Sunday, December 05, 2010

Phân Liệt

"Anh đưa tôi đi chứ?"

"Được. Anh đưa tay cho tôi. Chúng ta sẽ cùng đi. Tan biến khỏi thế giới này."

Chiếc xe gắn máy rồ ga phóng vút trên đường cao tốc vắng vẻ. Mưa nặng hạt dần cuốn theo nỗi phiền muộn trong lòng. Con đường nhạt màu cuốn mãi về phía sau, mà nụ cười tôi tắt ngấm trước ánh nắng nhạt nhoà khuất dạng sau áng mây cô độc.

Nghị lực trong tôi bỗng chốc phân cắt thành hai mảnh rời rạc. Yếu đuối, nhu nhược. Cơn mưa rào như cuồng phong bạo vũ nhấn chìm hai chúng ta vào hư không.


"Nhân lúc này thời gian chưa kịp phát hiện, anh hãy đưa tôi rời khỏi đây đi."
Không để lại dấu tích, không để lại chứng minh... không hề là ngoan cố, không phải là trốn chạy...

"Anh biết không..."

Tôi ngắm nhìn khung bóng rổ cao ngất thân quen nơi góc phố xưa cũ, bỗng phát hiện ra hình như ngọn cây khi ấy sao lại nhỏ bé đến vậy? Mưa quất mạnh vào gương mặt mặn nồng dòng nước mắt. Đau rát. Chúng ta sẽ chìm vào vô định chứ?

Cho dù là thi cử không được như ý, thì...

Tôi luôn bên cạnh anh, luôn tìm được anh cho dù bất kỳ giá nào, nhưng...

"Không ai giúp anh rời khỏi đây, đó mới chính là hạnh phúc."

---------------------------------------------------------------

Ngày cuối cùng của thời gian ôn tập, mai nay tôi phải bước vào phòng thi rồi. Nghe bài này, có khi nào mình lại cảm thấy nhụt chí không? Hình như sai rồi. Một câu cuối cùng đoạn điệp khúc, cũng đủ đem lại dũng khí cho chính con người tôi, từng một phút giây nào đó ước ao được chia cắt linh hồn thành hai nửa, ước ao mọi thứ đều tan biến, cả con người tôi mờ nhạt dưới làn mưa bạc trắng xoá bủa vây.

Nghe Phân Liệt, nghe linh hồn trò chuyện. Tiếng beat dày nhưng lúc khoan lúc nhặt, dồn dập đoạn điệp khúc càng thêm phần cô độc cùng thất bại trước cuộc đời xô đẩy. Anh kết hợp các loại nhạc cụ tạo nên một bản nhạc hoàn hảo, không tỳ vết. Nhưng sao, tiếng cello trầm ấm kia lại khiến lòng người chùng lại đến như thế? Còn tiếng cymbal, hi-hat sao nghe buồn đến vậy? Piano âm vực thấp, quá thấp, để lại lòng tôi những nốt lặng suy ngẫm về những gì tôi đang và sắp sửa trải qua. Ám ảnh, mãi là tiếng cello ngân dài trong đơn độc hoà lẫn tiếng trống xuyên không. Đắng lòng, mặn chát.

Nhuyễn nhược, nhỏ bé, cát bụi, không hư.


PHÂN LIỆT
Nhạc và lời: CHÂU KIỆT LUÂN
Credit: Mọt sách POKA
Effect: Pyointa2001


0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.