Friday, June 24, 2011

[Hoa Dung Thiên Hạ] Chương 1

Chương 1

Lâm Vũ Hoàng

Trong mơ mộng bị một thứ cảm giác ảo dị chèn ép mọi giác quan, ta nghe có người đối ta nói những lời sau:

"Nếu như ngươi muốn trở về thế giới ngày trước từng sống, phải nắm được trong tay hai thứ bảo vật kỳ bí lớn nhất thiên hạ.

Hai thứ bảo vật kỳ bí kia đều nằm trong tay người vô cùng mạnh mẽ và mỹ lệ.

Một vật có liên quan đến "Liên" còn vật kia liên quan đến "Mai".

Kỳ thực nói cho ngươi cũng chẳng có ích lợi gì cả.

Bởi vì một khi ngươi đã nắm được hai bảo vật đó trong tay... sẽ không bao giờ muốn trở về nữa.

Chỉ cần ngươi tâm niệm hồi tưởng bốn chữ ấy mà thôi.

Hoa dung thiên hạ."

***

"Vũ Hoàng, mau mau dậy đi! Phượng sư huynh trở về rồi kìa!"

Hình như có người nào đó đang gọi... Vũ Hoàng thì phải? Không cần biết chuyện gì, trời sập cũng mặc kệ, nam tử khẽ cựa mình, chóp chép miệng vài cái rồi lại lăn ra ngủ tiếp.

"Vũ Hoàng, mau dậy coi, nhanh lên, Phượng sư huynh trở về rồi!"

Ta nằn nì nằm ráng, thân vẫn trên giường chỉ có đầu là hơi ngẩng lên mở cặp mắt còn nặng chịch đòi ngủ kia ra nhìn thử ai đang nói chuyện với mình. Đập vào mắt ta một thân ảnh nam tử hãy còn trẻ tuổi đang đứng bên cạnh giường gắng sức lôi ta ra khỏi đống chăn êm đệm ấm. Nam tử nọ vóc dáng thoạt trông to lớn, vai u thịt bắp. Nước da hắn sậm đen, đặc biệt tôn lên cặp mắt lồ lộ của hắn, nhìn không khác hai quả chuông đồng trông có vẻ dại dại. Nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới tên này mặt mũi đần đần lại hơi ngố ngố nữa.

Thật là giống Mã đại đầu nga!

Ta vẫn đang lơ mơ ngủ, nhưng không quên mở miệng hỏi hắn: "Ngươi gọi ta là gì?"

Nam tử nọ trả lời: "Lâm Vũ Hoàng, đệ ngủ quá hóa đần rồi hả? Phượng sư huynh về rồi, sắp đến đây đó. Đệ còn ở đây ngủ nướng nữa hả."

Thiên a! Ta còn đang nằm mộng hả!!!

Bên tai vẫn còn lùng bùng câu trả lời của người kia, ta không hiểu được, cúi đầu cố gắng suy nghĩ thật nhiều. Nghĩ mãi nghĩ mãi mà vẫn không rõ được chung quy đã xảy ra chuyện gì nữa. Hồi lâu không nhịn được, ta đành phải cất tiếng: "Thế, ta tên Lâm Vũ Hoàng sao?"

Nam tử nọ tròn mắt nhìn ta ra chiều ngạc nhiên lắm. Hắn áp trán hắn vào đầu ta thăm dò thử ta có bị làm sao không thì phải, mở miệng hỏi: "Sư đệ, có phải ngươi bệnh rồi không?"

Cảm giác trên thân người lúc này đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng khắp cả lưng, lên cả ngực cũng ướt đẫm một vùng lớn. Vậy là ta bệnh hả? Hay đang nằm mộng thế?

Tò mò đưa tay nhéo một cái thật mạnh vào bắp đùi để kiểm chứng.

Đau lắm a!!!

Ta không nằm mộng... Hỏng rồi, hỏng thật rồi. Khuôn mặt ta thất thần, lúc này nhăn nhúm méo mó trông đến là thảm hại.

Mã đại đầu nói: "Sư đệ, chẳng lẽ đệ... Đệ muốn rời khỏi nhân thế..."

Tên này bảo ta muốn tự sát hả!?! Thật chẳng ra sao mà! Ta đang sống khỏe sống tốt thế này hà cớ gì muốn đi gặp Diêm Vương gia đàm đạo thế sự hả! Trong đầu gào lên những ý nghĩ xẹt qua xẹt lại như tên lửa, ta tức giận mặt đỏ tía tai đưa tay gõ cái bốp lên đầu hắn: "Tên Mã đại đầu đáng chết nhà ngươi! Ta chỉ là không nhớ nổi tên ngươi là gì thôi!"

Mã đại đầu đơ người ra ngây ngây ngốc ngốc, cười cười: "Sư đệ, ngươi thật thích nói đùa. Chẳng phải sư đệ vừa mới gọi tên ta đó sao!"

Sao có thể chứ! Hắn thật sự tên Mã Đại Đầu...

Thân thể đóng băng!!!

(Chú thích: Mã đại đầu là một loại chuồn chuồn)

Mã Đại Đầu vội vàng la hoảng: "Vũ Hoàng, ngươi không được ngồi ngốc ra đó nữa. Mau dậy khỏi giường đi! Phượng sư huynh đến rồi, đang ngồi trong đại sảnh chờ ngươi đó! Mau lên!!!"

Ta lại ngẩng đầu đờ đẫn nhìn hắn. Ánh mắt ngu ngơ chả biết hắn đang nói cái gì cả: "Ngươi gấp cái gì gấp dữ thế!"

Mã Đại Đầu thấy ta rề rà thật sự rất ngạc nhiên: "Ngươi không phải trước giờ rất thích Phượng sư huynh sao?"

Ta lò dò bước xuống giường, từ tốn xỏ hài. Lững thững tiến lại chỗ bàn, ngồi phịch xuống ghế, không thèm để ý đến tên Mã đại đầu đó, đưa tay bưng chén nước trên bàn lên uống cho đỡ khát. Cổ họng phát ra âm thanh làu bà làu bàu. Tên này sao nhiều chuyện thế! Bực mình quá, ta hét vào mặt hắn: "Xin lỗi nha, ta nhớ không có rõ."

Mã Đại Đầu đần người ra, lúng túng vò đầu bứt tai không hiểu sao hôm nay vị sư đệ này của mình lạ vậy: "Thật kỳ quái. Ta mà không thích một ai đó, thì sẽ không lột sạch y phục người ta rồi cùng người ta đồng tịch đồng sàng ngủ chung đâu."

Phụt! Bao nhiêu nước đang ngậm trong miệng bắn thẳng ra ngoài.

"Ngươi nói cái gì?" Ai cùng ai không mảnh vải trên người ngủ chung với nhau hả?"

Mã Đại Đầu nói: "Ngươi cùng Phượng sư huynh chứ ai. Hai người các ngươi còn dặn ta đừng kể cho người ngoài nghe nữa mà, ngươi quên hả?"

Ta vẫn chưa thể tin vào tai mình: "Cùng nhau ngủ? Là cái dạng gối đầu lên vai nhau dựa vào gốc cây ngủ đó hả?"

Cái tên Mã Đại Đầu kia cười khổ, chẳng hiểu cái gì nhập vào sư đệ mình nữa. Chỉ thấy hắn lắc lắc đầu rồi giải thích: "Không phải nha, Phượng sư huynh chẳng phải là nằm đè lên người ngươi sao, còn cử động nhấp nhô rất mạnh bạo nữa kia."

"Được rồi được rồi, ngươi đừng nói nữa... Để ta bình tĩnh lại một chút đã."

Đặt chén nước trong tay xuống bàn, ta vô thức đưa tay lên nện mạnh vào ngực mình. Cái chuyện gì thế này cơ chứ?

Bình tĩnh, ta phải bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh.

Ta phải nỗ lực tận dụng tối đa tất cả các phương pháp nào chạy qua não ta mau nhất để khiến cái tên mới đầu còn tưởng là chuồn chuồn này tin rằng ta đang mắc phải chứng mất trí nhớ tạm thời mới được.

Phù phù! Hộc hộc! Cực khổ hỏi han đến mỏi miệng cả nửa ngày dài thật là dài mới hiểu rõ được rột cuộc cái thân thể này là người như thế nào. Sao ta dính phải cái mớ rắc rối này vậy nè!

Lâm Vũ Hoàng, không rõ xuất thân, không biết phụ mẫu, tuổi tác còn đang được "định đoạt".

Bởi vì thân thể hắn trong độ tuổi này vẫn còn đang thời kỳ phát triển, nhưng đã bắt đầu thấy có dấu hiệu ngừng lớn, cho nên mấy người thúc thúc bá bá của hắn ước chừng kết luận luôn một thể! Hắn đại khái mười bảy mười tám tuổi gì đó.

Về phần danh tự của hắn, tất nhiên không thể nào có khả năng do mấy lão mù chữ thất học kia đặt cho được .

Cũng chỉ vì lúc hắn ra đời, trên người đã thấy đeo theo một thẻ bài phía trên viết ba chữ "Lâm, Vũ, Hoàng" rồi.

Phượng điểu chính thị thần điểu trong truyền thuyết rồi. Con trống gọi là Phượng, con mái gọi là Hoàng.

Trong dân gian đồn đãi một lời sấm truyền, chỉ khi nào Phượng Hoàng giáng lâm, thì lúc đó minh quân mới xuất hiện.

Mọi thứ đều xuất phát từ lúc Vũ Hoàng xuất hiện tại Loạn Táng thôn một cách kỳ bí không ai lý giải được, người ta ai ai cũng bảo rằng đây chính là điềm đại cát của thiên hạ, cảnh tinh phượng hoàng, thiên hạ thái bình.

Cũng cùng năm đó có một nam hài bị vứt bỏ nơi Loạn Táng thôn này.

Cứ vậy mà người ta hoan hoan hỉ hỉ kết đôi hai đứa nhỏ, vì thế đặt luôn cho nam hài này một cái tên đối ngược nhưng tương xứng với tên Vũ Hoàng, gọi là Lâm Hiên Phượng.

Lúc đó Loạn Táng thôn có một người đến giờ chẳng biết sống chết ra sao chỉ nói duy nhất một câu: "Loạn Táng thôn xuất hiện Phượng Hoàng, thật đúng là nhảm nhí lố bịch. Là người ai ai cũng biết nơi này toàn sản sinh ra những tên vô cùng ác nhơn ác đức làm loạn thiên hạ. Cái môn phái gọi là Phích Lịch đường đó càng bị người ta thóa mạ không để đâu cho hết. Này thì gọi là Phượng Hoàng thế nào được, sợ là quạ đen thì có."

Nghe người ta bảo gã này vừa nói xong câu đó chưa được nửa canh giờ, đã chết tại ngay lối vào Loạn Táng thôn.

Trên người còn phát hiện thấy mấy cây đinh cắm thẳng vào người máu chảy long tong khắp người trông đến hoảng vía.

Mọi người không ai bảo ai nhưng toàn thể bọn họ đều biết, đây là việc do Hồng Đinh lão quái gây ra.

Kỳ thực người đó không có nói sai, Loạn Táng thôn là địa phương chuyên tụ tập những thành phần bất hảo của nhân gian mà.

Người nào không đến đây chứ đã đến đây thì không một ai không bị lây nhiễm thói hư tật xấu của người trong thôn này cả.

Gần mực thì đen!

Ở cái thôn này, nếu mà ngươi đủ dũng cảm tự xưng rằng "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", thì kết cục sẽ y chang như danh tự của thôn này vậy, đánh chết rồi quăng xác ra ngoài thôn, loạn táng hoang dã, đồng không mông quạnh, ai chôn không chôn không quan tâm.

Vũ Hoàng là bảo vật của cả hai bên Loạn Táng thôn và Phích Lịch đường, đương nhiên cũng là người lợi hại nhất cả cái thôn này rồi, không cần phải bàn cãi nhiều.

Chỉ cần là việc mà hắn muốn làm, thì không gì không làm được.

Chỉ cần là thứ mà hắn muốn có, thì cũng không gì là không có được.

Nếu như ai dám có ý kiến trái ngược với lập trường của hắn, chắc chắn người đó chỉ còn một kết cục có thể hình dung bằng bốn chữ mà thôi: cực kỳ bi thảm.

Người duy nhất ngẫu nhiên có thể chế trụ được Lâm Vũ Hoàng ở Loạn Táng thôn này, chỉ có thể là ba người sư phụ mà cũng chẳng phải là sư phụ của hắn.

Đường chủ Phích Lịch Đường có ba người. Giang hồ xưng tụng ba người họ là "Thị Huyết Tam Quái".

Hồng Đinh lão quái, Bách Thôi Hoa, Thất Sát Đao.

Lâm Hiên Phượng cùng Vũ Hoàng xem ra cũng không lớn hơn nhau gì lắm, nhưng mà luận về võ công thì so với Vũ Hoàng hơn đến hai ba bậc. Võ công của Hiên Phượng rất cao cường, uyển chuyển, nội nhu ngoại cương, khẩu quyết làu làu, nội lực thâm hậu. Mùa hè năm trước, hắn từ biệt Thị Huyết Tam Quái xuất đạo, rời khỏi Loạn Táng thôn, có người nói là quy thuận theo môn phái khác nên bỏ đi, nhưng mà hiện tại thì đã trở về rồi.

Tuy rằng Mã Đại Đầu nói vô cùng trôi chảy rành mạch và rất rõ ràng, nhưng mà sao ta nghe mãi chẳng hiểu gì hết vậy nhỉ.

Người ta xuyên không thì toàn nhập hồn vào mấy tên thái tử gì gì đó, còn không thì ít ra cũng phải là nhi tử của trang chủ này nọ cơ mà.

Sao số ta hẩm hiu thế? Nhập đâu không nhập lại đi nhập hồn vào cái môn phái quái quỷ gì toàn làm những chuyện ác. Mà vậy không cũng đỡ đi, lại còn là cái môn phái bị người ta thóa mạ dữ dội đến như thế này nữa chứ.

Nghe nam tử trước mặt nói xong lâu rồi, ta vẫn ngây người ra như tượng phỗng. Ngoại trừ việc trầm mặc yên lặng ra thật sự chẳng biết làm sao cho phải luôn. Như vậy thì việc đi tìm hai thứ bảo vật kỳ bí có liên quan đến "Mai", "Liên" kia có khác gì đi mò kim đáy bể đâu chứ.

Nhưng chuyện quan trọng nhất chính là, nguyên lai Lâm Vũ Hoàng là một tên đoạn tụ nha.

Hơn nữa còn là một tên vô dụng, để cho người ta nằm trên, cam tâm bị "thượng" nữa kia.

Nhìn bộ dạng Mã Đại Đầu như vậy, thì ta cũng đoán được đại khái tên Lâm Hiên Phượng kia lớn đến mức nào rồi.

Và cũng chỉ có tên Mã Đại Đầu chuồn chuồn này làm ra ba cái việc đó thôi.

------------------------------------------------------------------------

Mã Đại Đầu chăm chú nhìn ta tỏ vẻ quan tâm: "Vũ Hoàng, hình như đệ rất muốn nôn thì phải, ăn phải cái gì đau bụng rồi hả?"

Ta giật mình đánh thót, mặt mày tái mét. Đôi môi mấp máy run rẩy, ta khoát khoát tay liên tục: "Không, không, chỉ là nghĩ đến chuyện khiến ta ghê tởm mà thôi."

Vừa dứt lời chưa kịp hoàn hồn, một nam tử trẻ tuổi vóc người mảnh khảnh hơi gầy đang từ từ tiến đến.

Ai thế?

Nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải.

Thật là một ánh mắt mị kiều a. Phải là đôi mắt đào hoa đấy phỏng?

Giữa đôi chân mày thanh thoát tựa liễu diệp buông mình ru ngủ hàn đàm e lệ điểm một chấm son mỹ nhân thắm sắc đỏ như ánh hoàng hôn yên ả đỏ rực tỏa sáng cả một khoảng nước vô tình.

Ánh mắt trong sáng mềm mại như mang theo tầng tầng thủy ba lãng đãng, lại tựa khóm lục bình thong thả dạo chơi trên mặt nước đưa tình gợn sóng. Thật là vạn đạo lưu quang, vạn phần tuyệt diễm.

Làn tóc đen óng mượt tựa hàn đàm lưu thủy tan ra thành những dòng pha lê ngũ sắc lóng lánh dưới sắc trời rực rỡ buổi tà dương lộng lẫy, buộc hờ buông xõa xuống vai phải như dòng suối thanh mát trữ tình phiêu chảy nơi ngực. Trên suối tóc bồng bềnh hờ hững một lọn dây buộc tóc màu đỏ tía chảy dài hòa lẫn vào trong làn tóc thanh tao.

Trang sức chẳng nhiều nhặn gì, nhưng lại tôn lên bội phần dung nhan tao nhã hòa diễm lệ tựa đóa quỳnh hoa đang độ mãn khai. Nét mỹ mạo ôn nhu vừa mị kiều quyến rũ vừa hồn nhiên lại đượm chút ngây thơ thật khiến kẻ khác phải ngơ ngẩn đứng nhìn.

... Quả là một tên tiểu bạch kiểm cực phẩm trân quý giữa nhân gian nga!

Tên này mà vào tay lão nương "ưa thích mấy tên tiểu tử đẹp trai" của ta, bảo đảm gặp phải họa lớn rồi.

Cơ mà ta đây lại có một tật xấu lớn nhỏ giờ vẫn chưa chữa được nha, chính là rất yêu thích và dụ dỗ lôi kéo mỹ nữ. Hoa thơm bướm lạ, phấn điêu ngọc trác, sao có thể nỡ từ chối cực phẩm của nhân gian như thế được.

Tên tiểu tử này "tai họa" lớn như vậy, sau này có thể dựa vào hắn mà đi lừa phỉnh các tiểu muội muội được nha.

Ta từ trên đống rơm nhảy phóc xuống đất, đưa tay đập lên bả vai hắn một tiếng bộp, trên miệng vẽ ra một nụ cười rất chi là niềm nở, rất chi là gian xảo và cũng rất rất dị thường: "Hắc, này người anh em, từ nơi nào đến thế."

Hắn chỉ đơn giản nhìn ta cười nhẹ nhàng hòa nhã, ánh mắt quan hoài long lanh nhìn ta đến ngây cả người.

Thiên a~~~ tay ta nhấc lên không nổi luôn rồi.

Tên tiểu tử này! Mau nói cái gì đi chứ! Cứ như thế này nhìn ta, muốn làm gì thế hả!

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, giọng nói mềm mại dịu dàng vạn phần âu yếm: "Hoàng đệ, ta trở về rồi... Có nhớ ta không?"

Thiên a!!! Lão nương của con a. "Hoàng đệ" ...  Run rẩy, run rẩy, run rẩy.

Một thân ảnh tuấn tú mị kiều đang ôm lấy eo một thân ảnh khác đang run rẩy đến kịch liệt.

Nổi da gà hết cả rồi!!! Phụ thân nương thân của con ơi!!!

LÃO THIÊN AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!




~~o~~ Chú thích ~~o~~

- Liên: hoa sen        - Mai: hoa mai

- Vai u thịt bắp: nguyên gốc NGƯU CAO MÃ ĐẠI [牛高马大] là trâu cao ngựa lớn. 

- Giáng lâm [降临]: GIÁNG: 1. rơi xuống; rơi; rớt; xuống 2. hạ; giáng; làm hạ thấp xuống 3. họ Giáng ;  LÂM: 1. gần; đối diện; 2. đến; tới; 3. sắp sửa; sắp; gần; 4. phỏng theo; mô phỏng; 5. họ Lâm --> xuất hiện ở trần gian

- Thị Huyết Tam Quái [嗜血三怪]: thị = thèm ; huyết = máu --> Ba lão quái dị thèm máu =))

- Đoạn tụ: cắt đứt tay áo (Theo thiển ý của editor thì khách quan nào đã dấn thân vô đam mỹ không ít thì nhiều cũng biết hoặc nghe đến hai từ này, "Đoạn tụ chi tích" nói về một mối tình nổi tiếng của Trung Hoa cổ đã được khá nhiều người biết đến: Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Nó được nhắc đến trong khá nhiều văn bản, trở thành một điển tích quen thuộc. Các YA-SA fan Trung Quốc gần như xem Hán Ai Đế – Đổng Hiền như thánh sống, là “một chuyện tình đẹp trong giới YA” và có cả trong “Thập đại mỹ nam Trung Hoa cổ quốc” Chi tiết >>> [Link]

- Bạch kiểm: mặt trắng --> ý chỉ nam nhân mặt hoa da phấn, thân người ẻo lả

5 comments:

Anonymous said...

trời!! mới đầu cũng nghĩ như bạn Hoàng, anh Phượng chắc cũng cao to bự con, ai zè lại thư sinh kiều mỵ!! * wẹt mồ hôi*
cái tích đoạn tụ wả thật rất nổi tiếng trong mấy cái BE ngược văn, bất wá trong PVCT thì ngược lại . BỞI VẬY ta nói,cô coi mấy cái BE nhìu như vậy sao mà trẻ được như tôi a!!!haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
nếu tôi thấy nó ngược wá ( ngược về tâm hồn nhá) thì tôi sẽ đứt gánh giữa đường cho coi, làm sao mờ vẽ cho cô đc chứ!!

Anonymous said...

Xong rồi, cô ơi là cô =.= đừng bảo tôi là mỹ mạo công đấy cô nhá =)) chết hồn chưa T^T đã là bang phái, lại còn xuyên không... ầy dà, lại còn mỹ công hở =.= chậc tò mò quá đi ^^ cơ mà, đừng bảo mình là em Hoàng này sau vật dậy là công nhá, ứ thích đâu há há há...
Biến thái nặng quá hic hic

Anonymous said...

Ôi ~ ta vô cùng khâm phục nàng ở cái đoạn miêu tả dung mạo Hiên Phượng ca. Nhìn cái đám hoa hoa lệ lệ đó trong bản raw mà ta chỉ muốn ói máu, thế mà nàng ko những xử lý gọn gàng mà còn thêm thắt vào rất hài hòa nữa. Tuy là vẫn còn nhiều từ Hán Việt và hơi rườm rà nhưng làm được vậy thực quá tốt luôn.

Quan trọng nhất là lời lẽ nàng dùng đã thoát khỏi cái bóng vĩ đại cùa anh Quick =)) Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy tâm sức nàng bỏ ra cho từng câu chữ rồi.

Tiếp tục phát huy nhé, dẫu đã đọc hết rồi nhưng ta vẫn sẽ đọc lại qua bản edit của nàng.
~
Btw, ta có thể góp ý nho nhỏ một số chỗ được không?

-Về ngoại hình của Mã Đại Đầu:
Chỗ đó hình như nàng nâng con chuồn chuồn kia lên quá mức rồi. Kì thực bị so với chuồn chuồn thì ta nghĩ không thể nào dễ nhìn đến vậy đc, nên thay vì "cao lớn tuấn tú" thì cho nó thiên về cao to đen hôi, vai u thịt bắp, mắt thô lố, mặt mũi đần đần hơn =)) Có vậy thì lúc Hoàng Nhi nghĩ đến dung mạo Hiên Phượng ca cũng giống Mã Đại Đầu thì ẻm mới hoảng hốt như thế na ~

- Câu này: "Ta chỉ là không nhớ nổi tên ta là gì thôi!" --> ta nghĩ là "Ta chẳng qua ko nhớ nổi tên ngươi là gì thôi!" chứ nhẩy :-?

- "Về phần danh tự của hắn, nghe thế thì tất nhiên không thể thuộc cái hạng người không biết chữ nghĩa được." --> "Về phần tên của hắn, tuyệt không có khả năng là do mấy lão thất học kia đặt cho, vì lúc hắn được nhặt về, trên người đã có một cái danh bài viết ba chữ “Lâm Vũ Hoàng” rồi." (thất học là chỉ 3 lão sư phụ của Vũ Hoàng)

- "Cơ mà ta đây lại có một tật xấu lớn nhỏ giờ vẫn chưa chữa được nha, chính là rất yêu thích và dụ dỗ lôi kéo mỹ nam tử cũng mỹ nữ. Nam nữ gì cũng không chừa đâu, toàn bộ là cực phẩm thế gian mà."

---> Hoàng Nhi lúc này chỉ thích mỹ nữ thôi, và ẻm kì thị đồng tính dữ lắm (nên lúc bị Hiên Phượng mỹ nhân ôm, em í vẫn nổi da gà ầm ầm đó, sau này với Liên cũng ghê tởm xa lánh một thời gian mà), cho nên câu thêm vào phía sau cũng ko cần đâu ^^

- "Tên tiểu tử này "tai họa" lớn như vậy, sau này có thể dựa vào hắn mà đi lừa muội muội ta nha!!!" --> "Tên này có gương mặt “tai họa” như vậy, sau này khả dĩ dùng hắn lừa tình a ~."

Gương mặt tai họa: đẹp đến độ gây hại.
muội muội ở đây không chỉ riêng muội muội của Vũ Hoàng mà là ẻm muốn dựa hơi gương mặt đẹp trai của Hiên Phượng để đi tán gái a~

*gãi đầu gãi tai* Biết đây là bản edit theo cách nàng hiểu và muốn truyền tải nhưng vì thấy mấy chỗ đó ko khớp với các chi tiết khác về sau nên mới hơi nhiều lời, hy vọng nàng ko phiền :">

Pokahontas Nguyen said...

@ Bạn ở trên không rõ danh tánh:

Thật là cảm ơn cái comment của bạn nhiều lắm. Cảm ơn lời khen của nàng về đoạn tả Lâm Hiên Phượng. Những chỗ bạn chỉ ra mình đã xem lại, mấy chỗ này là mình sai và hiểu chưa sâu, nên mình sẽ sửa lại cho đúng với cách hiểu mà mình mới nghiệm ra được nhờ bạn chỉ điểm cho. Mình edit truyện theo kiểu kết tựa truyện nào thì edit truyện đấy cho nên nói thật là chưa đọc hết truyện Hoa Dung Thiên Hạ này, chính xác mới chỉ đọc đến chap 1 thôi.

- Mã đại đầu: Mình đã xem lại, đúng là tả tuấn tú thì hơi quá đáng, hì hì, khúc sau đọc con chuồn chuồn thì loạn cả lên.

- Danh tự của Vũ Hoàng: chỗ này mình đọc sót mà còn chưa kể không biết ba ông sư phụ của Vũ Hoàng thất học =))

- "Ta chỉ không nhớ...": mình lại sai tiếp, đọc không kỹ... *gãi đầu*

- Tật xấu của Vũ Hoàng: nhìn trong QT thấy chữ "suất ca" tưởng là cũng kết nam nhân, nhưng giờ thì hiểu rồi, hèn gì lúc Hiên Phượng ôm Vũ Hoàng, tên này nổi da gà kinh thật.

- Dụ muội muội: Mình hiểu hơn rồi, có nghĩa là đi lừa tình tán gái các loại theo nghĩa chung.

Thật ngại quá, edit sai tùm lum, hì hì, mong bạn thông cảm, mình sẽ sửa lại cho đúng cách hiểu của truyện. Hy vọng bạn vẫn tiếp tục ủng hộ bản edit của mình nha.

Ngày lành,

Poka

Anonymous said...

*trấm khăn* Nàng không trách ta đa sự còn cảm ơn như thế khiến ta xúc động ghê T^T

Chuyện sai sót gì đó đừng đặt nặng quá,tại câu cú bên Tàu nó ko như bên ta mà, nhầm lẫn cũng dễ hiểu thôi, làm nhiều rồi sẽ quen ^^

Chỉ là văn phong của Thiên đại đại dành cho Hoa dung về sao có rất nhiều đoạn ẩn ước, tả cảnh tả tình mỹ lệ mà không dài dòng, thêm nữa truyện được viết qua suy nghĩ của Vũ Hoàng - một người chuyên hủy hoại không khí lãng mạn bằng vốn từ bình dân đầy phần thô thiển của mình; cho nên ta nghĩ quả thật ngôn từ của nàng khá hợp với Hoa dung nhưng có lẽ nàng nên thử giảm bớt vài phần và làm cho câu gọn gàng hơn xem sao?

Chuyện tiếp tục ủng hộ nàng thì đương nhiên rồi, Hoa dung là tình yêu lớn của ta mà, có người làm tốt bộ này thì đâu thể không theo đây?

Ngày lành,
Mỗ nhân vô danh.

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.