Vampire's Diary (Nhật ký Ma cà rồng)
Tác giả: Diệp Mạn Thanh @ nttruyen.wordpress.com
Thể loại: [đọc xong khắc biết ^^.^^]
*Đã xin phép ý kiến của tác giả khi đem về post ở blog này*
--o-- Phần 3 --o--
Ngày… tháng… năm…
Tôi dần dần đâm ra sợ cây thánh giá, ánh Mặt trời và mùi tỏi. Tôi có cảm giác đầu ngón tay bị hàng ngàn mũi kim chích mỗi khi đụng vào chúng. Rồi buồn nôn, chóng mặt, nhức đầu mỗi lúc nghe những khúc thánh ca. Tôi đã uống máu một Vampire thuần chủng và giờ thì tôi sắp trở thành một trong số họ - loài sinh vật sống về đêm.
Thật lạ là tôi không hề thấy sợ, trái lại, còn cảm thấy mong đợi điều đó. Tôi muốn được như hai cậu chủ, để được dự những buổi tiệc về đêm và không còn cảm thấy cô đơn khi bình minh chiếu rọi.
Ngày… tháng… năm…
Tôi vừa sắp xếp lại bộ sưu tập của mình - những lọ máu của Vampire các đẳng cấp, từ loại yến nhất đến loại mạnh nhất. Duy chỉ còn một lọ trống, lọ “chờ-để-được-đựng-máu-của-vampire-cao-nhất”, loại Vampire tôi vẫn đang tìm kiếm - hai chủ nhân của tôi: Harry-sama và Larry-sama.
Tôi nhìn cái lọ màu bạc, nắp vàng, cười dài và nghĩ sao ngày xưa thế. Muốn trở thành một Vampire ư? Cái thứ gớm ghiếc, kinh tởm, loài sinh vật tàn bạo đáng thương vì không thể kiềm chế bản thân trước dục vọng màu máu. Tôi căm hận chúng. Suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng. Tôi… căm hận hai cậu ấy, hận đến nỗi muốn giết chết hai cậu ấy nhưng mỗi lần nghĩ đến việc đó, tim tôi thắt lại, người run lên. Và tôi cười điên dại trong khi nước mắt trào ra khoé tuôn đầm đìa hai bầu má. Tôi yêu họ. Ngay cả lúc căm hận họ nhất tôi cũng biết điều đó. Ấy chính là thứ xé nát trái tim tôi, nát vụn - sự giằng co giữa hận và yêu.
Ngày… tháng… năm…
Tấm gương trong nhà tắm là cái thứ chín bị tôi đập vỡ đến sáu lần. Dây điện, dây thừng, lưỡi lam dường như là thứ quá quen thuộc với tôi. Sàn nhà bê bết máu, dây thừng treo tòng teng trên trần nhà. Và tôi vẫn sống.
Tôi ghét bản thân mình, ghét việc mình sắp trở thành thứ mà mình căm hận nhất, ghét cả việc mình yêu hai trong số chúng. Lời nguyền, lời nguyền không thể tháo gỡ của tôi là do họ đặt vào. Không biết bao nhiêu lần tôi tìm đến cái chết. Tử thần trở thành thứ để tôi đùa giỡn. Cắt cổ tay, máu chảy hết, rồi tôi tỉnh lại, thấy vết thương đã liền da. Treo cổ, tôi ở trên ấy cả ngày trời mà mắt mùi vẫn hồng hào đầy máu. Thậm chí tôi tự nhảy từ trên vực xuống mà các xương chỉ cần một ngày là liền trở lại. Tôi không thể thoát khỏi cuộc sống này. Sinh mạng của tôi gắn liền với người cho tôi máu. Tôi sống ngàn năm cô đơn. Trái tim tôi đóng băng từ một trăm năm trước, thế thái nhân tình chẳng thể khiến nó ấm lên.
Ngàn năm đi qua. Hoa vẫn rơi, nước vẫn chảy. Ngẩng đầu là nước mắt, cúi đầu là nước mưa. Trăm năm đi qua. Tuyết vẫn là trắng, máu vẫn là đỏ. Yêu và hận vẫn đan xen nhau. Đắng nghét!
Ngày… tháng… năm…
Đêm nay trăng đẹp. Tròn và lồi ra trên nền trời đen thẳm một mặt trăng đỏ như máu, ánh sắc ngà. Trăng máu. Trời vì vậy mà không mưa. Tôi nhớ lại những ngày xưa, vào mỗi đêm trăng máu, tôi thường ngủ quên trong phòng của Harry-sama và Larry-sama khi họ thì thầm những điều gì đó vào tai tôi. Có lẽ là một dạng thần chú.
Tôi lắc ly rượu voldka để màu rượu sóng sánh với màu trăng - giống như tôi đang uống máu. Điếu thuốc ngơi cháy một đầu bị vùi trong tàn thuốc xám. Làn khói mỏng bay lên. Mảng gương phản chiếu ánh trăng.
Tôi ghét gương vì khi nhìn vào đó, một “tôi” khác hiện ra, yếu đuối và yêu mến Vampire. Thù ghét bản thân, tôi đâm ra thù ghét mọi thứ trên đời. Tại sao tôi không thể có cuộc sống hạnh phúc vô tư như một người bình thường? Họ không chấp nhận tôi là đồng loại. Chỉ vì tôi sắp trở thành Vampire và vì tôi đã từng hút máu vài người trong số họ. Cái cách mà họ sợ, họ đánh đuổi khiến tôi đôi lần rạch nát cơ thể họ. Tôi ghét mình như thế, tôi ganh tỵ với hạnh phúc mà họ đang có. Nếu không thể có được hạnh phúc tương tự thì thà làm cho ó bớt lấp lánh đi. Qủy… tôi đang trở thành qủy rồi.
Ngày… tháng… năm…
Trong cái hộp khắc hình thập tự giá là quả tim của Violet - em họ Larry-sama và Harry-sama. Cô ả chết lâu rồi. Tôi giết. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến tôi trở nên như bây giờ, khiến tôi căm hận và bị tách rời khỏi hai cậu chủ.
Một buổi sum họp gia đình một trăm năm trước, chúng tôi đón hai vị khách khả ái: tiểu thư Andy và tiểu thư Violet. Họ là con của chú cậu chủ và là những thiếu nữ rất xinh đẹp. Tóc Andy màu hạt dẻ, xoăn thành từng lọn óng ả còn Violet thì lộng lẫy trong màu bạch kim. Họ xinh xắn như những con búp bê với đôi mắt màu lam tím sâu tròn. Dường như họ có mối quan hệ đặc biết với hai cậu chủ. Tuy vậy, tôi thấy Andy đáng mến hơn nhiều so với chị cô - Violet. Violet có cái nhìn rất khinh người và một bộ mặt đóng kịch tuyệt vời.
Lần đầu tiên gặp nhau là lúc tôi bị họ bắt gặp đang đọc sách trong phòng riêng của cậu chủ. Andy tròn xoe mắt nhìn tôi, cái mũi nhỏ động đậy:
- Con người? Í, mà cũng không phải nữa… Cái mùi này…
- Là mùi của loại Vampire hạ đẳng - Violet tiếp lời - loại có nguồn gốc con người chứ không cao qúy như chúng ta.
Chưa kịp phản ứng gì thì tôi đã hết hồn vì khuôn mặt hớn hở của Andy chồm ngay trước mũi.
- Thiệt không? Vậy cô là “Ida đó” sao?
- “Ida đó”?
- Con nhỏ loài người được anh Larry và Harry cứu sống bằng cách cho uống máu. Thật không biết xấu hổ, còn dám tới đây đọc sách! - Violet nhếch mép.
- Thưa tiểu thư! - Tôi điềm đạm - Tôi được phép vào đây và dù tôi không biết tiểu thư là ai, tôi chắc rằng quyền của tiểu thư phải dưới hai cậu chủ!
- Ngươi… - Khuôn mặt xinh đẹp dần biến dạng. Nếp nhăn nhíu lại hai đầu chân mày và sống mũi. Hàm ra nhọn hoắt nhe ra đe dọa - … Ta sẽ cắn nát cổ họng ngươi.
Trong tích tắc, tôi thấy những lọn tóc bạch kim rủ xuống ngang mặt và khuôn miệng đỏ làm thơm mùi son để che đi mùi máu kề ngay cổ.
- Ngừng lại, Violet! Em làm gì Ida vậy? - Tiếng la của Larry-sama khiến tôi choàng tỉnh. Violet ngẩng dậy nhìn sợ hãi rồi lùi lại vài bước. Tôi xanh mặt. Đó là lần thứ hai tôi suýt bị cắn. Trong khi Larry-sama xem tôi có bị gì chưa thì Harry-sama nổi giận.
- Các cô làm cái gì vậy hả? Tôi đã nói bao nhiêu lần rằng chưa được sự cho phép của tôi hay Larry thì không được tùy tiện vào phòng riêng của chúng tôi. Các cô không hiểu sao?
- Em… em… - Andy líu ríu vì cô có làm gì đâu trong khi Violet thì rơm rớm nước mắt - những giọt nước mắt rất kịch.
- Em xin lỗi! Lâu quá, híc, em không tới nên quên chứ bộ. Nhưng em không cam tâm! Tại sao hai anh lại để một thứ hạ đẳng như vậy ở trong phòng trong khi em thì không được? Nó có gì hơn em đâu?
- Violet…
- Nhìn tóc và mắt nó coi: đen thui à! Đâu có gì đẹp đẽ!
Violet nức nở. Larry và Harry nhìn cô. Tôi tự nhìn lại mình. Tóc tôi dày đen và hơi quăn, mắt đen, da trắng. Tôi không thường soi gương nhưng tôi chắc các cô ấy đẹp hơn tôi nhiều. Bỗng nhiên thấy buồn.
- Nhưng mà anh thích! Vậy là được rồi chứ gì!
Câu trả lời quá đỗi bất ngờ của hai cậu chủ khiến cả ba cô gái há hốc mồm.
- Anh… anh… Được lắm! Để xem anh bảo vệ được con Vampire hạ đẳng đó tới đâu. Andy! Đi! - Violet nện những bước mạnh khỏi phòng.
Tiểu thư nhỏ bé luống cuống bước theo chị nhưng cô vẫn còn ngoái đầu lại cười rất tươi với tôi. Larry-sama thở dài xoa đầu tôi còn Harry-sama thì lầm bầm điều gì đó không rõ.
Và từ lúc đấy, tôi đã biết mình sắp gặp chuyện chẳng hay ho gì. Đó chỉ là những kí ức buồn, nhất là về Andy.
(Còn tiếp)
0 comments:
Post a Comment
Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.