Wednesday, April 21, 2010

Không có điểm gì chung cả

21.04.2010

Hôm nay đi lên trường nghe điểm, ko có gì ngạc nhiên. Cũng nằm trong dự đoán cả thôi. Uh. Bình thường thôi. Chả có bữa nào mà mình thấy mình yên tĩnh như bữa nay.

Thấy bạn Linh có cuốn Oxford thương yêu của Dương Thụy, cũng khoái, mượn. Đọc chương "Người khách đêm Giáng sinh", thấy mình hơi tủi nhỉ, thế là khóc. Cuộc sống của mình sao mà cứ gắn với chữ khóc hoài ấy. Mệt nhỉ? Rồi từ từ Thầy cô cũng lục tục kéo vào công bố điểm cho học sinh. Rõ ràng, mình cũng cảm nhận thấy, mình không hề chung với tụi bạn một điểm chung nào cho ra hồn hết. Mọi người ngồi nghe Ipod, nói chuyện vui vẻ, ít nhất cũng tụm đc một nhóm 4 người. Mình chỉ ngồi im lặng đọc Dương Thụy rồi khóc. Cứ nhận lỗi tất tần tật là xong. Dù gì, nói sao cũng quy về một mối, mình là nguyên nhân. ^^
Tuesday, April 20, 2010

Stress hay ko stress?

20.04.2010

Đã qua 4 ngày, mình vẫn chưa học một chữ Sử nào. Vì sao, vì mình từ chối và ko muốn đụng đến nó.

Dạo này down phim về xem. Phim chất lượng hơi bị đỉnh. Công nhận cũng thinh thích. Nói là vầy, còn 5 chương IT của T2 ngốn hôm bữa giờ chưa xong chương 1. Ngày nào cũng quanh đi quẩn lại game của fb. Ừ, mình đang chán. Sáng nay đã tạo thêm cho mình 1 điều hơi mới mới tí. Đó là tập thể dục. Đi bộ. Ko biết có giảm đc cân nào không khi mà xu hướng lên cân nó tăng vèo vèo thế này nhỉ?

Sáng nay mình mạnh miệng tuyên bố với Má: "Con sẽ không lấy người nào hút thuốc lá !" Dạo này bị ám ảnh nặng về hai chữ "thuốc lá". Mình sợ lắm. Sợ người đã từng bỏ mình đi vì thuốc lá. Sợ người khác sẽ bỏ mình mà đi nữa chỉ vì thuốc lá. Sợ mình biến thành một con người ko phải là mình. Hung dữ, bạo ngược, hỗn láo (hãy tưởng tượng một trái bom nổ chậm trước mặt bạn). Mình bảo là mình không stress. Chắc ko thế? Mình học T2, các chương còn lại (trừ 5 chương IT đầu), mình đọc vanh vách lý thuyết, làm bài tập vèo vèo, trừ phần tính lương ko trực tiếp. Thế mà 5 chương đầu IT, nói về máy tính, cấu trúc, cách làm việc, Word, Excel, tính bảng, modem, Internet, ko ngốn nổi. Muốn nghỉ, nghỉ hết.

Không hỏi vì sao. Mình muốn gào lên: "Trời ơi, con căm thù điếu thuốc lá !!!"

Mấy hôm nay, độc thoại nội tâm với cái đtdđ. Đang dần dần cảm thấy nản không muốn đụng đến nó nữa. Mình không liên lạc với ai cả. Đơn giản chỉ để dành liên lạc với Anh. Có khi muốn câm luôn, không muốn cầm đến nó nữa. Mình hình như đang phát khùng phải ko?

Mình đang tỏ ra người lớn, cáng đáng việc nhà đấy àh? Mình thấy tiếc và thật sự hối tiếc vì bỏ hơi ra mà gào thét hôm bữa nhằm đả thông tư tưởng của 1 người trên vai vế mình. Quả thật hối tiếc. Nghe xong. Đúng như dự đoán của Anh. Giờ, mình chỉ thấy nó thật buồn cười. Cứ như mình đang nghe người ta nói tiếng Miên và mình cố tình không muốn hiểu nó. Cứ thế đi. Hừ. Đã thế mình được mang tiếng hỗn. Mình chấp nhận. Và mình không hối tiếc vì chữ "hỗn" đó.

Lan man. Khùng khùng. Hay khóc vì chuyện không đâu.

Đã xem phim "The Time Traveler's Wife" (tên Việt: Chồng ảo). Mình sẽ ráng để dành tiền mua cuốn tiểu thuyết này về xem. Cảm động, khóc ít nhất cũng 2 3 lần rồi.
Sunday, April 18, 2010

18.04.2010

Hôm nay lạ lắm. Mình cảm giác muốn dậy sớm, dù ngủ không quá nhiều. Bắt đầu mỗi ngày vẫn là sự nóng giận của mình, chửi bới. Ráng bình tâm lại. Có vẻ khó ta nhỉ.

Hôm nay biết thêm một việc nữa. Đó là Sakura. Sakura là hoa anh đào. Miền Bắc chỉ là hoa đào. Nghe một bài hát. Sáng giờ khóc đã 3 lần. Con Thanh Thanh kêu, "Khéo dư nước mắt khóc người trong phim"

Hôm nay nhớ. Nhớ nhiều đấy. Con mèo múp được bế ra ngoài hiên phơi nắng. Đọc 3 chữ con-mèo-múp là thấy cười rồi. Dạo này hiếm khi cười. Nhớ cái cảnh xuống xe 27 hồi 2 năm về trước, nhìn một người giống thần tượng (xí trai), mà nhìn hoài. Cười mãi. Không phải cỡ Lee Min Ho, nhưng mình thích nhìn. Anata ni daetta yokatta...

Đêm hôm qua lại mò xuống cái giường gỗ trải chiếu nằm, cũ rồi. Vi vu lên lầu cao ngủ để trông 2 con mèo con dễ thương suốt ngày ôm chiếc dép mình mà mài rằng rồi ngồi cười. Vi vu lên lầu cao ngủ để xem tivi. Vi vu lên lầu cao ngủ trong cái nóng dạng tự trừng phạt ấy nhỉ. Ngủ trên chiếc giường cũng lâu rồi ko nằm, có vẻ hơi thiếu hơi ấm. Cái gì cũng hơi khuyết mà. Tròn chỉ khi có người bù đắp vào. Nhìn ra cửa sổ, buổi sáng 6h30 thấy cứ như mình đã ngủ lâu lắm rồi ấy.

Dạo này nhớ bus. Đã lâu rồi ko còn đi bus nữa. Đọc truyện về bus lại cười. Bus của mình. Từ năm lớp 10 đã tập đi bus. Bus 27, những người phụ xe quen thuộc. Bus 27, con bus nhiều cảm xúc. Giờ kiếm được thời gian và lý do hợp lý để đi bus. Coi bộ khó. Bị kềm mà. :) Bus của 27 của ngày lớp 10, của ngày mong về sớm. Bus 27 của ngày lớp 11, là bus của 14/2, là bus của 8/3, là bus của những ngày cuối năm, vi vu, những cái nắm tay, những câu chuyện vui vẻ mà hồi đó chỉ mong được gặp Anh để kể thật nhiều. Con nít quá. Bus của ngày lớp 12, nhiều điều đã trải qua, con bus dừng của nửa năm 12. Bus thật đẹp. Dòng người vội qua, hối hả, đông cứng, chiều mưa, trưa nắng. Những dòng nước chảy liên tục trên gương cửa sổ. Đặc biệt mình thích ngồi gần cửa sổ, dù trời rất nắng. Những giấc ngủ vội trên xe bus đã thành thói quen trên vai Anh, những vòng tay ôm ấm áp đã lâu rồi, ít khi cảm nhận được, những câu chuyện vui vẻ trôi qua mà thấy rằng xe bus đi 2 người thật nhanh đến bến An Sương. Đi một người là mình ngủ đến 2 3 giấc rồi. Thật hạnh phúc khi được gặp Anh.

"Tuần sau lãnh lương, chúng ta đi sở thú nhé"

Mình đã thật rất muốn đi. Mình sợ gia đình mình. Lớp 12 rồi mà chẳng kiếm được cái lý do hợp lý nào để đi chơi với anh một bữa. Dỏm tẻn quá chừng. Lịch học dạo này căng quá. Cứ nghĩ đến kế toán quản trị là rùng mình. Thấy sợ luôn. Đành hẹn Anh vào một ngày gần nhất vậy.

Uhm... Anh muốn mở một trang trại.

"Em có thấy rằng em hơi lãng phí sắc đẹp của mình không" - Chị Hà bên T4 hỏi.

Uhm... Giờ thì mình thật sự tự tin vào câu nói. "Em là người đẹp nhất." Em luôn là người đẹp nhất trong mắt anh. Anata ni deatta yokatta...

Mình là 9x theo đúng nghĩa.
Friday, April 16, 2010

No title for no emotion

16.04.2010

Lâu rồi ko lên blog, cũng ko viết blog, cũng có lên mà ko viết gì...

Hôm nay thi xong học kỳ II. Cũng tạm được, đề Toán dễ thở hơn đề của Mama Trọng Sinh nhiều. Vẫn tật ẩu, vẫn làm sai, mặc dù sai rất nhảm. Chấp nhận nó đi.

Anh Văn, như mọi lần, 8.8. Giá chót. Ko cao hơn cũng ko thấp hơn.

Dạo này, cái cảm giác chán chán nó cứ len vô người bực mình. Ở nhà, cũng chỉ quanh quẩn lại những bài ấy. Hay tại bản thân ko thích refresh? Uh, đang nghe Miley Cyrus đấy, buồn thật đấy, nhưng cũng tràn ngập cảm xúc nhỉ? Mình nghe nhạc chỉ đơn thuần là nghe nhạc, ko tưởng tượng được. Nhà thì trăm sự biến động. Có bao giờ mà nó thật sự dừng lại hay bình yên 1 miếng đi, giả sử 5 phút cũng được. Có vẻ khó xảy ra quá.

Mỗi lần tức giận, ko bao giờ mình kìm chế được mình. Tức, chửi, bất kể thứ bậc cao thấp. Điên, chửi nốt. Bực, làu bàu. Khó mà hạ được cái nóng trong người, ko uống Dr. Thanh, vì lý do chẳng bao giờ hiểu nổi.

Sắp thi T2 cuối khóa rồi, hình như mình vẫn mù mờ lắm thì phải. Con đường nó còn xa tít tắp và toàn màu chi chi, ko phải màu hồng, màu hồng được cũng mừng. Vậy mà cứ hôm nào cũng nói rằng, Ừ, Mai này, Mai mốt,... Haizzz Chưa đỗ ông nghè đã đe hàng Tổng.

Còn cái cuối cùng, tức nên phải nói, ko nói ra thì ức chế, đâm ra chửi ng khác nữa. Cực ghét ai xem thường bf mình. Thế mà có người ngang nhiên nói, đồ tâm thần ko ổn định. Tất nhiên không phải Mama, vì Mama mà chửi thì im đi cho khỏe, mình chưa trình độ được như Family Members.

Câu này, nghe mà trào máu.

"Trong xã hội này, ko sĩ diện, ko xấu hổ, ko mặc cảm, mới làm nên được thành công!!!"

(Đúng là cái lũ Kinh doanh đa cấp hay theo mạng gì đó, nó có khả năng tiêm thuốc độc vào con người thật. Rồi bao chuyện, lừa dối gia đình, phản bạn bè, blah blah blah. Con người phải có cương có nhu, lúc nào cũng ko sĩ diện thì ở nhà luôn cho xong. Cái đầu óc nó dễ thay đổi và dễ bị ảnh hưởng. Chửi thẳng, cóc phải sợ. Cho dù thất lễ.)

[Nhiệt độ phòng: 27 ;;; Nhiệt độ người: 100]