Sunday, August 21, 2011

[Yêu Cửu Đạo] Chương 3

Chương 3

Khi Trần Trung biết được tin Hoàng thượng muốn thiết yến trong cung để tẩy trần, mừng y thắng lợi khải hoàn trở về từ phụ thân, trong lòng rất ngạc nhiên không hiểu vì sao lại như thế. Tục ngữ nói "Thánh tâm nan trắc, thân vi thần tử, chích nhu tuân tòng." Bất quá Trần Hòa sau khi biết được tin tức này thì hồ nháo loạn cả lên, cực kỳ phấn khởi, chạy khắp nhà làm ầm ầm lên, tình cảnh hỗn loạn không kể xiết khiến cho nha hoàn gia nô đi dọn dẹp hậu quả tên tiểu tử này để lại đến không kịp thở. Hắn ba hoa nhắn đi nhắn lại rằng trước giờ chưa từng gặp Hoàng đế bao giờ, lần này nhất quyết phải đi cùng. Phụ thân bị hắn chọc đến độ nộ khí xung thiên, hai mắt trợn tròn, gân máu đầy tức giận vì không trị được tên ngỗ nghịch. Thanh âm lạnh toát như gầm lên: "Hoàng thượng là người thế nào mà ngươi nói muốn gặp thì gặp hả?"

Lúc đầu kỳ thực Trần Trung nghĩ rằng yến tiệc này có dẫn hắn đi cùng hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng khi y tận mắt chứng kiến nam tử thân vận y phục hoàng đế Minh triều đoan tọa trên long ỷ, khí độ thần nhàn tựa kim long đang lặng lẽ quan sát chúng đại thần bên dưới, thần thái toát lên sự uy nghi đường bệ của kẻ nắm quyền sinh sát đứng trên thiên hạ, mới chợt cảm thấy bản thân vô cùng sáng suốt khi không dắt theo tên nghịch tử Trần Hòa mồm năm miệng mười chuyên rước họa vào thân không biết kiêng nể gì ai kia cùng đi theo. Hồng Gia Đế Tịch Vụ ngồi ngay ngắn trên long ỷ. Ánh mắt nheo nheo lại nhìn Trần Trung khắp một lượt từ trên xuống dưới không nói gì cả. Mục quang lưu chuyển sáng rực như tinh vân dường như ẩn ẩn bên trong một cỗ ý vị không thể nào giải thích được, mơ hồ mà mờ ảo, tà mị mà ngạo nghễ. Thiên tử ra lệnh Trần Trung bình thân, nhưng cũng không khỏi khiến y đứng ngồi không yên trước vị Hoàng đế kỳ lạ này.

Khi xưa Trần Trung xuất chinh, chỉ là một tướng quân bên cạnh chủ tướng, chính ra là tòng sự tướng quân mà thôi, tuy rằng đối với quan hàm thật sự không có phẩm trật gì cả, đến cả điều này cũng do Trình lão tướng quân vì nể mặt phụ thân một phần mà đối xử thế với y. Sau này Trình lão tướng quân phát hiện ra trẻ con thật sự rất dễ dạy, cùng với việc Trần Trung bên cạnh hầu hạ lâu ngày chung một chỗ, mới có thể khi hấp hối mà đánh cược để di thư lại vỏn vẹn trong mấy hơi tàn đem vị trí tướng quân trao lại cho Trần Trung. Lâm trận khinh địch, tuy rằng là đại kỵ của binh gia, nhưng lúc này quả thật bất đắc dĩ, hơn nữa cũng không còn kịp đợi cho Trần Trung thăng quan tiến chức ở trong triều được. Vì vậy nên ngày nay, Trần Trung không có thanh danh bên ngoài, nhưng cũng chẳng có chức vụ nào thực sự trên người cả. Đáng lẽ ra yến tiệc chúc mừng thắng lợi ngày hôm nay, đúng lý ra chính vì ban chức tước phẩm hàm cùng thăng chức cho y, nhưng trông thấy bộ dạng sắc mặt hiện giờ của Hoàng thượng, gương mặt Trần Trung tuy rằng điềm tĩnh bình hòa không lộ cảm xúc nhưng trong lòng cũng cảm thấy sốt ruột. Hồi tưởng lại ngày đó, tuy rằng lời lẽ y lãnh đạm, nhưng trước giờ cũng chưa từng làm nên chuyện ngu ngốc được cho là đại đại bất kính gì đó được, vì vậy trong lòng cũng có trấn an thêm được chút. Hơi thở dần dần bình ổn trở lại.

Đợi đến khi y có được một chức quan nho nhỏ, dù là nửa chức quan cũng được, phụ thân y chắc chắn sẽ đến Liễu phủ đưa sính lễ, như vậy thì ba việc chung thân đại sự của cả đời Trần Trung này cũng được cho là hoàn thành được hai việc rồi vậy.

Quả nhiên, sau khi yến tiệc kết thúc, Hoàng thượng tấn phong y làm Nha Đô tướng quân, hàm nhị phẩm, bổng lộc hưởng nghìn thạch. Điều này hầu như nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Chỉ một trận chiến như vậy quả đủ để thăng hàm tướng quân, nhưng chỉ một trận chiến như vậy không hẳn nên thăng một vị thương quân liệt vào hàng nhị phẩm như thế. Trần Trung miệng hô vạn tuế, khấu đầu tạ ơn trên ân điển, đến Liễu thiếu bảo đứng một bên cũng cười tươi híp cả mắt.

Sau buổi yến, Hoàng thượng lui về tẩm cung nghỉ ngơi. Một cơ số đại thần nhận thức hay không nhận thức được thời thế ngày nay cũng đều sôi nổi tiến đến chỗ Trần Tích và Trần Trung chúc mừng không ngớt. Tiếng cười nói ha hả cung hỷ cung hỷ bao quanh tai y phát lùng bùng. Liễu thiếu bảo đứng một bên chỉ khoanh tay cười mỉm, càng quan sát Trần Trung càng thấy hài lòng, rõ là trời sinh một cặp với thiên kim nhà lão mà. Đợi đến khi mọi người về hết Liễu đại nhân mới tiến lên trước, lúc đầu còn lịch sự lễ tiết với Trần Tích, sau thì bá vai bá cổ dắt tay nhau cười hỷ hả mà thương nghị chuyện hôn sự của hai trẻ trong nhà.

Hồi phủ, Trần Trung đem chuyện ngày ấy từng tương ngộ Hoàng thượng tại bãi săn bắn Hoàng gia kể lại từ đầu đến cuối rõ ràng không sót một chi tiết cho phụ thân y nghe, Trần Tích nghe vậy không khỏi nhíu mày. Hoàng thượng phong Trần Trung là đại tướng quân thăng hàm nhị phẩm, trên thực tế chẳng có tí quyền lực nào thật sự cả, nguyên bản cứ cho rằng bởi vì Trần Trung còn quá trẻ, không ngờ được bên trong còn có ẩn tình như vậy. Trông đến hôm nay, Hoàng thượng không hề có ý tứ gì trách tội cả, cũng cảm thấy yên lòng đôi chút. Chỉ có Trần Hòa, sau khi nghe vậy biết được nam tử âm lệ ôn nhu kia chính là Hoàng thượng, thì đúng là chẳng còn tâm trí nào mà cười với chả nói được nữa.

Chuyện cưới hỏi với Liễu gia Liễu tiểu thư dường như đã là chuyện đương nhiên rồi, ván đã đóng thuyền, không cần bàn thêm gì nữa, chuyện gì đến sẽ đến. Trần Trung nhu thuận nghe theo lời phụ thân, đi cùng phụ thân mình sang Liễu phủ đưa sính lễ. Liễu thiếu bảo trông thấy phụ tử hai người đích thân đến đưa lễ, lập tức phân phó hạ nhân mau mau đi gọi tiểu thư ra đại sảnh phụng trà.

Liễu Như Ý đích thực người đẹp như tên vậy. Diện dung tú lệ, đoan trang thục tất, ôn uyển thảo hỉ. Giọng nói oanh vàng trong trẻo như kim khánh ngân lên trong gió nhẹ. Mặt hoa da phấn phớt hồng, nước da khỏe mạnh rạng ngời. Nụ cười duyên dáng tao nhã, ánh mắt dịu dàng như nước hồ thu. Trần Tích trông thấy con dâu tương lai như vậy không khỏi ưng thầm trong bụng, ánh mắt liếc xéo sang Trần Trung thăm dò ý tứ. Hành động lão nhân dường như vô tình mà cố ý gật nhẹ đầu, Trần Trung thấy vậy liền hiểu phụ thân rất vừa ý nữ tử này. Đưa mắt sang quan sát Như Ý, hành vi cử chỉ của nàng gọn gàng nhanh chóng, tém khéo vô cùng, từng cái đưa tay chào hỏi, lời ăn tiếng nói nhẹ nhàng hữu lễ, đức hạnh vẹn toàn. Trong lòng Trần Trung thở dài một hơi, như vậy, cũng tốt rồi.

Ngày thứ hai, Liễu phu nhân dẫn theo Như Ý sang lại quả Trần phủ. Hai vị phu nhân trò chuyện tâm đầu ý hợp, chia sẻ tâm sự như tỷ muội ruột thịt lâu ngày không gặp, đàm đạo vô cùng hoan hỷ, thỉnh thoảng cứ liếc sang đôi trẻ mà tủm tỉm cười ra chiều hợp ý. Trần Trung cùng Như Ý ngồi bên cạnh im lặng như thóc mặc cho hai vị phu nhân huyên thuyên không dứt về lễ làm bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu khách, sính lễ ra sao, vân vân và vũ vũ. Trần phu nhân đang vui vẻ bỗng quay sang trách Trần Trung tiếp đón chào hỏi không được chu đáo gì cả. Trần Trung chỉ yên lặng đứng lên mời Liễu Như Ý hạ bước ra hoa viên ngoài hậu đình tản bộ. Trần Trung trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng cũng không hiểu được hai người họ phải bắt chuyện ra sao cả. Liễu Như Ý ngược lại vân đạm phong khinh, thần tình thoải mái vô cùng thanh thoát. Bộ dáng bước đi, y phục lả lướt vô cùng duyên dáng. Người ngọc thỉnh thoảng quay sang cười với y nụ cười tựa hồng hoa nở rộ, ánh mắt hàng mi cong vút tựa liễu rũ soi bóng hồ xanh. Chẳng nói chẳng rằng nữ nhi chỉ nhẹ nhàng tản bộ, hoàn toàn không suy nghĩ đến những chuyện gì khác.

Hai người yên lặng dạo bước trong hoa viên, hành xử với nhau dường như có chút xấu hổ. Trần Trung ngượng ngùng, Như Ý e lệ. Nam nhân hai tai đỏ hồng, mông lung suy nghĩ, nữ nhân gò má phiếm hồng, gượng gạo cười duyên. Liễu Như Ý bỗng dưng cất lời bảo có chút mệt, tự ý thẳng hướng lương đình, Trần Trung chẳng biết thế nào chỉ nhanh chóng sải bước đi sau lưng nàng rồi ngồi xuống bên cạnh. Gió xuân lương đình quanh quất thổi phất phơ làn tóc nữ nhi suôn mượt mềm mải phảng phất hương thơm. Trầm mặc ngắm hồ điệp vờn hoa một lúc thật lâu, Liễu Như Ý đưa tay che miệng khẽ cười, "Trần tướng quân cứ như vậy cả đời này đối diện tiểu nữ không nói một tiếng nào sao?"

Trần Trung trong chớp mắt ngạc nhiên, có hơi chút bất ngờ trước giọng nói ngà ngọc vừa thốt. Một cô nương còn chưa xuất giá lại còn phụ mẫu gia giáo như thế sao có thể nói ra những lời như vậy được? "Tại hạ vụng về, không biết ăn nói, nếu như Liễu tiểu thư muốn tìm người cãi nhau làm vui vậy thì e rằng đã đến nhầm chỗ rồi."

Liễu Như Ý che miệng nín cười, "Ta còn tưởng tướng quân người có tật cà lăm hoặc giả còn bị câm gì nữa cơ, cả ngày trời chẳng nói được một câu nào cả."

"Người ta quen biết nhau lời nói chưa chắc đã hợp ý nhau chưa kể còn biết bao nghi kỵ ngại ngần, huống chi tiểu thư cùng ta là hai người trước giờ chưa từng gặp mặt, không thể cho là quen biết được." - Ngữ khí Trần Trung băng lãnh, lời nói theo thói quen không chút kiêng nể, cho dù đối phương có là nữ tử đi chăng nữa.

"Vậy ngươi có khi nào nghĩ qua, ta cùng ngươi hai người xa lạ chưa từng quen biết chỉ vì một chữ Duyên mà tương ngộ nơi này không?" - Liễu Như Ý chầm chậm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Trung. Tiếu dung đằm thắm mặn mà khiến Trần Trung có chút giật mình. Nhìn y một lúc, nữ nhi ngẩng đầu, nhãn quang thả vào những vệt mây hờ hững trôi một cách lười biếng trên vòm trời xanh thẳm, "Dù rằng phụ mẫu chi mệnh khó lòng làm trái, nhưng cũng có thể cược một trận đời sinh mạng này vậy; nhưng nếu trong đầu vẫn còn tơ tưởng đến hai tiếng trung hiếu thanh danh, thì chẳng thể nào oán trời trách đất được."

Trong lòng Trần Trung bất giác xao động, dường như không khỏi có cảm tình hơn với nữ nhân trước mặt. Ngẫm lại hai người căn bản đều như nhau tương ngộ, nhưng tấm lòng nữ tử này so với bản thân mình còn rõ ràng thấu minh hơn gấp bội. Tức đã ưng thuận cùng là người một nhà, chẳng những sẽ không than ngắn thở dài than trời trách đất, vu sự vô bổ, mà còn không sợ rước lấy phiền não vào thân. Thật Trần Trung ta suy nghĩ chưa được thấu đáo bằng nàng ấy rồi.

Đợi đến khi trời đã đứng bóng, đôi trẻ mới từ nơi hậu đình trở về đại sảnh, trong lòng có chút lưu luyến chẳng muốn rời đi. Hai vị phu nhân thấy vậy chỉ che miệng cười thầm, vô cùng mãn ý. Tảng đá đè nặng trong tâm Trần Trung cuối cùng cũng đã dỡ bỏ, có một nữ tử thông tuệ hiểu thấu sự đời lại còn thiện giải nhân ý như nàng làm bạn suốt quãng đời còn lại này đây, cũng không hẳn là một việc không tốt.

Buổi chiều, Trần Tích từ trong cung trở về. Trần phu nhân vội vàng sai nha hoàn bưng trà cho lão gia thấm giọng bớt mệt, sau đó liền kéo tay trượng phu vào phòng đóng cửa lại. Nghĩ thì cũng chẳng có gì cao xa cả chỉ là mẫu thân muốn hồi báo với phụ thân sự việc hôm nay đôi trẻ uyên ương gặp mặt trò chuyện với nhau như thế nào mà thôi. Không biết thế nào mà cuối cùng chỉ thấy một tên tiểu tử Trần Hòa chạy ra ngoài sân nhảy loi choi bên cạnh ca ca mình, gương mặt cười tà, ánh mắt ám muội nhìn ca ca hắn, "Hôm nay ca ca cùng Liễu tiểu thư đó kiến diện, đã nói những gì thế?"

Trần Trung liếc đệ đệ ra chiều trịch thượng, không thèm lý đến hắn, "Chuyện của người lớn, tiểu hài tử không nên hỏi nhiều."

"Cái gì chứ! Đệ bất quá chỉ nhỏ hơn ca ca có vài tuổi thôi đó!" - Trần Hòa không phục tức giận nhìn ca ca hắn nài nỉ, "Nói đi nói đi mà!"

"Có phải là người lớn hay không không phải trông vào tuổi tác, mà phải dựa vào kinh nghiệm từng trải của người đó. Đợi khi đệ trải qua sự việc như vậy, sẽ chứng minh rõ ràng là đệ trưởng thành thôi."

"Hứ!" - Trần Hòa bĩu môi chu chu ra rất trẻ con, "Đó là do phụ thân bất công! Cái gì phụ thân cũng dạy ca ca hết, còn đệ thì lúc nào cũng bảo phải đọc sách, đọc sách, đọc sách! Không thích!"

"Đệ vẫn còn tức giận việc phụ thân không cho đệ tập võ." - Trần Trung đưa tay búng vào trán tiểu đệ đệ, "Với tính cách này của đệ, nếu trên người còn biết thêm chút công phu, thì chắc cả phủ đệ này của chúng ta loạn lạc gà chó nháo nhào cho xem, đệ chắc chắn sẽ suốt ngày quậy phá long trời lở đất chứ ít ỏi gì."

"Sao vậy được! Ca ca cũng như phụ thân vậy, cả ngày chỉ biết giáo huấn đệ thôi." - Ánh mắt Trần Hòa đang nũng nịu năn nỉ bất thình lình xao động. Gương mặt con nít vòi vĩnh tiến lại gần, đưa tay nâng cằm ca ca lên, "Ca, ca ca cười một cái cho đệ nhìn đi, đệ đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy ca ca cười."

"Đệ xem ta là gì hả?" - Trần Trung đưa tay xoa đầu đệ đệ còn tay kia nắm lấy tay Trần Hòa, "Ca ca không phải dựa vào nụ cười của mình đem bán để kiếm tiền sống, đệ làm như thế là ý gì?"

"Vậy thì ca ca cũng không nên giống như phụ thân suốt ngày mặt mày nghiêm túc như đá a." - Bàn tay Trần Hòa đưa lên sờ vào mặt ca ca hắn, "Đi mà đi mà, cười một cái xem đi mà."

Trần Trung vẫn như vậy mặt mày cứng đơ nặng nhọc như đeo đá. Ánh mắt tinh nghịch hướng tiểu đệ, "Vậy đệ bắt chước hai tiếng chó sủa nghe trước đi."

"Ca!" - Trần Hòa thoáng chốc nhảy dựng cả người, "Ca sao lại như vậy chứ!"

"Đây gọi là kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân." - Trần Trung đưa mắt ngắm bầu trời trong xanh bên ngoài đại sảnh, thanh âm trầm xuống, "Ta đi xem thử cơm tối chuẩn bị xong chưa, đệ đi mời phụ mẫu xuống đi."

Trần Hòa "hừ" một tiếng, đứng thẳng dậy vỗ vài tiếng "bộp" thật mạnh vào vai Trần Trung, sau đó nhanh chóng ra khỏi sảnh.

Chúng hạ nhân di chuyển tới lui không ngừng nghỉ bê thức ăn ra bàn lớn nơi đại sảnh. Thức ăn được bày biện trang trí thật đẹp mắt, đặt cẩn thận lên bàn lớn tránh để rơi đổ. Lướt mắt nhìn một lượt bàn ăn, màu sắc hài hòa, linh động phiêu miểu, Trần Trung đi đến chỗ ngồi quen thuộc xoay người ngồi xuống đại ỷ. Y vừa mới ngồi xuống liền thấy quản gia Sơn Bá đang đứng ngoài cửa nhìn quanh quất trong phòng, sau đó nhanh chóng đến bên cạnh y bẩm báo, "Đại thiếu gia, mau nhanh lên, có thánh chỉ trong cung đến!"

Trần Trung tức thì đứng dậy, "Sơn Bá, ta đi trước, lão đi mời phụ thân ta nhanh chóng ra tiếp chỉ."

"Không phải đâu đại thiếu gia," - Sơn Bá níu tay Trần Trung kéo một mạch đi ra ngoài, "Thánh chỉ là cấp cho thiếu gia đó!"




**o** Chú thích **o**

- tẩy trần [洗尘]: bày biện thết đãi người từ xa đến

- mừng chiến thắng: nguyên gốc KHÁNH CÔNG [庆功]: chúc mừng một trận thắng lợi

- thánh tâm nan trắc, thân vi thần tử, chích nhu tuân tòng [圣心难测, 身为臣子, 只需遵从]: lòng dạ người trên (vua) khó đoán, thân làm thần tử, chỉ có thể tuân theo

- tình cảnh hỗn loạn: nguyên gốc KÊ PHI CẨU KHIÊU [鸡飞狗跳]: gà bay chó sủa

- trẻ con rất dễ dạy: nguyên gốc NHỤ TỬ KHẢ GIÁO [孺子可教]

- lâm trận khinh địch: nguyên gốc LÂM TRẬN DỊCH SUẤT [临阵易帅]

- vu sự vô bổ [于事无补]: có làm gì thêm nữa cũng không mang lại ích lợi gì

- thiện giải nhân ý [善解人意]: giỏi hiểu ý người khác

- có phải là người lớn hay không không phải trông vào tuổi tác, mà phải dựa vào kinh nghiệm từng trải của người đó: nguyên gốc THỊ PHỦ THÀNH NHÂN BẤT NHU YẾU KHÁN NIÊN LINH, NHI YẾU KHÁN KINH LỊCH [是否成人不需看年龄, 而要看经历]

- long trời lở đất: nguyên gốc THIÊN PHIÊN ĐỊA PHÚC [天翻地覆]: tối tăm trời đất

- kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân [己所不欲,勿施於人]: câu này trích trong Luận ngữ, Thiên 15: Vệ Linh Công, có nghĩa là điều gì mình không muốn thì chớ làm cho người khác, điều gì mình không thể làm thì không nên cố ép người khác

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.