vậy mà đi, mặc kệ những con người "lớn" nói như thế nào. Em chỉ biết chốt hạ một câu: "Không cần biết mọi thứ sẽ ra sao. Em yêu anh. Em nhớ anh. Anh chỉ cần biết rõ như vậy là được. Đến đâu hay đến đó. Cố hết mình."

Cái này em dịch, theo giọng văn của em thôi. Tặng anh.

RÚT LUI

Trời xanh chuyển sắc xám như vừa khóc
Sau khi rời xa anh
Sự tự do không vì vậy mà nhân lên
Không khí đượm nỗi u hoài chua xót
Nghe thấy khoảng cách ngày càng xa vời giữa đôi ta
Kết cục đau buồn tan vỡ trái tim ai
Tựa như sự hô hấp không cách nào dừng lại

Quyển nhật ký ố vàng phủ bụi trong ngăn tủ
Chèn ép đến cạn kiệt hồi ức của đôi ta
Khuôn mặt tươi cười ấy như mùa hè gió thoảng
Quá khứ của đôi ta
Theo con thoi thời gian đưa đẩy dần quên mất
Mối tình thiếu vắng không khí ấy (sự nuôi dưỡng)
Nước mắt hững hờ thờ ơ chỉ là không cần thiết

Em biết rõ đôi ta không hề sai
Chỉ là quên mất cách thức để rút lui về sau
Lời thề son sắt, đôi ta tự tin trao nhau lời hứa
Nhưng lại trống rỗng theo dòng thời gian trôi
Em biết rõ đôi ta không hề sai
Chỉ là chia tay sẽ khiến mọi thứ dễ dàng hơn
Còn lại mối tình đẹp nhất tiếp tục trong hồi ức đôi ta

(Rút Lui [Tui Hou] - Nhạc: Châu Kiệt Luân; Lời: Tống Kiện Chương - Dịch: Mọt sách Poka)

(Nhật ký - 11/12/2010 - Tương lai xa xăm sau một cuộc nói chuyện)

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.