Saturday, August 20, 2011

[Yêu Cửu Đạo] Chương 2

Chương 2

Đoàn người thong thả tiến về Trần phủ. Dọc đường đi dân chúng hai bên đường tung hô không ngớt. Chẳng mấy chốc ánh mắt Trần tướng quân đã xuất hiện đại môn phía trên đề hai đại tự vuông vức Trần phủ uy nghi đường bệ. Hạ nhân nhanh chóng theo chủ tử phân phó dắt ngựa ra sau chuồng cho ăn nghỉ ngơi. Không khí nhộn nhịp vô cùng náo nức. Trần Trung vừa bước qua khỏi đại môn, y phục tướng quân hãy còn, liền thuận bước hướng về đại sảnh đi thỉnh an mẫu thân. Trần phu nhân trông thấy hài tử nay đã trưởng thành bình bình an an trở về, thần tình vui mừng khôn xiết. Bao nỗi mừng rỡ âu lo xen lẫn vào nhau chảy những giọt nước mắt trong vắt lăn nơi gò má xương xương của phu nhân. Trần Trung thi lễ, ngẩng lên nhìn mẫu thân. Trong lòng y tràn ngập những kinh hỷ cùng vui sướng khôn nguôi. Lăn lộn nơi sa trường những bao năm nay, giờ gặp lại mẫu thân chẳng trách thâm tâm y xúc động bồi hồi. Đợi Trần Trung thỉnh an, vỗ về động viên mẫu thân mình xong, cuối cùng y cũng lui người xin phép được lui về thư phòng. Lúc ra khỏi đại sảnh, hai bên bả vai mồ hôi đã thấm ướt hết một nửa. Nhiệm vụ rồi cũng xong, y hít sâu một hơi thật khoan khoái rồi chỉ đạo hạ nhân đi chuẩn bị bồn tắm cùng nước nóng cho mình tắm rửa thay đổi y phục.

Gửi thân nơi chiến trường máu lửa, bữa cơm ăn nặng nhọc những suy tính trăn trở. Đã từ lâu y không được ăn cùng mâm với người thân. Mùi thức ăn bốc lên từ trù phòng thơm phức gợi lên bữa cơm đầm ấm mà cuối cùng y sắp sẽ được hưởng. Tinh thần thoải mái, y phục tươm tất, Trần Trung thả bộ trên hành lang. Bữa cơm thân thương đang chờ đợi y. Lâu lắm rồi được cầm đôi đũa ăn chung mâm với gia đình, y không khỏi cảm thấy muốn rơi lệ. Gương mặt hạ nhân ai nấy đều ngập tràn hỷ khí. Giờ đây được đoàn tụ, quả thật vô cùng hòa thuận vui vẻ. Không khí khắp phủ tươi tắn lên thấy rõ. Đợi đến khi mọi người đã no bụng buông đũa, Trần Tích từ tốn đưa tay nhấc bôi trà. Trần Trung thấy vậy liền hiểu phụ thân đang có điều muốn nói với mình. Y cũng nhấc lên bôi trà, hớp một hớp trà thủy chậm rãi làm sạch miệng.

"Trung nhi, năm nay con cũng được mười chín rồi phải không?"

"Đúng vậy, thưa cha." - Trần Trung biết rõ, câu này chẳng phải hỏi han mà chính là một câu trần thuật mào đầu chuẩn bị cho việc phụ thân sắp nói. Nhưng hỏi y câu này như vậy thật Trần Trung cũng không rõ ý phụ thân, chỉ là trong lòng ẩn ẩn tia dự cảm âu lo.

"Mười chín rồi..." - Âm điệu như thở dài, Trần Tích khẽ nhấp giọng, "Cũng đến lúc nên thành gia lập thất rồi đây."

Trần Trung nghe đến đây không biết phải trả lời phụ thân ra sao nữa. Ánh mắt trong lúc lỡ đễnh lướt qua Trần Hòa, chỉ thấy đệ đệ mình đang cúi đầu cố gắng nín cười dữ lắm, trông tên tiểu tử này như đang hả hê lắm vậy. Do dự một chút, y quyết định thốt lên câu nói mà nãy giờ phụ thân đang chầu chực hy vọng, "Mọi việc kính mong phụ mẫu làm chủ cho hài nhi."

Trần phu nhân thở dài một hơi, đến cả Trần Tích từ đầu bữa ăn đến giờ gương mặt nghiêm túc là vậy cũng phảng phất vài tia tiếu ý cười nhẹ. Ông hiểu rất rõ nhi tử của mình, hiếu thuận, trung thành, cho dù có bất mãn không muốn tuân theo đến đâu, thì cuối cùng cũng lựa chọn câu trả lời thuận theo chủ ý của phụ mẫu. Trần phu nhân cười tươi như hoa nở, ngữ âm hài hòa chậm rãi cất lên, "Là tiểu thư nhà Liễu thiếu bảo, khuê danh gọi là Như Ý, người mẫu thân cũng đã gặp qua, tính cách ôn uyển, dung mạo đoan trang thục tất. Nếu con nguyện ý, ta sẽ nói phụ thân con đưa sính thư qua đó trước, sau đó sẽ đi cầu ngày lành tháng tốt cho hai đứa các con thành hôn."

Trần Trung thầm nghĩ trong đầu, việc này đã được tính qua từ trước rồi, chi bằng cứ như vậy toàn vẹn chủ ý của phụ mẫu là tốt nhất. Y trầm ngâm một lúc, bộ dạng vẫn như vậy chấp thuận. Thanh âm trầm thấp nói: "Tất cả do mẫu thân làm chủ."

Trần Hòa cuối cùng nghe đến đấy nhịn hết được vỗ tay vào nhau đánh một cái "bốp". Không khí ngưng trọng nãy giờ phút chốc vỡ vụn. Trần Tích liếc thằng con ngỗ nghịch mình một cái sắc lẻm, giọng nói lạnh lùng, "Ngươi đến chừng nào mới chững chạc trưởng thành điềm đạm hơn một chút được như đại ca ngươi đây hả?"

Trần Trung thản nhiên phóng ánh mắt sang phía Trần Hòa, trong đầu không khỏi suy nghĩ, không biết kỳ vọng của phụ thân y có phải là quá cao rồi không.

Trần Trung vừa mới trở về nhà, mới đầu y nghĩ sẽ hảo hảo nghỉ ngơi thả lỏng bản thân trong hai ngày, nhưng mà Trần Hòa đệ đệ y chẳng buông tha cho y bất kỳ một phút giây nào cả, cứ suốt ngày vây lấy ca ca mình mà bát nháo đùa giỡn. Đệ đệ này của y quả thật cũng khiến y hết cách, hết đòi cái nọ đòi cái kia rồi bảo đấu vật, đấu kiếm, chỉ dẫn binh pháp không để y kịp thở một chút nào. Cuối cùng Trần Trung chịu hết nổi màn bát nháo đòi ăn vạ kia của đệ đệ mà đáp ứng sẽ cùng hắn ra ngoài bìa rừng săn thú. Khỏi phải nói tiểu tử vui đến chừng nào, nhảy loi choi lên như đứa con nít. Hai người lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị ngựa cùng cung tên rồi thúc ngựa phi ra khỏi phủ. Hai thân ảnh tuấn tú, y phục phất phới bay trong không trung, vai đeo cung tên, dắt theo một bao da ngựa nước, không đem theo bất kỳ gia nhân nào, cứ thế mà phóng đi mất.

Rừng cây này vốn là nơi trước kia lúc Trần Trung còn trẻ thường ghé đến. Phía trước khu rừng này không xa chính là bãi săn bắn của Hoàng gia. Trần Trung cảnh báo đệ đệ đang háo hức như trẻ con được quà của mình, săn bắn thì có thể, nhưng tuyệt đối không được tùy ý đi vào phạm vi bãi săn Hoàng gia, như thế chính là đại đại bất kính đối với Thiên tử. Trần Hòa chẳng thèm để câu nói của ca ca hắn vào đầu, chỉ mải mê theo đuổi không gian rộng lớn trước mắt. Liếc ca ca mình một cái, trong đầu nghĩ thầm, ca ca mình rõ ràng tuổi cũng chưa lớn gì lắm, mà sao so với hắn lại cổ hủ như một ông già bảy tám mươi như thế.

Nói về tài cưỡi ngựa bắn cung, Trần Hòa khẳng định không thể nào thắng nổi ca ca hắn. Nhưng mà hắn không phục, chẳng lâu sau, tính hiếu thắng của tiểu đệ đệ nổi lên, so đo tính toán với ca ca sao cho được phần thắng về mình mới chịu. Vừa lúc đấy một con hươu sao từ trong rừng bất thình lình phóng qua, Trần Trung tức thì thúc ngựa đuổi theo, giương cung nhắm bắn vô cùng thiện nghệ, động tác thân hình tuyệt mỹ. Trần Hòa quyết không chịu thua cũng nhanh chóng giơ roi quất ngựa đuổi theo sát nút.

Trần Hòa phóng nhanh vun vút chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu rừng, mắt thấy ca ca hắn tên đã rời khỏi cung liền giơ roi thúc ngựa tiến lên phía trước vài bước rồi ghìm cương ngựa đứng lại bên cạnh ca ca hắn. Con hươu sao đã bị trúng tên vào chân, bước đi tập tễnh, loạng choạng muốn ngã đến nơi. Trần Hòa quay đầu xem xét ca ca mình, nhưng không thấy y giương cung lên lần nữa. Trong đầu cảm thấy lạ nhưng không muốn con mồi ngon như thế vuột mất, hắn đưa tay ra sau lưng rút một mũi tên đặt lên cây cung kéo căng hết mức. Ánh mắt nheo lại ngắm bắn nhưng chưa kịp thả tay liền thấy cánh tay Trần Trung đưa sang ngăn lại, "Con hươu đó đã chạy vào bãi săn rồi, đệ không được bắn nữa."

Trần Hòa không phục, "Nhưng mà con hươu đó là do ca ca bắn trúng trước, tại sao lại không được bắn nữa chứ? Cái này không phải rõ ràng là dâng tiện nghi cho người khác không không sao?"

Trong lúc tranh cãi, liền thấy một mũi tên khác xé gió phóng vút về trước, trúng vào ngay giữa thân con hươu nọ. Trần Trung chuyển đầu về phía sau. Một đạo thân ảnh vận bạch y trắng muốt, phong thái tao nhã có chút cao quý sang trọng, chầm chậm lướt qua tầm mắt của hai người.

Người kia ghìm cương, mã nhi thông minh tức thì đứng lại, đưa mắt liếc xéo hai người đang ngơ ngác phía bên này. Trần Hòa tức thì hồi phục tinh thần, tức giận mắng, "Con hươu đó là do ca ca ta bắn trúng trước!"

"Phải không đấy?" - Nam nhân kia ngạo mạn cười nhạt. Khóe môi cong lên nửa chừng kiêu căng không kể xiết, "Nhưng mà nó là do trúng tên của ta nên mới ngã xuống."

"Nếu không phải ca ca ngăn cản ta, thì làm gì có đến phần ngươi chứ?" - Trần Hòa trừng mắt đầy tức giận nhìn ca ca, "Còn không phải tại ca ca nữa! Để cho người khác chiếm tiện nghi không không như vậy đấy!"

Trần Trung nắm lấy mũi tên vẫn còn đang nằm trên cung trong tay đệ đệ cắm vào lọ tên phía sau lưng, thanh âm trầm thấp vững chãi, "Bên đó là địa giới của bãi săn Hoàng gia rồi, chỉ cần con mồi đã tiến vào bên trong bãi săn thì đệ không được bắn tiếp nữa."

Trần Hòa hừ lạnh một tiếng, lườm ca ca hắn một cái muốn cháy hết cả mặt mày, "Đầu óc cổ hủ!!!" - Không thèm lý đến ca ca hắn nữa liền quay người chuyển ngựa hướng về phía khu rừng đi thẳng một mạch.

Trần Trung cũng chuẩn bị quay đầu ngựa trở về, bỗng thanh âm cay nghiệt từ nam nhân phía sau lưng mình truyền thẳng vào tai, "Bốn bề vắng lặng, cho dù con mồi ngươi săn tiến vào trong bãi săn thì đã sao, cũng chẳng có ai biết cả, sợ là ngươi tiễn nghệ không tinh diệu sẽ bắn không chính xác, nên mới không dám bắn tiếp đúng không?"

Tay đang chuẩn bị điều mã nhi quay đầu, nghe đến đấy bất giác động tác dừng lại. Trần Trung lẳng lặng quan sát nam nhân nọ một lượt, trong đầu thầm đưa ra nhận xét. Từ dung mạo âm nhu tú lệ nhưng lại toát ra khí chất phong lưu này của hắn, thanh âm ngạo nghễ nhưng chắc nịch mạnh mẽ, lại còn y phục cao sang trên người hắn đang vận, là cẩm bào trắng muốt, đường viền nơi mép áo cẩn vàng, thanh nhã nhưng đầy hoa lệ. Ngón tay thon dài có chút nhợt nhạt nắm chặt lấy cương ngựa, làn da có vẻ thiếu ánh sáng mặt trời khiến toàn thân hắn đã trắng nay còn hiển xuất vẻ thương bạch có chút cô đơn quạnh quẽ. Đến cả mã nhi cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn tuy béo tốt nhưng vô cùng mạnh mẽ, lông bờm trắng như tuyết vạn niên kiêu hãnh đứng bên cạnh hắn. Tựa như khối ngọc tượng trong suốt trắng kiền tịnh dưới ánh dương chói lóa bỗng chốc khiến Trần Trung có chút mơ hồ, trong lòng len lỏi dự cảm kỳ lạ. Nhưng không hổ là một vị tướng quân điềm tĩnh ôn trọng, y chỉ thản nhiên cất lời, "Đạo vi thần, chính tại tâm." Đưa mắt về xa liếc nhìn con mồi đã ngã gục xuống bên trong phạm vi bãi săn một chốc, y nhẹ nhàng điều khiển cương ngựa hướng về phía khu rừng đi khỏi.

Tịch Vụ phóng tầm mắt tiễn người thiếu niên toàn thân vận huyền y đen tuyền đầy trang nhã thúc ngựa đi vào bên trong hàng cây cho đến khi bóng lưng thẳng tắp kia hoàn toàn tiêu thất nơi đáy mắt chỉ còn lại khu rừng xanh ngắt an vị. Hắn giơ roi thúc nhẹ vào bụng mã nhi tiến về phía con mồi nằm chết được một lúc bên phía bãi săn. Xoay người nhảy xuống ngựa, hắn đưa tay muốn rút mũi tên vừa nãy của y vẫn còn cắm vào đùi sau của con hươu ra, nhưng phát hiện thấy mũi tên đó của y cắm vào bên trong thịt rất sâu, lực bắn ắt hẳn phải rất mạnh và chuẩn xác. Phải vận lực một lúc lâu sau, hắn mới rút được mũi tên cắm sâu hoắm ngập đến nửa thân ra khỏi con mồi. Khẽ xoay mũi tên dưới ánh nắng, chỉ thấy trên thân tiễn màu nâu trầm phía bên dưới lông vũ màu xám tro khắc một chữ "Trần" nho nhỏ.

**o**

Phàn Bình cẩn thận bưng khay điểm tâm cùng trà trản hãy còn ấm tiến vào bên trong nội điện, chỉ thấy Tịch Vụ đang tựa đầu vào tay nghiêng người dựa vào cạnh giường phủ lớp lông nhung nhu nhuyễn, dường như đang ngủ mà chẳng phải ngủ vậy. Phàn Bình hiểu rõ hai ngày nay chính vì sự tình Yên Khách Vương nơi biên giới phía Tây tự mình nắm quyền binh sĩ cự tuyệt không chịu hồi đô thuật chức mà Hoàng thượng phiền lòng không dứt, cũng biết Hoàng thượng trước nay khinh thường nhất là đám quân nhân mở miệng một câu là chém chém giết giết, hai câu là chém chém giết giết, thô lỗ cục cằn thành tính. Công công từ tốn bưng khay trà điểm nhẹ nhàng đặt lên trên bàn thấp không dám kinh động đến kinh động thánh thượng đang an giấc. Đang cúi người muốn lui ra, bất thình lình Tịch Vụ khai mở nhãn thần. Thanh âm vang vang trong nội điện khiến công công bất giác giật mình, "Phàn Bình?"

Phàn Bình tức tốc trả lời, "Có tiểu nhân."

"Trong triều ta có vị đại thần họ Trần, nhà ông ta có hai người con. Trưởng tử đến nay tuổi ước chừng nhược quán, cưỡi ngựa bắn cung rất thiện nghệ phải không?"

Phàn Bình cúi đầu ngẫm nghĩ. Trong đầu đang tua dần dần danh sách quan viên trong triều dài ngoẵng, ngẩng đầu lên liền thầy trong tay Hoàng thượng đang cầm một trường tiễn gắn lông vũ màu tro, liền hiểu ngay mọi việc. "Hồi Hoàng thượng, Tả Thập Di Trần đại nhân nhà có hai con trai, trưởng công tử Trần Trung năm nay tuổi ước chừng nhược quán, cưỡi ngựa bắn cung vô cùng thiện nghệ. Trường tiễn trong tay Hoàng thượng kia nguyên bản là vật sở hữu của Trần tướng quân."

Tịch Vụ đưa tay vuốt nhẹ lên thân tiễn. Đôi mắt khẽ nhướng về phía Phàn Bình, "Làm sao biết được?"

"Hồi Hoàng thượng, mũi tiễn này thân tiễn thô dài, đầu tiễn thô ráp, vốn là vật chuyên dùng trên chiến trượng, trong đô thành ta người sở hữu vật này, chính là tướng sĩ mấy ngày trước thảo phạt Nam quân. Nếu vấn họ Trần, tuổi lại ước chừng nhược quán, thì chỉ có Trần tướng quân mà thôi."

Tịch Vụ nghe vậy, cúi đầu quan sát trường tiễn trong tay thật kỹ, quả nhiên đúng là như thế. Hắn đưa tay bóp trán ngẫm nghĩ, vị "Trần tướng quân" này rốt cuộc là người nào, vì sao chẳng có chút ấn tượng gì cả thế?

Phàn Bình nhập cung cũng đã lâu, quả thật là một người thông minh cơ trí, tùy mặt gửi lời, thăm dò ý tứ đối phương rất giỏi, "Hoàng thượng, ngày đó chủ tướng dẫn quân chinh phạt phương Nam thân thiết với tiên hoàng là Trình Diên Trình lão tướng quân, nhưng xuất chinh chưa bao lâu, Trình lão tướng quân vừa mang bệnh trong thân lại thọ thương cùng lúc, chết trên sa trường. Lúc lão tướng quân hấp hối đã di mệnh cho tướng quân kề cận bên mình chính là Trần tướng quân làm chủ tướng. Khi ấy chiến sự tiền tuyến đã không còn gì phải lo lắng nữa, nên đợi đến khi tấu sớ của Trình lão tướng quân được trình lên, tiên hoàng cũng theo đó mà chuẩn tấu ạ."

"Trần Trung còn nhỏ tuổi như vậy đã xuất chiến, có phải do phụ thân y tiến cử?"

"Hồi Hoàng thượng, đúng vậy."

Tịch Vụ hơi nhướng mày. Ánh mắt sắc sảo, làn môi bạc mím nhẹ. Nụ cười khó khăn thoát ra khỏi cửa miệng, cong lên một nửa vành trăng hơi chút thú vị. "Nghĩ lại thì cũng phải đấy nhỉ. Cũng chỉ có mỗi lão ấy ngoan cố như thế mới có thể nuôi dạy được một tên nhi tử cổ hủ như vậy mà thôi."

Phàn Bình trong lòng cảm giác kỳ quái, "Nhưng nghĩ lại, Hoàng thượng cùng Trần tướng quân trước nay vẫn chưa từng gặp mặt nhau..."

"Không, Trẫm đã gặp qua y rồi." - Tịch Vụ nhấc trà trản, khẽ đưa nắp hớt đi trà diệp đang nổi trên mặt nước. Đế nhấp một ngụm, bất giác cau mày, "Trà lạnh rồi."

Phàn Bình mau chóng đưa tay nhận lấy trản trà đi đổi một trản khác ấm nóng. Vừa nãy Hoàng thượng tự mình xuất cung, mặc dù biết rằng người muốn đi để tĩnh tâm giải sầu cho khuây khỏa, nhưng đích xác cũng khiến cho kẻ làm công công này bồn chồn không yên cả buổi, bây giờ bình an trở về cung là tốt rồi, chỉ không biết Hoàng thượng làm thế nào cùng Trần tướng quân kiến diện được nhỉ? Phàn Bình cũng tự biết không nên nhiều chuyện hỏi thêm làm chi.

Phía sau lưng Phàn Bình, Tịch Vụ đưa tay nhón lấy trường tiễn, tay kia nhẹ nhàng vuốt lấy túm lông vũ có chút bờm xờm phía đuôi tiễn, thấp giọng lẩm nhẩm, "Trần... tướng quân sao?"




**o** Chú thích **o**

hả hê: nguyên gốc HẠNH TAI NHẠC HỌA [幸灾乐祸]: cười trên nỗi đau của người khác

- thiếu bảo [少保]: chức quan thuộc hàng Tam Cô thời xưa bao gồm: thiếu sư, thiếu phó; thiếu bảo. Chức quan này được xem như ngạch đặc biệt vua chỉ phong tặng cho các vị hoàng thân quốc thích thuộc hoàng gia và một số vị đại thần đứng đầu triều, là cố vấn tối cao của vua, như những vị lão thần có danh vọng. Tuy nhiên chỉ là hư hàm, không có nhiệm vụ và quyền hạn nhất định, hưởng ngạch lương thuộc hàng nhất phẩm.

- ôn uyển [温婉]: dịu dàng thùy mị

- đoan trang thục tất [端庄熟悉]: lễ độ đoan chính

- sính thư [聘书]: thư xin cưới

- đầu óc cổ hủ: nguyên gốc TỬ NÃO CÂN [死腦筋]:  đầu óc ù lì không biết biến thông

- tiễn nghệ [箭艺]: tài nghệ bắn cung

- tự mình nắm quyền: nguyên gốc ỦNG BINH TỰ TRỌNG [拥兵自重]

- thuật chức [述职]: báo cáo tình hình, ở đây có nghĩa là chịu sự quản lý của vua

giường (của Hồng Gia Đế nằm): nguyên gốc THÁP/THẠP/SẠP [榻] loại giường hẹp và dài

- nhược quán [弱冠]: ngày xưa thanh niên đến tuổi 20 làm lễ đội mũ, cũng là lúc trưởng thành, nhưng lúc đó thân thể vẫn còn chưa cường tráng mạnh mẽ như nam giới đã trưởng thành hẳn, vẫn còn cảm giác nhỏ tuổi, nên gọi là NHƯỢC. QUÁN (đội mũ) tức là lúc trưởng thành. Nam tử ngày xưa khi 20 tuổi gọi là NHƯỢC,  khi ấy phải làm lễ đội mũ (QUÁN LỄ), tức là đội mũ biểu thị đã thành người, biểu hiện sự trưởng thành. Nhược quán dùng để chỉ nam tử tuổi tròn 20. Ngày này cụm từ này dùng để chỉ thanh niên trong độ tuổi ước chừng khoảng 20, không được áp dụng từ này cho nữ giới.

- tả thập di [左拾遗]: là một chức quan chuyên về thu thập những đồ đạc bị thất thoát, trong triều đình thường có tả hữu hai bên, thì tả (trái) thường được cho là lớn hơn hữu (phải) một chút, ở vào hàng thất, bát phẩm

- tùy mặt gửi lời: nguyên gốc SÁT NGÔN QUAN SẮC [察言观色]: thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt, dòm gió bẻ măng

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.