Saturday, January 01, 2011

Tâm Vũ - Lại nhớ về mưa

Anh à...

Em nghe Tâm Vũ là lại nhớ đến mấy hồi chúng ta hay nắm tay nhau chạy dưới mưa đuổi theo xe bus ấy. Anh còn nhớ không? Lần đó chúng ta đợi nhau ướt lướt thướt dưới trời mưa nặng hạt, lạnh buốt giá chỉ để trao cho nhau hai cái bánh hamburger nguội lạnh nhàu nát, rồi vắt giò lên cổ chạy theo con 27 để anh đưa em về nhà. Nhưng lạnh thì lạnh, ăn cũng vui lắm mà, phải không anh yêu?

Rồi những lúc chúng ta lại giận nhau, lại hờn dỗi, lại trách cứ. Có bao giờ anh để ý hình như những lúc ấy, chúng ta đi riêng, và ngồi bên ô cửa xe bus dõi tầm mắt ra phía ngoài nhìn những giọt mưa đau rát quất vào ô cửa kính vô tình lăn dài những vệt nước mưa như đôi mắt ai cay xè vì những giọt nước nóng hổi? Em thường hay nghĩ mông lung những khi như thế. Mưa vẫn cứ mưa. Ipod vẫn vang vang bài Tâm Vũ sâu lắng mà buồn bã. Đôi khi chúng ta cãi nhau, vì đó là món nêm gia vị cho tình yêu thêm đằm thắm. Cảm giác cái lạnh cắt da thịt thấm dần vào xương tuỷ, em chỉ ước lúc đó anh lại ngồi bên em, nắm chặt lấy tay em dù rằng tay anh cũng lạnh và ướt y chang tay em thôi. Như thế cũng đủ ấm rồi, đúng không anh? Ấm trong lòng chúng ta.

Tình yêu của chúng ta có khi nào cũng như làn mưa trắng xoá kia không? Chúng ta yêu nhau, đến với nhau bằng tất cả con tim nồng nhiệt nhất của tuổi trẻ. Đôi khi, một chút lạnh lẽo xoa dịu cõi lòng đôi bên trong mưa bụi mịt mù hai bóng người sóng bước nắm chặt tay nhau có thể gọi là "lãng mạn" không? Em thì chẳng mong tình yêu của chúng ta như trong bài Tâm Vũ ấy đâu. Anh không xa em, em không xa anh, mặc dù tương lai của chúng ta cũng hoàn toàn mờ mịt không định hướng trước cơn mưa lạc lõng không cách nào ngưng kia. Nhiều khi em cảm thấy, mưa đẹp lắm anh à. Và mưa càng đẹp hơn, khi có hai con người cùng nhau nghịch nước như trẻ con quẫy tung toé trong bầu không khí ẩm ướt hư vô.

Em từng nói sẽ vì anh làm rất nhiều điều, nhưng có lẽ em vẫn chưa làm được hết. Em vẫn hy vọng tấm thiệp của em vẫn còn nằm trong rương ký ức của anh. Tất cả những gì chúng ta từng có khi yêu nhau, em luôn trân trọng nó. Cho dù không có bất kỳ cơ hội nào trong tay, em vẫn nắm chặt chiếc điện thoại kia, chờ những hồi chuông dồn dập đổ tên một người em vô cùng mong đợi sẽ gọi đến, tặng em một câu "Anh Yêu Em" dưới màn mưa xối xả trút nước.

(Nhật ký - 01/01/2011 - Lại nhớ về mưa khi nghe Tâm Vũ)

-------------------------------------------------------------------

Cello sâu lắng, piano trong trẻo, violin du dương réo rắt. Tiếng mưa ùa về bên khung cửa trắng xoá đơn độc. Tình yêu của Anh mãi mãi tan đi theo từng hạt mưa tí tách tròn trĩnh vỡ tan thành từng vòng nước lay động trong khu vườn vắng vẻ. Chậm rãi, từ tốn, giai điệu rải đầy tiếng lốp đốp mưa nặng đánh lên cửa kính mờ ảo, tiếng hát âm cao đưa tình yêu của Anh hiện về từng mảnh vỡ rõ ràng mà sắc nhọn, cứa vào lòng anh nỗi đau không cách nào quên. Có biết chăng, cơn mưa trong lòng Anh không bao giờ chạm đến được em, và mãi mãi, em cũng không bao giờ nhìn thấy được nó. Em đã ra đi. Gió lạnh xào xạc khô khốc khu vườn hoa ảm đạm nhà Anh, hiện hữu chiếc xích đu lặng lẽ chờ đợi hơi ấm đã rất lâu rồi không còn bao giờ trở lại nơi đây.


TÂM VŨ

Nhạc: CHÂU KIỆT LUÂN - Lời: PHƯƠNG VĂN SƠN
Credit: Mọt sách POKA
Effect: Pyointa2001

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.