Monday, August 22, 2011

Vampire's Diary - 06

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 6 --o--


Ngày… tháng… năm…

Tôi ngồi trong quán bar “The Death” nhâm nhi ly rượu martini. Hơi rượu thơm nồng quyện với tiếng nhạc ngân dài những nốt thanh và ánh đèn mờ ảo.

- Chức mừng, Ida! - Tôi mỉm cười - Kỉ niệm một trăm năm ngày mày hút máu con người đầu tiên và chín mươi lăm năm ngày mày trở thành Vampire Hunter.

Tôi nốc cạn ly rượu rồi cười lớn. Sáu mươi hai Vampire bị hạ, ba mươi bảy người bị giết chết để phục vụ cho việc săn đuổi và những cơn đói không kiềm chế được của tôi. Violet là con thứ ba bị tôi hạ. Lúc ấy ả đang nhấm nháp con mồi tôi thả ra thì bị tôi đâm cây gậy bạc vào đầu. Tôi nhớ như in khuôn mặt lúc ả nhìn ra tôi. Tôi không đủ kiên nhẫn để trói ả lại và hỏi kĩ về họ vì nhìn thấy nụ cười của ả, tôi chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều ngoài việc đâm nát nó. Quả tim tôi giữ làm kỉ niệm. Tôi đã diệt hết lũ Vampire sát hại gia đình tôi năm ấy và cả những con tôi chưa hề gặp. Đơn giản là vì tôi căm ghét chúng. Nghe nói trong giới Vampire, tôi được biết đến với cái tên “Heartless” - như một kẻ tàn bạo khát máu. Tôi hầu như quên mất danh tánh thật mà mình che giấu sau bao nhiêu năm. Tôi từng bị tấn công, cũng như bị trả thù nhiều lần. Một vết sẹo ở cổ và hai vết ở ngang hông vừa lành miệng vì cuộc đụng độ với Sam - một Vampire cao cấp - hai ngày trước. Kết quả, hắn ta vừa bổ sung cho bộ sưu tập của nhiều thứ hơn là máu. Hầu hết vết thương của tôi đều liền da không để lại sẹo. Tôi đã sử dụng rất thuần thục tất cả các loại vũ khí cũng như cách diệt Vampire. Một trăm năm nay tôi tìm kiếm họ. Một trăm năm tôi sống vì cái ý nghĩ mỏng manh đó còn bám víu trên bờ vực. Tôi giao thiệp nhiều với những người có năng lực siêu nhiên để tìm “đồ dùng cần thiết” cũng như thông tin về Vampire mà một trong số đó là Josh. Ông ta không phải Vampire nhưng sống cũng lâu tương tự, một dạng phù thủy già vô hại. Josh thân với tôi nhất, thân theo cái kiểu tôi được thông tin, lão được máu để trẻ lại. Lão từng lừa một Hunter cho Vampire giết chết chỉ vì hắn ta đưa lão đồ giả. Chơi với lão cũng nguy hiểu như chơi với lưỡi lam vậy…

- Chào qúy cô Heartless…

Một giọng nói khào khào khiến tôi giật mình phóng khỏi cái ghế xoay. Sau lưng tôi là một gã thanh niên tóc tai bù xù, nhe hàm răng vàng khè to tướng lộn xộn ra cười. Gã vận một cái áo choàng dài màu nâu như thầy tu thế kỷ mười hai, cổ đeo thánh giá. Nhưng điều khiến tôi quan tâm nhất là cách gã gọi tôi “Heartless”. Tôi lùi lại nhìn trong khi gã gọi một ly cam vắt.

- Anh nói gì lạ vậy? Tôi đâu phải tên là Heartless! - Tôi cười.

- Đứng vậy, tên cô không phải Heartless, đó chỉ là biệt danh của cô thôi! - Gã cũng cười - Cô Ida nhỉ?

- Anh là ai? - Tôi kéo ghế ngồi xuống, yên tâm vì hắn không phải Vampire.

- Tôi là Daviki, Vampire Hunter. Hân hạnh được gặp Hunter trong huyền thoại. - Hắn chìa tay ra.

- Hân hạnh, Daviki! - Tôi bắt tay và bắt đầu nghĩ hắn là một tên ngốc - Anh tìm tôi có việc gì không?

- Cô trẻ và đẹp hơn rất nhiều so với tôi tưởng tưởng. À… - thấy tôi không trả lời, gã tiếp - … Josh nói có thể tìm được cô ở đây nên tôi đến. Tôi có một thông tin rất qúy giá và chắc là cô sẽ rất muốn biết…

- Tôi không muốn biết! - Tôi nhìn nụ cười nham nhở của gã, cảm thấy mắc ói. Đang dợm người đứng dậy, thì gã nhanh mồm.

- Thông tin về hai Vampire cổ mạnh nhất: Larry và Harry Ikkanomike.

Tôi khựng lại. Một tia điện xẹt qua não, bao nhiêu cảm xúc ý nghĩ của một trăm năm trước quay cuồn trong tâm trí mỗi khi nghe nhắc lại hai cái tên ấy. Tôi trầm giọng:

- Thật chứ?

- Thật! Tôi không dám giỡn với Heartless đâu!

- Điều kiện là gì?

- Cô thông minh lắm. Thật ra tôi chỉ cần cô cho tôi đi cùng. Tôi rất khao khát được giết Vampire cổ mà tôi thì lại quá yếu nên…

- Được thôi! Miễn anh đừng làm vướng chân tôi!

- Không đâu, vậy mai ta khởi hành nhé? Địa điểm ở…


Ngày… tháng… năm…

Cuộc hành trình bất đắc dĩ với Daviki khiến tôi nhận ra sự tầm thường, háo danh của hắn. Hắn lại hèn nhát và ngu ngốc khủng khiếp. Xem ra lúc đến nơi cứ giết quách hắn đi cho khỏi bẩn mắt.

Theo thông tin của hắn thì tối nay họ sẽ có mặt ở khoảng rừng trước lâu đài Scarlet đổ nát theo chu kì mỗi tháng một lần vào đêm trăng tròn. Nhưng tối nay sẽ có mưa.

Tôi sẽ làm gì khi tôi gặp lại hai chủ nhân đẹp trai của mình? Khi gặp lại nụ cười dịu dàng có đôi mắt xanh và khuôn mặt lạnh lùng sở hữu đôi mắt màu hổ phách? Khi gặp lại hai mái tóc đen, hai giọng nói ấy? Ôm lấy họ ư? Hay là đâm thẳng vào tim họ? Ôi trời, cả một trăm năm mà tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.

---oOo---

Những trang nhật ký của Ida không bao giờ được viết tiếp nữa bởi vì… Ida xinh đẹp nằm trên mặt đất, máu chảy lênh láng trôi theo nước mưa. Tim cô thủng một lỗ lớn bởi viên đạn bạc. Cô ngước mặt nhìn. Lại vòm trời đen và những giọt mưa quen thuộc. Nhưng cô không còn cảm thấy tuyệt vọng hay cô đơn nữa: hai chủ nhân cô yêu qúy đang ở ngay bên cạnh nắm lấy bàn tay cô. Cô đã gặp họ ở cánh rừng. Ngay từ lúc chạm mặt, cả ba đều chẳng thể nào nói một lời. Lợi dụng lúc đó, Daviki kéo cái bẫy đã đặt sẵn mà chỉ cần sơ sẩy, bất cứ Vampire nào cũng sẽ mất mang. Ida đã chắn giùm Larry và Harry viên đạn bạc chứa nước thánh. Và cô ngã xuống. Daviki lập tức bị Larry giết chết. Ida nhíu mày, người giật nảy lên vì cơn đau. Cô thều thào những lời cuối:

- Em sẽ chết, phải không Larry-sama?... Vì đây là nước thánh mà em lại là một Vampire.

- Không, Ida! - Harry lắc đầu - Em không phải là Vampire, em chưa bao giờ là Vampire.

- Cái…? - Ida trợn tròn mắt.

- Người uống máu Vampire chỉ có cuộc sống trường thọ và khả năng hồi phục nhanh chóng chứ hoàn toàn, hoàn toàn không phải Vampire. - Larry buồn bã.

- Vậy em…! - Ida nhớ lại, những lúc cô tự tử, dao thì cắt không đúng động mạch nên vết thương liền lại, thắt cổ thì té xuống và hồi tỉnh còn vực sâu thì, cô nhớ lại, chỉ chưa đến ba mươi mét. - Em… em… - Cô nhớ lại những lúc đụng vào cây thánh giá hay ánh sáng Mặt trời, tất cả cảm giác đau nhói và buồn nôn đều là do cô tưởng tưởng ra sao? Cả lúc hút máu người… lẽ nào, lúc đó cô cũng chỉ là… một con người? Nhưng vậy thì tại sao loài Người không chấp nhận cô và Vampire bảo cô không cùng đồng loại? Tại sao? Nước mắt, nước mắt trào ra.

- Vậy… em là cái gì… vậy?

Cô bật khóc, khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ khi nhận ra cái niềm tin bấy lâu nay chỉ là ảo mộng. Và bây giờ cô đã tỉnh giấc mơ suốt một trăm năm. Cô cảm thấy rõ bàn tay lạnh ngắt của Tử thần đang từ từ hạ lưỡi hái xuống. Harry vớ lấy con dao định cứa cổ tay nhưng Ida chụp tay lại.

- Đừng, Harry-sama!... Để em chết đi, đừng cứu em nữa. Em sống một trăm năm đau khổ là quá đủ rồi… Em không chắc sẽ tha thứ cho hai anh nếu em còn sống. Em hận hai cậu chủ… - Hơi thở cô yếu hơn.

- Vậy thì em cứ việc giết bọn anh đi! - Larry bóp chặt tay cô.

- Không, em muốn… các… anh sống… vì… Khốn kiếp!... Em rất yêu… rất yêu…

Cô nói chưa hết câu thì máu phụt ra. Đầu gục xuống. Mi mắt cô nặng nề khép lại. Cơ thể lạnh băng mềm nhũn và nụ cười, cũng như dòng nước mắt, mãi mãi đọng lại trên bờ môi. Mái tóc đen rủ trên khuôn mặt. Mưa nặng hạt hơn…

A…a…a…a…a…! 

Harry ôm chặt xác Ida gào lên trong mưa. Larry đứng chôn chân bên cạnh, anh ngước nhìn lên bầu trời - cái bầu trời Ida đã nhìn thấy mỗi lần cô sắp chết, về cả thể xác lẫn trái tim, bằng đôi mắt vô hồn. Mưa không phải là nước mắt của Thượng Đế, đó là nước mắt của thế gian. Những trang nhật kí bị gió tung lên, nhiều trang ướt mũn ra, không còn trông thấy chữ nữa… Và màn đêm khép lại. Thượng Đế đã hạ màn kết thúc cho vở diễn do Ngài sắp đặt. Không kẻ nào có thể biến con người thành ác quỷ ngoại trừ chính con người.

---oOo---


Ngày… tháng… năm…

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bắt đầu viết nhật ký. Không hiểu sao khi đọc những trang nhật kí còn sót lại của Ida, những trang quá khứ và cả những trang ở hiện tại, tôi lại muốn ghi cái gì lên giấy.

Tất cả đều trở nên vô nghĩ từ cái ngày Ida yêu quý trút hơi thở cuối cùng. Tôi đã đoán được sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu cứu sống một người bằng cách cho uống máu Vampire. Tôi đã biết ngay từ đầu. Vậy mà không thể làm được gì. Lúc cô ấy yêu cầu tôi cắn, tôi đã không kiềm lại được dù tôi biết mình không được làm thế. Cuộc sống của Vampire là cuộc sống bị nguyền rủa, tồi tệ còn hơn một con thú. Tôi không thể kéo cô ấy vào cuộc sống như tôi. Vì, tôi yêu cô ấy. Yêu đến nỗi chỉ muốn giữ cô ấy bên cạnh mình, chỉ muốn được ôm cô ấy vào lòng và siết chặt mãi mãi. Cô ấy giống như ánh nắng của Thunderank. Nhưng chỉ vì quá yêu mà tôi đã làm cho cô ấy trở thành ác quỷ. Tôi đã gián tiếp sát hại gia đình cô chỉ để cô ấy ở lại với mình. Hành động ngu xuẩn đó đáng bị trừng phạt. Và cái giá là sự dằn vặt, dày vò vĩnh viễn. Tôi đã biến cô ấy thành một Ida căm hận Vampire. Tôi đã không nghe lời Harry. Chắc cậu ấy giận tôi lắm. Tôi muốn ở cạnh mộ Ida mãi mãi nhưng rồi, chúng tôi phải đi. Đến một nơi không ai biết. Đến Địa ngục, đến Thiên đàng, đến nơi không có ánh mắt của Ida, không… Nước mắt, giọt nước hiếm hoi sau một ngàn năm trăm năm lại rơi. Ida của tôi! Làm gì có nơi nào như thế… làm gì có…

---oOo---


Ngày… tháng… năm…

Larry đã khóc khi Ida chết. Lần cuối tôi nhìn thấy cảnh đó là lúc Mẹ bị Hunter giết. Suốt một ngàn năm trăm năm, anh không hề khóc lấy một giọt. Vậy mà… Thế cũng đủ hiểu anh yêu cô ấy đến mức nào.

Có giết chết em cũng không sao, Larry ơi, nếu điều đó khiến anh bớt đau khổ. Trò đùa của em đã dẫn đến kết cục bi thảm này. Trò đùa thử xem nếu con người uống máu Vampire thì sẽ trở nên thế nào vào cái đêm của một trăm năm trước. Rồi còn đưa Ida về Thunderank nữa chứ. Tôi không ngờ được chính mình cũng đắm đuối người con gái ấy. Cô ấy hiểu lòng tôi lạ lùng. Và tôi càng tỏ ra lạnh lùng cũng bởi muốn che giấu cảm xúc của mình. Có lẽ vì vậy mà tôi đã không có ý kiến khi Violet tàn sát gia đình Ida. Tôi không muốn rời xa người con gái ấy bởi tôi biết chỉ một lần gặp thôi, cô ấy sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa. Đau khổ hơn, tôi biết Larry yêu Ida mà tôi lại rất yêu quý anh trai mình. Chúng tôi lớn lên bên nhau, giờ lại cùng yêu một người con gái. Tôi không thể giành giật với Larry. Nếu Ida chọn anh ấy, trái tim tôi sẽ tan nát những tôi vẫn nói lời chúc mừng còn nếu…Mà bây giờ thì còn “nếu” với “thì” gì được nữa?!! Người tôi yêu đã chết rồi. Ida chết rồi. Tôi không bao giờ quên được vẻ mặt cô ấy lúc hỏi tôi: “Vậy em là cái gì vậy?”. Đau khổ và hụt hẫng cùng cực.

Đủ lắm rồi! Như vậy là quá đủ rồi. Chỉ một lần cho bi kịch đau thương này là đủ lắm rồi! Thượng Đế, không lẽ đây cũng là một lời nguyền của Ngài, một vở diễn do Ngài sắp đặt? Nếu đúng thế, thì đối với chúng tôi, những Vampire bị Ngài nguyền rủa, Ngài đã thành công rồi đó!

(Kết thúc)

2 comments:

Tuyết Lâm said...

Ta thích nhất cái câu Mưa ko phải nước mắt của thượng đế, mưa là nước mắt của thế gian, nghe bi thương mà da diết, giống như kết lại 1 câu, tất cả chỉ là 1 câu chuyện buồn...Ta thích nhất cái câu Mưa ko phải nước mắt của thượng đế, mưa là nước mắt của thế gian, nghe bi thương mà da diết, giống như kết lại 1 câu, tất cả chỉ là 1 câu chuyện buồn...

Tuyết Lâm said...

Nhà nàng khó post comm quá, nó tự lặp lại comm của ta mấy lần lun kìa!Nhà nàng khó post comm quá, nó tự lặp lại comm của ta mấy lần lun kìa!

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.