Tuesday, May 24, 2011

Nhân Danh Cha ... Máu ... Hoa hồng

Góc tối leo lét ánh đèn cầy nhỏ từng giọt sáp gấp rút rơi xuống đĩa hứng. Tiếng cầu nguyện nhanh dần trong đêm. Bóng tối...

Âm thanh vút nhanh qua những ngóc ngách cửa sổ phủ đầy những rặng hoa hồng leo dây thắm một màu đỏ quý phái và sang trọng. Máu tươi chợt nhỏ lên những trang sách thấm đẫm những tội lỗi cùng nỗi khoan thứ giam chặt con quỷ dữ trong tâm hồn. Không hoàn hảo...

Lỗ chỗ... Thủng... Máu rỉ giọt... Linh hồn bị tàn phá... Thối rữa...

Ánh mặt trời dần lê gót chân hoang dại lên những nóc nhà hoang vu tồi tàn nơi con phố chật hẹp. Cây thánh giá bật sáng những giọt lệ trong vắt đến lóe sáng như những nhát dao cứa đôi tiếng rên rỉ bật máu. Xót. Những giọt máu khô lại trên con đường đá vô định hun hút về một hướng tạo nên những cơn ảo giác chập chờn. Loạng choạng. Hơi thở dồn dập theo những lần phập phồng nơi lồng ngực đang cố chịu nỗi đau đớn bóp nghẹt.

Một con ác quỷ có bao giờ được tha thứ?

Tiếng lầm rầm từ một nhà nguyện vang lên đâu đó trong không trung khuấy tung đến đục ngầu những bụi bẩn vẩn đục nơi đáy lòng tàn nhẫn.

Amen.

Viên đạn xé gió tìm đến mục tiêu. Khẩu súng ngắn rơi xuống. Giọt mồ hôi lăn dài theo gò má đơn độc. Chiếc kính đen thả rơi xuống nền đá cất lên những âm thanh khô khốc đến cạn lòng. Bức. Những người như hắn, liệu có được tha thứ? Những con người sống trong cô độc đêm đêm uống dần uống mòn dòng máu nhuộm những tội danh mà Chúa trời đã tạo ra, trong hủy diệt, trong tàn phá, trong thối rữa. Những khoảng lặng chết người kéo rạp linh hồn rời bỏ thể xác bước đi trên những mũi gai nhọn hoắc từ dây hoa hồng trải thảm. Sáng.

Đôi chân trần rướm máu tuôn chảy. Đỏ rực những bước chân. Ánh mặt trời chiếu gắt gao trên cần cổ còn lưu lại những dấu vết đỏ thẫm từ những trận thanh trừng. Thanh trừng, loại bỏ, giết chóc. Người thương bên nụ hoa hồng, quyến rũ. Hoa hồng đẹp theo một cách quý phái riêng biệt của nó. Và rất hút hồn. Bởi làn hương dặt dìu tỏa ra trong không khí ấy luôn đi kèm theo một vẻ chết chóc đến kinh người. Đặc quánh và nồng nàn. Có bao nhiêu người thoát ra được những mặt tối tăm trong tâm hồn, để rồi bất chợt ngắt đi một nụ hoa hồng và nhai nát, để từ khóe miệng rỉ ra những dòng nước đỏ thẫm? Là máu, hay tinh chất?

Đôi môi đỏ mọng lẩm nhẩm theo bài khấn đã được học từ rất lâu, hòa nhịp với tiếng cầu khấn buổi ban mai lạnh lùng. Làn da trắng ngần bật lên những vệt máu khô tanh tưởi. Trong đầu nhộn nhịp những suy nghĩ xáo trộn, từ từ rút đi những hơi thở cuối cùng của một nguồn sống tàn tạ. Hơi ấm đang dần chuồn đi. Nụ cười ẩn nơi khóe môi giễu cợt. Suy nghĩ cạn dần. Thanh tẩy. Vì một nụ cười của người mình yêu thương.

"Gào thét trong trầm mặc. Nỗi cô đơn bắt đầu sôi sục, không ngừng đối mặt ta cười nhạo. Hồi ức dần dần cháy rụi. Cảnh sắc xưa kia từng thanh khiết, xuất hiện sự ôn nhu đến tàn nhẫn. Thời gian yếu đuối đã đến, chúng ta hãy cùng nhau nguyện khấn."

Linh hồn bước ra khỏi những ràng buộc nơi thể xác, tư do tung tẩy trên những đồng cỏ bạt ngàn sắc xanh hòa quyện trong ánh vàng nhạt của mặt trời ấm áp bao bọc bởi những nốt nhạc cất cao thanh thản. Gặp gỡ hay tái ngộ?

Ta lại được gặp ngươi... Người ta hằng yêu thương... Hỏi vì sao ta cứu ngươi? Bởi vì ta yêu ngươi.

Ngươi sao làm như thế? Dù rằng ngươi biết rõ ta sẽ theo ngươi. Dù ngươi rời bỏ ta, ta cũng vẫn theo ngươi. Hỏi vì sao ta làm thế? Bởi vì ta yêu ngươi.

Giết chóc. Đau đớn. Thống khổ.

Những gì thân thể phải gánh chịu, chẳng qua là một giấc mộng đen tối. Cơn mơ ấy đen tối và không hề tồn tại một lối thoát. Cho đến khi ta gặp ngươi. Nguồn sáng duy nhất mà ta có thể với tới... Là ngươi.

Dòng máu trong người ngươi đầy rẫy những tội lỗi ngươi mang. Gương mặt của ngươi. Làn da của ngươi. Ánh mắt của ngươi. Đôi môi của ngươi. Ma lực. Mị hoặc. Nghiện. Ta nghiện những điều ấy. Và sự nóng ấm quanh quẩn của những giọt máu tròn trĩnh mê người từ con tim ngươi lan tỏa trong vòm miệng ta. Mãi mãi không bao giờ có thể dứt được. Vì ta không bao giờ có được sức mạnh để từ bỏ ngươi.

Sự cô độc được lấp đầy bởi hai nửa linh hồn tách biệt tìm đến nhau như con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết.

"Ngọn lửa đèn cầy vẫn không ngừng dao động. Con cú đen dõi mắt đưa về hướng xa xăm cất lên tiếng vọng âm u. Hành lang thẳng hướng ra đại sảnh, vẫn hiển hiện nét tang thương lu mờ chìm đắm sau những tấm màn đen buông rũ lay động theo cơn gió. Chẳng chút ồn ào, chỉ còn sự yên tĩnh bao bọc. Trời chỉ mới tinh mơ..."

Đâu đó trên bầu trời trong không một gợn mây, đâu đó giữa không trung xô bồ của nhịp sống đưa đẩy, có hai giọt máu bỗng dưng rơi xuống dòng nước trong vắt tạo nên âm thanh đánh tách nơi mặt hồ xáo động. Tiếng cười vui vẻ giữa đại ngàn nở hoa...

------------------------------------------------------------

Tặng cô Trang gấu chóa yêu dấu!!! Đố cô đoán được tôi lấy cảm hứng từ cái gì mà viết ra cái bài lảm nhảm phía trên ^^

------------------------------------------------------------

Không hề liên quan, cũng chẳng hề ngầm ý. Những vô cảm trống rỗng của linh hồn khi nghe âm thanh ma mị vang lên trong đêm tối tiếng cầu nguyện lầm rầm... Chỉ là một khúc nhạc... Thánh ca...

Không phân tích, cũng như không cảm nhận. Vì giai điệu tự nhiên đi vào tâm hồn con người theo cách riêng của nó và tạo nên những dòng suy nghĩ chỉ riêng bản thân có thể chạm tới. Bản thân con người có hai mặt nhân cách, hãy để nó hòa quyện vào nhau và giải thoát sự thánh thiện cũng như sự hiểm ác khi đắm mình vào những lời cầu khẩn vang vang...


NHÂN DANH CHA
Nhạc: CHÂU KIỆT LUÂN - Lời: PHƯƠNG VĂN SƠN
Credit: Mọt sách POKA
Effect: ĐỊA NGỤC MÁU

1 comments:

Anonymous said...

ta khoái cái nì rùi nha!! hê hê, down về luyện lại, tập đọc nhanh =))

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.