Monday, August 15, 2011

Vampire's Diary - 05

Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)

Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com

Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]

*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*

--o-- Phần 5 --o--


Ngày… tháng… năm…

Giống như con mèo vậy, tôi ngồi dưới chân Larry-sama, tay vịn và đầu kê lên đùi cậu ấy. Thật dễ chịu! Ánh lửa từ lò sưởi tỏa ra nửa gian phòng, hắt bóng lên những suy nghĩ của tôi. Bên ngoài trời đang mưa. Từ những ô cửa lớn nhìn xa, chẳng có gì ngoài một màu đen đặc và hàng loạt âm thanh ghê sợ của sấm, của mưa, của ếch nhái, của nhiều loài động vật sống về đêm khác. Những lúc thế này, Harry-sama hay tập đấu kiếm một mình. Cậu ấy ghét phải ngồi hoài một chỗ làm “công việc chán phèo”, như cậu vẫn thường nói, là đọc sách. Tôi ngước mặt nhìn lên.

- Larry-sama?

- Hửm? - Larry-sama rời mắt khỏi quyển sách nhìn xuống.

- Sao em vẫn ra ngoài ánh sáng Mặt Trời được? Sao em vẫn chưa trở thành một Vampire?

- À… - Larry-sama nhìn sang hướng khác, tránh ánh mắt của tôi. Cậu ấy có vẻ khó xử. Tôi chống tay xuống đùi cậu, chồm người lên khẩn khoản cái câu mà chả một người bình thường nào dám nói với một Vampire.

- Cắn em được không, Larry-sama?

Cậu chủ tròn mắt nhìn tôi một lúc, đầu khẽ lắc lắc và đôi mắt trông như đang phải chịu đựng điều gì.

- Đi mà, sama! - Tôi nài nỉ - Em cầu xin cậu chủ luôn đó!

Từ từ, Larry-sama nâng mớ tóc đen ở dưới đất của tôi lên, kéo tôi vào lòng. Đôi mắt màu xanh lục nhìn xoáy vào tôi, chân tay tôi như tê cứng. Tôi nghe tiếng tim đập rõ mồn một khi hơi nóng từ đôi môi Larry-sama phả trên cổ. Và rồi, cảm giác hai cái răng nanh nhọn hoắt chạm vào da…

- Larry! Anh không được làm vậy! - Tiếng hét to thình lình vang lên.

Tôi giật mình sực tỉnh. Harry-sama đứng ở cửa, mặt biến sắc. Thật khó để diễn tả vẻ mặt của cậu ấy lúc bấy giờ: một chút sững sờ, một chút tức giận, một chút đớn đau và tuyệt vọng. Larry-sama buông thỏng tôi ra, ngã phịch vào ghế dựa. Cậu nhìn em trai một cách hối hận. Im lặng, chẳng ai nói gì. Tôi không hiểu. Tại sao Harry-sama lại ngăn cản tôi trở thành Vampire, tại sao cậu ấy lại có thái độ kỳ lạ như vậy, tại sao Larry-sama lại tỏ ra hối hận?

- Harry, anh xin lỗi, anh…

- Em biết rồi! Ida, lần sau em đừng bao giờ yêu cầu điều này nữa. Anh sẽ rất không vui đâu đấy!

- Người em không chịu nổi nữa! - Tôi hét lên.

Cả hai cậu chủ nhìn tôi bất ngờ.

- Em không chịu nổi nếu ở đây mà ngày ngày phải nghe Violet mắng nhiếc. Em nhớ ba mẹ, nhớ hai anh trai. Em muốn về nhà!

Bỗng nhiên Larry-sama đứng bật dậy nắm lấy cánh tay tôi. Không phải bàn tay dịu dàng hay xoa đầu tôi, bàn tay đó giữ chặt, như là gông cùm, xiềng xích. Hơi lạnh kim loại sượt trên da và tôi cảm thấy vừa đau vừa sợ. Rồi cậu ấy từ từ nới lỏng tay ra. Ánh mắt buồn buồn.

- Ida, em chắc không? - Harry-sama hỏi tôi - Vì tụi anh đã không được phép cho con người uống máu cũng như để họ trở về sau đó. Tụi anh đã phá luật một lần rồi!

- Em chỉ nhìn họ một chút thôi! Chỉ một chút thôi! Mấy ngày nữa là Giánh sinh rồi. Nếu không thể cho em thành Vampire thì hãy làm em vui bằng việc cho em về nhà đi!

Harry-sama nhìn Larry-sama, chờ cái gật đầu của anh và quay lại nói với tôi:

- Được rồi, Ida! Giánh sinh bọn anh sẽ đưa em trở về Luân-đôn nhưng chỉ một giờ thôi nhé!

Mừng quá! Vậy là tôi có thể về nhà rồi!


Ngày… tháng… năm…

Tôi chưa bao giờ trải qua một đêm trước Giánh sinh như thế này trước đây: ngồi một mình trong rừng giữa trời tuyết và một lũ sói đói vây quanh. Tôi mỉm cười với chúng. Những con mắt đỏ loé lên trong bóng tối đầy sự đói khát. Những tiếng gầm gừ đầy đe dọa phát ra từ chúng. Nhưng rồi chúng lùi lại ngay khi thấy nụ cười của tôi. Tuyết rơi. Từ vòm trời đen thẳm lỗ chỗ những cành cây khô trụi lá, vô số hạt trắng muốt lạnh lẽo rơi theo đường cong đậu lại trên nền đất cứng, tạo thành những đống xốp mềm buốt giá. Giống như cái đêm một năm về trước. Tuyệt vọng.

Chuyện gì vừa xảy ra? Tôi còn không chắc đây là hiện thực. Chắc chỉ là cơn ác mộng thôi. Sau khi tôi mở mắt, ác mộng sẽ biến mất. Cơn ác mộng trông thấy cả gia đình bị Violet tàn sát ngay trước mắt. Họ bị treo lên, từng người, từng người một rên xiết, gào thét - những tiếng la hét buốt óc, xoắn lấy trái tim tôi. Mẹ tôi, cái cổ trắng ngần của bà, bấy giờ nát bấy những vết cắn sâu. Máu chảy loang lổ, đọng thành vũng dưới chân. Mái tóc bạc của cha tôi, nằm trơ trọi trên cái đầu lăn lóc không thân. Đôi mắt của ông mở trừng trừng kinh hãi. Còn hai anh trai của tôi, tôi không còn nhìn thấy mặt họ nữa. Chẳng còn có thể nhận ra đó là con người. Đó chỉ là một cục thịt tròn lẳn chằng chịt vết cào xước. Ở đâu? Chân tay đi đâu hết rồi? Và Violet đứng giữa bữa tiệc máu, hàm răng trắng nhởn lấm lem màu đỏ. Cô ta cười man dại cái giọng cười the thé, đáng sợ hơn bất cứ mụ phù thủy nào.

Nhưng đáng sợ nhất, điều khủng khiếp nhất, thứ mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến: ngay khi cánh cửa phòng được đẩy rộng ra, tôi thấy… Harry-sama và Larry-sama đứng đó, xa ra một bên. Họ đứng khoanh tay, nhìn đám Vampire điên cuồng, đôi mắt thản nhiên, bàng quang đến mức tàn nhẫn.

Tôi nhớ mình đã hét lên rồi đâm đầu chạy. Chạy không dừng lại được. Tôi đã chạy khỏi lâu đài bằng cách nào, chạy đi đâu, chạy được bao lâu rồi… Tôi hoàn toàn quên mất. Chỉ biết khi dừng lại, tôi đã ở đây.

Bóng đêm, bóng đêm dày đặc vây quanh tôi và đầu óc tôi quay cuồng với những suy nghĩ. Cảm giác tởm lợm, kinh hoàng đối với Vampire trước kia quay lại. Tôi chết đuối hoàn toàn trong mớ hình ảnh khủng khiếp của những hàm răng nhọn hoắt đang cắm sâu vào cổ họng từng người trong gia đình tôi. Thứ thuốc độc độc ác nhất trên đời này là loại độc khiến trái tim và linh hồn chết trong tuyệt vọng. Chính họ, Larry và Harry, đã gieo loại độc dược đó lên tôi. Tại sao? Tôi yêu quý họ đến vậy mà. Tại sao? Gia đình của tôi đã làm gì nên tội? Nếu có thì chỉ mình tôi chịu là đủ rồi. Tại sao? Giá chúng nó là những chiếc bình sứ hay vải vóc. Tôi sẽ không ngần ngại dùng cả răng mà cắn, mà xé, mà ngấu nghiến cho kì nát vụn mới thôi. Còn hai cậu chủ… Tôi căm hận họ. Suốt đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho họ. Tôi sẽ giết chết họ bằng chính đôi bàn tay này.

Tuyết vẫn rơi. Có lẽ Thượng Đế đang cười. Ngài cười đến mức rơi nước mắt. Ngài cười một kể ngốc nghếch như tôi đã từng nghĩ rằng Vampire có thể chung sống hòa bình với con người. Người ta có thể nào sống với bánh bích-quy khi người ta đói đâu! Ngài cười một kẻ ngu xuẩn như tôi đã từng muốn được trở thành Vampire. Chúng mãi mãi là kẻ thù của loài người. Và Ngài cười một đứa nông cạn như tôi đã giao gia đình cho quỷ dữ. Tôi không còn thấy lạnh nữa. Cũng như nước mắt, đã quá cạn để khóc, tim tôi không còn để cảm nhận bất cứ điều gì. “Tôi” của ngày hôm qua đã chết rồi. Đó là một kẻ ngu ngốc đáng khinh, chết không ai tiếc. Nhưng từ xác chết ấy, một “Ida” mới hồi sinh. Một Ida không có trái tim cũng như linh hồn. Một Ida tàn nhẫn, chỉ biết có hận thù và giết chóc. Tôi biết trả thù là sai trái. Song, nếu không có nó, tôi chẳng còn lý do tồn tại. Và đám Vampire đó, chết được tên nào hay tên ấy. Trả thù làm lòng tôi, cơ thể, sẽ nặng nhưng ít nhất nó giảm bớt cảm giác tội lỗi mỗi khi tôi nghĩ đến gia đình. Bất giác cười điên dại đến trào nước mắt.

Giờ đến cả tuyết tôi còn sợ thân thể dơ bẩn của mình sẽ làm ô uế. Thượng Đế đã trừng phạt kẻ dám vượt ra rào ngăn của loài Người. Ngài đã khiến cho tôi chịu cùng lời nguyền với những kẻ tôi căm ghét. Không có con người nào có thể chung sống hòa bình với Vampire, cũng không có Vampire nào có thể ở gần mà không làm hại đến loài Người. Không thể nào!


Ngày… tháng… năm…

Nắng lên cao trên rừng cây trụi lá. Một đêm lạnh lẽo đã qua. Tôi hầu như không chợp mắt. Tuyết phủ khắp người. Tôi lững thững đứng dậy, bước đi một cách vô thức. Thunderank… Thunderank… Tôi phải trở về đó. Bây giờ tất cả Vampire đều ngưng hoạt động. Thật hay khi có thể ra ngoài ánh sáng. Tôi phải quay về để đốt toàn bộ nơi đó, để tất cả chúng phải chết.

Nhưng, ngay trên mỏm đá cheo leo của đỉnh Blackmoon, cả một tòa lâu đài đồ sộ mới đêm hôm qua còn ngự trị ở đó, giờ đã biến mất! Hoàn toàn, không để lại dấu vết ngoại trừ cái nền đất cứng màu trắng xám. Các người trốn chạy tôi ư? Các người sợ quái gì tôi mà phải chạy?

Dù các người có chạy đến Địa ngục, tôi cũng sẽ tìm ra thôi.


Ngày… tháng… năm…

Tôi đã cắt nửa mái tóc của mình. Nửa để đem bán lấy tiền thuê nhà trọ, nửa còn lại tôi để nghị chủ tiệm làm cho những nó uốn xoăn thành những lọn nhỏ, phồng lên và chỉ dài đến ngang vai. Người dân có vẻ sợ tôi khi họ thấy tôi từ Blackmoon trở về. Tôi mua quần áo và một ít vật hộ thân, phần tiền còn lại không đủ cho thức ăn. Đành đi ngủ với cái bụng đói meo.

Trăng sáng. Ánh sáng màu bạc chảy len lỏi qua ô cửa, rơi xuống sàn. Tôi mở tung cửa sổ. Gió ùa vào phòng, hơi gió hoàn toàn khác biệt với khí bao quanh Thunderank. Gió của những ngày xưa. Tôi khẽ khép hờ mi mắt.

Cái bụng réo ầm ĩ đánh thức tôi dậy sau một lúc lâu trằn trọc. Tôi tung mền ra, lầm bầm. Có tiếng chân người dưới phố. Trong cái không gian vắng lặng đấy thì những âm thanh đại loại như khi đế giày gõ trên mặt đường nghe rất rõ. Đều đặn, đều đặn, mỗi tiếng gõ là cái cảm giác kì lạ trong tôi trỗi dậy. Giống như bản năng. Tôi chỉ còn biết đến cái bao tử của mình. Tôi lao qua cửa sổ, từ tầng hai, lộn một vòng rồi đáp nhẹ nhàng xuống đất bằng cách nào thì tôi không biết. Nhãn cầu tôi căng ra, thích giác và khứu giác dỏng lên. Tôi chạy theo hướng tiếng bước chân. Kia rồi! Một người đi châm dầu cho đèn đường. Tôi chầm chậm theo sau anh ta, hai mắt đau đáu như con thú săn mồi đang ngắm mục tiêu. Tôi di chuyển khéo léo và mềm mại đến nỗi anh ta thậm chí không nhận ra tôi đã đến rất gần.

- Này anh! - Tôi gọi khẽ.

- Á… hả…! - Anh ta giật bắn mình, sửng sốt nhìn tôi.

- Tôi có phải là ma đâu mà anh sợ dữ vậy? - Tôi mỉm cười.

- Xin lỗi qúy cô nhưng ở gân đây là nơi Vampire hoạt động mạnh - đỉnh Blackmoon đấy! Cho nên chúng tôi phải đề phòng. Mà cô đi đâu trễ thế này? Người xinh đẹp như cô đi một mình giờ này nguy hiểm lắm.

- Tôi vừa mới đến thôi - Tôi thì thầm - Tôi làm mất một thứ ở ngoài đường nên phải đi tìm. Không có nó thì gay lắm; tôi đưa tay áp lên má anh ta, liếc mắt; anh có thể cho tôi mượn được không?

- Là… thứ… thứ gì vậy ạ, thưa tiểu thư? - Anh chàng rõ ràng lúng túng.

- Máu của anh!

Tôi ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi vã ra ướt đẫm trán. Một giấc mơ khủng khiếp. Tôi mơ thấy mình hút máu người. Giấc mơ đó trông thật đến nỗi tôi vẫn còn cảm thấy hơi ấm cổ anh ta vương lại trên môi, cảm thấy động mạch cổ anh đang phập phồng trên răng và hình như vị tanh nồng mằn mặn của máu vẫn còn nơi đầu lưỡi. Tôi vớ lấy cái khăn lau mặt. Và khi tôi nhìn lại nó, cái khăn trắng tinh lấm lem máu. Tôi giật thót người nhìn lại mình trong gương. Khoé miệng vẫn còn đọng vài giọt máu. Cái khăn rớt xuống sàn. Tôi sao thế này? Tôi vừa hút máu người ư? Hèn gì nãy giờ tôi không để ý đến cái bao tử đã thôi réo inh ỏi. Tôi đã trở thành cái gì thế này?

(Còn tiếp)

1 comments:

Tuyết Lâm said...

Vậy là cô nàng thực sự trở thành vampire rồi sao, hận thù, nó quả thực là điều sai trái, nhưng nó là thứ duy nhất giúp chúng ta tồn tại khi đã hoàn toàn mất đi tình yêu, hận thù là tử lộ nhưng người ta vẫn ko hối hận khi đâm đầu vào, cuộc đời thật nghiệt ngã, haha...

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.