Ba, Ước định
Đời đời kiếp kiếp, không rời bỏ nhau.
Hồ nước huyền ảo phủ tầng sương hư hư thực thực như lớp lụa mỏng che phủ vạn vật dưới đáy hồ. Mặt nước như đang cử động mà cũng như bất động, thập phần linh động, thập phần nhã tĩnh. Những giọt nắng như điểm xuyết cho lớp nước ánh lên một màu xanh lấp lánh dát những sợi vàng thanh mảnh. Đâu đó phảng phất tiếng gọi màn đêm đang ngái ngủ danh những cánh tay dần dần bao phủ khung cảnh hữu tình. Xa xa màu tím quyến rũ mời gọi những vị khách phương xa mệt mỏi tìm chỗ trú chân sau một ngày dài mệt nhọc. Hồ nước lãng đãng những chiếc lá sen rất lớn, có thể đỡ nổi một con người. Tĩnh lặng trong trường sam nâu đỏ thường ngày, Oanh Dạ ngồi xếp bằng trên một lá sen lớn. Những lọn tóc không màng những cơn gió cứ vô tình bay lất phất càng tăng thêm nét huyễn ảo vạn phần. Tấm lụa khí mỏng manh ôm ấp lấy thân người ấy, bao phủ bảo bọc nét đỏ pha những gam màu đất lạnh lùng, ấm nóng nhưng cũng trầm buồn. Bên dưới lá sen, những đợt sóng gợn nhẹ đưa đẩy lay động rồi lan dần những vòng tròn xa thẳm không níu giữ được. Đây đó lại trôi về một cơn gió nhẹ khẽ hất những sợi tóc dài dường như ánh sắc đỏ thẫm dưới nắng chiều bay vút lên khỏi nếp mà múa những điệu buồn vần vũ. Con gió như hiểu lòng mà thuận theo thổi hất lên thành những điệu múa diễm lệ mà mảnh mai. Gương mặt điểu nhi khẽ nhoẻn nụ cười, nhưng hôm nay quả thật trong lòng sao ngổn ngang trăm mối tơ vò, cố kiếm cách chi để gỡ nhưng mãi chẳng tìm thấy đầu gút ở đâu. Biểu tình hoang mang chẳng biết nói thế nào của y lúc này tựa hồ ẩn chứa thêm đến mấy phần phiền muộn cùng chán nản. Y an an tĩnh tĩnh ngồi đấy, đưa tay chống cằm, đôi chân mày khẽ nhíu, trong ánh mắt ngưng đọng biết bao tâm tư sầu lắng, thâm trầm khó nghĩ.
Y tự suy xét lấy mình, thậm chí rất rất nghiêm tục tự vấn chính mình. Trong đầu y lúc này một loạt hình ảnh cứ tua qua tua lại, khiến y càng thêm rối bời. Y cố gắng chậm rãi nghĩ lại xem tất cả những hành động cùng ngôn ngữ cử chỉ của Thu Hoa qua mấy ngày gần đây xem thử có gì khác lạ không. Y đã sống những bảy trăm năm rồi còn gì, đương nhiên cũng tự động hiểu được thế nào là tình ái nhục dục, chỉ là từ trước đến giờ chưa từng nghĩ qua, hài tử do đích thân mình nuôi nấng đến lúc lớn khôn như thế này lại sản sinh ra thứ cảm xúc này với chính mình. Thật quả khó nghĩ! Biết phải nói thế nào đây chứ!
"Oanh Dạ -------"
Hốt nhiên truyền vào tai y những âm thanh hô gọi vô cùng quen thuộc của hắn chất chứa đầy những lo lắng sốt ruột, Oanh Dạ có chút giật mình. Trong đầu điểu nhi lúc này chỉ có mỗi một ý nghĩ phải mau chóng trốn thôi, không thể tiếp tục được, nhưng dường như từ trong thâm tâm y dội lên những dòng suy nghĩ trái ngược rằng sợ sẽ làm đối phương đau lòng, phụ đi tấm lòng chân thành của hắn. Y dù sao cũng rất thương mến hài tử này cơ mà.
Thu Hoa, cho dù ở bên Oanh Dạ mới chỉ được tám năm ngắn ngủi chẳng là bao, nhưng thật sự đã khiến y cảm giác được thế nào là sự ấm áp của cuộc sống. Thu Hoa đến cứ như những tia nắng dịu dàng len lỏi vào cõi lòng từ lâu đã khép kín của y, nhẹ nhàng khai mở, nhẹ nhàng sưởi lên thứ ôn độ dễ chịu đến nao lòng. Y thật sự rất thích những cảm giác đó, độ ấm đó. Và cứ như vậy Thu Hoa dần trở thành một điều gì đó rất quan trọng với y, nhưng mà vượt qua ngưỡng của những lời nói như vừa rồi thì quả thật trước giờ Oanh Dạ chưa từng suy nghĩ qua, thật sự chưa từng. Từ trước đến nay, đã lâu như vậy, điểu nhi ấy chỉ sống một mình, lấy khắp nơi làm nhà, ngắm nhìn thế gian nhiễu sự, không một ai bầu bạn khiến lòng y càng thêm cô tịch. Cứ như vậy mà bảy trăm năm đã trôi qua, Oanh Dạ vẫn một mình cô độc. Nhân thế phồn hoa lạc tẫn, biết bao lối về dần hoang vắng. Đối với thế gian này, y... dường như là một người lãng tử, một người khách qua đường không hơn không kém, chẳng ai quan hoài.
Vừa do dự một chút để tập trung mớ suy nghĩ đang loạn lên trong trí óc, Thu Hoa từ phía sau đã hấp tấp nhảy lên một phiến lá sen cự đại khác phóng tới. Hắn vòng đôi tay mình qua eo y, mạnh mẽ ôm siết không muốn rời ra.
Oanh Dạ cứng đờ người, trong tâm khẽ giật mình vì hành động bất ngờ này của hắn. Đến cuối cùng cũng chỉ lẳng lặng thở dài một hơi, để yên như vậy mà ngồi trên lá sen không hề cử động. Dù mọi thứ đang từ từ chìm vào tử sắc huyễn hoặc, Oanh Dạ cũng chỉ ngồi im mặc cho đôi cánh tay mang đầy những ấm áp yêu thương kia của đối phương ngày càng siết chặt.
"Oanh Dạ, Oanh Dạ ..."
Thu Hoa cất tiếng gọi tên y. Oanh Dạ. Từng tiếng một thoát ra khuôn miệng hắn nhưng đáp lại vẫn chưa thấy người thương mở lời, tâm hắn bỗng dưng thấy buốt thống. Rất đau, vô cùng đau đớn. Liệu rằng Oanh Dạ không chấp nhận ta sao? Tại sao vẫn mãi giữ im lặng như vậy? Trong thâm tâm kia, dù đang cảm thấy hàng trăm hàng vạn những mũi kim bén nhọn đâm vào đau rát những vẫn len lỏi những suy nghĩ ngọt ngào đầy hạnh phúc. Oanh Dạ đang suy nghĩ. Bản thân cần phải kiên nhẫn không nên quá vồ vập... Bảo rằng Oanh Dạ lòng đang ngổn ngang trăm mối thì đây Thu Hoa cũng đang rối tinh rối mù vì cảm xúc lạ lẫm này, vừa an tâm lại vừa lo lắng, nhưng chẳng biết phải giải bày thế nào. Rốt cuộc hắn chỉ buông được một câu trách móc, "Ngươi cuối cùng cũng về rồi! Ta, ta đợi người vô cùng thống khổ... Oanh Dạ, ta thích ngươi."
Đây là câu trách móc sao? Sao lại chất chứa vạn phần đau xót cùng thương yêu như vậy? Quả thật lòng rối càng thêm rối. Đây chẳng phải là tỏ tình sao? Ta... ta phải làm sao bây giờ???
Trái tim điểu nhi dường như hẫng đi một nhịp. Một lúc thật lâu sau định thần trở lại, Oanh Dạ mới nhẹ nhàng cất giọng nói ôn nhu của mình, "Thu Hoa, đừng có ôm chặt như thế, đến ta cũng thở không nổi đây này." Từng hơi thở nặng nhọc phập phồng hít ra hít vào như muốn khai thông đường thở nhưng lại có người chặn ngang như thế kia khiến Oanh Dạ gần như không lấy được nhịp thở. Mặt y dần dần đỏ lên, nhưng thay vào đấy trên nét biểu cảm của Oanh Dạ lại càng thêm phần đáng yêu lại có phần mê hoặc quyến rũ.
"Nhưng ta không thả tay ra đâu!" - Thu Hoa mở miệng hờn dỗi. Ngữ khí mang theo biết bao oán trách quả vô cùng dễ thương khả ái, "Ngươi sẽ biến mất đó."
Con người này, làm sao có thể chỉ lưu lại đôi câu ba dòng rồi đã biến mất đến tận nửa năm. Hắn thật sự phát điên lên được. Hắn muốn đi ra ngoài tìm y, nhưng lại chẳng biết phải đi đến nơi nào. Người này không phải là phàm nhân, thượng thiên nhập địa, thoắt ẩn thoắt hiện, sao biết được y thật sự ở nơi nào mà đi tìm chứ. Y trong khi đó lại muốn trốn tránh hắn, đến chính mình còn không biết phải làm thế nào cơ mà!
Nghe như vậy, Oanh Dạ bật cười. Âm thanh nho nhỏ khinh đạm tựa mũi băng đang đâm thẳng vào lòng hắn. Giọng nói véo von cùng thánh thót của y rất dễ nghe, nói là viên nhuận động thính mới đúng, rất êm tai và ngọt lịm. Thu Hoa mới đầu như chìm hẳn vào làn hương trầm hòa lẫn tiếng cười ấy của y vang vọng đâu đó bên tai nơi xa vời mà không cách nào dứt ra được, nhưng lập tức liền sực tỉnh ra, liền thêm phần bất mãn hỏi y: "Oanh Dạ, ngươi còn có thể dửng dưng như vậy, thờ ơ như vậy mà cười được sao? Lẽ nào ngươi không hề thích ta, chẳng hề thích ta dù chỉ là một điểm nhỏ nhoi sao?"
"Nhưng mà Thu Hoa từng nói rằng," Thanh âm Oanh Dạ như hàm chứa xiết bao tiếu ý, "Ngươi thích nụ cười của ta."
Thu Hoa khựng lại, ngay tức khắc rơi vào trầm mặc. Hắn thật sự rất rất rất thích, phi thường thích, cực kỳ thích nụ cười của Oanh Dạ, và như vậy, cũng vô cùng không thích nụ cười ấy của Oanh Dạ.
Hắn mở miệng. Từng câu chữ thoát ra như sợ làm vỡ tan một đồ vật cực kỳ mỏng manh, cực kỳ thuần khiết, cực kỳ cao quý trước mắt mình: "Ta thích ngươi, ngươi vì sao vẫn không chịu thích ta chứ?" - Bởi vì ta là người sao? Bỗng nhiên nhớ lại lúc xưa còn nhỏ, người ta hay kể mấy thứ chuyện quỷ quái cổ sự muốn hù dọa con nít, hắn gấp gáp nói tiếp, như sợ chẳng còn kịp nói với người trước mặt: "Oanh Dạ nếu như vì ta là loài người, ta sẽ đi tu luyện thành yêu, như vậy thì chúng ta có thể ở bên nhau rồi!"
Trong khoảnh khắc cánh tay rắn chắc kia vừa nới lỏng đôi chút, Oanh Dạ liền giật lấy cơ hội đẩy ngay đôi tay đang ôm chặt lấy eo mình ra. Phút chốc y xoay người. Điểu nhi ngay tức khắc đối diện với Thu Hoa. Y khẽ khép mi, bất giác chợt mở. Ánh mắt trong sáng ấy dường như ẩn chứa cả thủy quang ôn nhu nhẹ khởi hòa lẫn tinh quang huyền huyễn đến mê hoặc, ướt át mà kiều mị, khẽ khuấy lên, lay động và chợt thổi bay mất chút hồn phách còn sót lại của kẻ đang đối diện mình. Song mâu khép lại, nhanh chóng mở ra. Bao tầng sương bao phủ hồ nước có chăng đều thu lại cả nơi đáy mắt ấy, mơ hồ tựa như không nắm rõ được thứ trước mắt nhưng lại vô cùng rõ ràng trong vắt lóe lên ngân quang chiếu rọi. Nụ cười từ tốn nở. Gương mặt lại thêm phần tuyệt diễm. Thu Hoa tính làm gì đó nhưng trước mắt là y nhân của lòng hắn đang nở nụ cười nhìn thẳng vào hắn. Thần tình muốn tỉnh táo cũng khó cách nào tỉnh táo nổi. Hắn chỉ cảm giác được rằng, nụ cười ấy của y, chính là đóa tử hoa tím thẫm cuối cùng thường leo dây nơi cột tiểu ốc kia, nở muộn. Hoa nhi khai nở nơi đêm tối cuối ngày lại càng thập phần rực rỡ vì chính mình là vật thu hút mọi nét đẹp của đất trời vào thời khắc chuyển giao đó.
Thanh âm thanh linh động thính ngọt ngào rót vào tai hắn: "Ta cũng thích Thu Hoa."
"Ngươi hiểu rất rõ," - Thu Hoa cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cảm xúc đang chực chờ vỡ òa trong hắn, "Ngươi hiểu rất rõ rằng ta nói 'thích' ở đây là như thế nào, cùng với 'thích' của ngươi tuyệt đối không hề giống một chút nào hết!"
Oanh Dạ chầm chậm ngẩng lên. Làn mi buông rũ lấp láy vương trên nhãn quang đen láy thập phần tinh khiết. Y nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt lúc này đang phủ toàn một màu u ám tối đen thấy rõ của Thu Hoa, khẽ thở dài, "Trong núi hoang tịch, ngươi lại cùng ta ở chung một chỗ, quả không thể hưởng thụ phồn hoa nơi thập trượng hồng trần kia."
"Phồn hoa, bất quá chỉ là thứ đem ra để huyễn hoặc nhân tâm," - Thu Hoa lớn tiếng đáp lại, khảng khái mà chắc nịch, kiên định mà vững chắc, "Ta căn bản không quan tâm!"
Chưa kịp hoàn hồn vì âm lượng lớn đột ngột của Thu Hoa, y cứ đưa mắt ngơ ngẩn nhìn hắn không thể thốt được lời nào. Một lúc sau, Oanh Dạ nhỏ giọng: "Vẫn còn là một hài tử a!"
Chẳng ngờ nói nhỏ là thế nhưng Thu Hoa vẫn nghe được. Ngay lập tức thần sắc hắn chuyển biến mãnh liệt, chẳng hiểu là đang vui hay đang giận nữa. Hắn không nói thêm câu nào, chỉ dùng ánh mắt ai thương vạn phần buốt thống vạn phần chăm chú nhìn vào người nam tử trước mặt. Cảnh vật dần về đêm, không rõ mặt người, chỉ còn đôi mắt trong sáng tinh anh ấy lóe lên tựa một đôi tinh tú có chăng đã sa xuống phàm trần mà chống chọi với tất cả. Nơi đáy mắt Thu Hoa giờ đây chỉ còn lại ánh mắt ưu nhã của tâm ái chi nhân mà thôi.
Bị đối phương nhìn chằm chặp như thế, lại mang bao phần ai thương chiếu thẳng vào như thế, Oanh Dạ bất giác cảm thấy trong lòng nổi lên trận trận đau buốt cùng thống khổ. Y khẽ ngẩng đầu, đưa tay xoa đầu Thu Hoa vài cái. Quả thật trong mắt y, hắn vẫn là một hài tử chẳng chịu lớn cho. Ngữ khí thoảng chút buồn, Oanh Dạ cất giọng từ tốn: "Thu Hoa, ta đã nói là thích ngươi rồi, ngươi cũng không vừa ý, lại lớn tiếng như vậy sao!"
Thu Hoa ngây ngốc chăm chú hướng vào lúm đồng tiền nơi khuôn mặt Oanh Dạ đang lún vào vì nụ cười tươi tắn rạng rỡ của y. Miệng hắn cứ mở ra rồi lại ngậm vào, dường như muốn nói một điều gì đó nhưng lại bị chặn cả lại nơi cổ họng.
Trông thấy bộ dạng si ngốc như vậy của Thu Hoa, Oanh Dạ không khỏi nở tiếp một nụ cười nữa. Quả thật rất đáng yêu mà. Đôi tay trắng muốt ẩn sau y tụ dài thụng màu nâu đỏ thẫm như le lói chút ít ánh sáng tàn lúc buổi đêm, y đưa lên búng nhẹ vào cái trán bướng bỉnh của hắn, tiện thể đứng hẳn người dậy. Lá sen cực lớn giờ đây nhìn mờ nhạt nhuốm duy nhất một thứ màu đen đặc như mực, bỗng chốc phân ra làm hai. Trường y màu đỏ thẫm ấy thoáng chốc đã di chuyển ra giữa bụi hoa sặc sỡ màu nhòe mờ loang lỗ những mảng tím thẫm do đêm đen mang lại. Vạt áo phất phơ bay vì tốc độ quá nhanh, tóc mai như quyến luyến mà lướt qua mặt Thu Hoa rồi buông mình bay theo cơn gió đùa giỡn.
"A!" - Thẳng cho đến khi bóng dánh Oanh Dạ hoàn toàn biến mất khỏi đáy mắt, Thu Hoa mới hoảng hoảng hốt hốt hô hoán lên. Trong lòng hắn quả thật không còn chịu đựng được nữa, từ miệng thoát ra vô vàn những tiếng kêu gọi người kia. Hắn lập tức đứng lên, bóng hình kia liền lọt vào tầm mắt. Phải đuổi theo thôi, chần chờ là chẳng tìm ra được. Hắn nhanh chóng khom người về trước một chút rồi di chuyển lá sen đuổi theo người đó.
Nơi giữa hồ sóng nước lay động, huyễn hoặc mờ ảo. Trăng trên cao chiếu rọi một mảng màu bạc sóng sánh như những giọt nước nô đùa trên lá sen chẳng muốn nhập lại. Tiểu ốc nho nhỏ bằng trúc ánh lên thứ màu thanh lục đặc trưng càng toát lên sự tao nhã của nó, kiêu hãnh độc tọa giữa hồ, dưới ánh trăng cô độc, giữa con gió tiêu diêu tự tại. Những lớp khí mỏng manh tụ tập ngày càng dày trên mặt hồ, vây quanh trúc ốc càng tăng thêm phần ảo dị, nhấp nhô trên mặt nước diêu diêu.
Thu Hoa thẳng hướng trúc ốc, tiến vào bên trong liền trông thấy người nam tử đang khoác lớp áo nâu đỏ thẫm màu ấy đang ngồi trên song cửa. Đầu y nghiêng nghiêng như mời gọi, ánh mắt toát lên một vẻ mị kiều ảo dị, nụ cười lãnh tĩnh lại yếu ớt nhưng cũng vô cùng rạng rỡ ấy của y, mọi thứ đập vào mắt Thu Hoa một cách bất ngờ. Hương vị cay nồng thoảng trong gió. Bàn tay trắng ngần kia của y đang nhón lấy một chung mỹ tửu. Cầm như thế rớt thì sao. Hai ngón tay y nhón lấy miệng chung, đưa qua đưa lại khiến chất lỏng quỳnh tương bên trong sóng sánh ra ngoài vài giọt hớp lấy ánh nguyệt quang đang len lỏi vào trong nhà càng thêm phần mời gọi khách nhân vừa bước vào trong ấy. Vừa nghe thấy động tĩnh, nam tử khẽ quay đầu đi. Nhãn mâu khẽ chớp sắc như dao đưa càng khiến người kia thêm thu hút, câu dẫn nhân tâm, yêu hoặc tuyệt diễm. Mâu quang buông ra ngoài song cửa thả rơi đâu đó trên những cụm hoa sen đang trôi nổi. Bất chợt nhãn quang lại trở về nơi ánh mắt đối phương, tuy nhiên ánh mắt ấy sao vô thần như vậy. Y đơn giản nhìn hắn, nhẹ nhàng nhìn hắn, rồi không chú ý gì đến hắn, thờ ơ nâng chung rượu trong tay lên một hơi uống cạn.
"Oanh Dạ..."
Thu Hoa tiến vài bước lại gần y, đột nhiên khựng lại, tay chân luống cuống cùng vẻ mặt lúng ta lúng túng của hắn ngắm nhìn người nam tử giờ đây đã trở thành tình nhân trong lòng hắn. Lúc đầu cứ tưởng rằng người thương thật sự cầu mãi chẳng được nhưng bây giờ lại đang ở trước mắt hắn, còn nói rằng thích hắn nữa...
Y vừa uống cạn chung rượu liền tiện tay thả xuống đất, ánh mắt y nhìn theo chung rượu lăn lóc trên sàn tiểu ốc. Oanh Dạ ngẩng lên, từ tốn, lặng lẽ nhìn Thu Hoa, mang theo bao tâm tư muốn nói qua đôi mắt ẩm ướt làn thủy quang trong vắt. Y cười. Nụ cười thật ấm áp. Thiết nghĩ trăng trên kia cũng hòa vào cùng nụ cười ấy, kiêu kỳ nhưng cũng thật ấm lòng. Y nhảy khỏi song cửa, khẽ đi đến trước mặt người thanh niên vẫn còn đang ngây ngây ngô ngô đứng chết lặng như trời trồng kia. Khẽ cúi đầu, nhưng nhân đó cũng búng một cái lên vầng trán cao rộng ấy.
"Đứng ngốc ra đó làm chi thế?"
Động tác vô cùng thân mật của đối phương vừa lúc đánh thức Thu Hoa khỏi giấc mộng hồn đang bay bổng ở nơi nào đó. Hắn giật mình ngưng mắt nhìn y, dường như thụ sủng quá mà nhược kinh rồi. Không biết bao lâu rồi, Oanh Dạ mới lại đứng gần mình như thế. Hắn biết hắn đang rất xúc động vì rõ ràng là hắn không còn làm chủ được mình nữa mà nhào đến ôm chầm lấy y. Vóc dáng hắn cũng không thấp hơn Oanh Dạ là bao, cúi đầu xuống liền tựa đầu lên vai y. Trong lòng run rẩy không cách nào kể xiết.
"Ngươi là thật sự thích ta."
Thu Hoa đột nhiên thốt lên câu này dường như để xác định, cũng dường như đang tuân vấn.
Hắn hỏi y.
Ngươi thích ta không?
Oanh Dạ chậm rãi ngẩng đầu, vỗ vỗ lên lưng hắn. Nụ cười tao nhã dịu dàng nở, phụ họa theo hắn, "Phải a!"
Nghe vậy, bên tai Thu Hoa nhất thời nóng lên cực độ, trong tai bắt đầu cảm thấy lùng bùng không nghe được. Miệng tuy mở ra nhưng lại chẳng dám nói gì cả.
Hai con người lẳng lặng ôm lấy nhau thật lâu thật lâu sau, Oanh Dạ mới nhẹ nhàng cất tiếng, "Thu Hoa, ngươi nói hồng trần phồn hoa, bất quá chỉ là những thứ huyễn hoặc nhân tâm... Kỳ thực tình ái, cũng không hơn gì đâu."
Toàn thân Thu Hoa bất giác đông lại thành băng. Câu vừa rồi dường như thiên lôi oanh đỉnh đánh vào lòng hắn những âm thanh đùng đoàng, cứa vào lòng hắn những nhát dao đang bắt đầu từ từ rỉ máu. Hắn gian nan ngẩng đầu ngắm nhìn đôi mắt đạm định ẩn chứa tiếu ý tựa tử hoa đang khẽ khàng khai mở ấy, cắn chặt răng hỏi: "Ngươi, là ý gì?"
Mái đầu nghiêng nghiêng sang một bên, Oanh Dạ thấp giọng trả lời: "Ta là sợ rằng sẽ có một ngày nào đó Thu Hoa thoát khỏi huyễn cảnh do ta tạo ra này, nếu thế phải làm thế nào cho phải đây?" - Thanh âm nhu nhuyễn trầm ổn vô cùng mềm mỏng, nửa như thật lòng nửa như đùa giỡn. Từng câu từng chữ thốt lên không hiểu được mối tơ vò trong lòng mình đã thật sự giải chưa, mà có chăng, điều chính bản thân sợ hãi kia có phải là đầu mối của mọi việc.
Tâm hơi chút bình ổn, Thu Hoa nghiêm túc nắm tay Oanh Dạ đưa lên, đặt ở trước ngực, nơi trái tim hắn đang đập rộn rã một cách không chủ đích. Hắn chậm rãi từng từ một, nhìn thẳng vào mắt Oanh Dạ, chắc chắn: "Ta thích Oanh Dạ, suốt đời suốt kiếp, lòng này chẳng đổi."
Nghe những lời ấy vừa xong, Oanh Dạ lập tức có hơi chút hoảng hốt, nhưng rồi lại nhẹ nhàng nở nụ cười quen thuộc. Thu Hoa cùng y đối vọng, cũng cùng nhau nở nụ cười. Bên ngoài song cửa, đóa tử hoa quả thật quá rực rỡ hòa mình vào ánh ngân quang lấp lánh của nguyệt tinh chiếu hạ.
Lưỡng tình tương đối, bốn mắt giao nhau, quấn quýt không rời.
Trúc ốc chìm hẳn vào màn u tịch lặng lẽ của buổi đêm chỉ còn tiếng gió gợn nhẹ cõi lòng người đang rộn lên vì những cung bậc cảm xúc kỳ lạ len lỏi vào trong tim. Ấm áp cùng hạnh phúc không biết từ đâu thổi lên ngọn lửa li ti sưởi ấm cả tâm hồn tâm ái chi nhân. Truyền ra ngoài không gian rộng lớn tĩnh mặc của hồ nước lạnh lẽo lúc buổi đêm, vang vọng xa mãi tới trời cao, xa tận những ngọn núi nối tiếp nhau thăm thẳm không rõ nơi đâu kia, thanh âm nam nhân ưu mỹ lững lờ trôi, lưu luyến hòa quyện vào khắp cả núi rừng, "Đã nói rồi đấy nha..."
Thu Hoa tiếp tục lời nói còn đang bỏ lửng kia, "Suốt đời suốt kiếp, không rời bỏ nhau."
Khóe môi Oanh Dạ run run, giãn ra thành nụ cười. Trong ánh mắt chỉ còn lại một mảng mờ mịt những hơi sương cùng thủy quang lấp lánh... Thệ ngôn a, mi kiên định xiết bao, trường cửu xiết bao a, chỉ là như thế...
Suốt đời suốt kiếp!
3 comments:
Nhìn trước nhìn sau nhìn tới nhìn lui!! rõ ràng là dụ thụ đi!!!>^<
Yah cô Mèo kia, dụ thụ là nghĩa làm sao a???
Cám ơn bạn nhiều, truyện rất hay *bow*
Post a Comment
Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.