Tuesday, June 08, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 19

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ nhất - chương 19

"Công tử, biên cảnh quân tình." - Hắc ảnh chợt lóe, trên thư trác Tiếu Khuynh Vũ liền xuất hiện một mật hàm.

Tiếu Khuynh Vũ mở thư nhìn kỹ rồi đem trang thư cho một mồi lửa.

Y thân tọa luân y, bất bi bất hỉ, đạm định như sơn.

Trong lòng tức tốc phân tích thế cuộc hiện tại: Phương Quân Càn đã dẫn quân đến quận Mậu Kiệt, tới Bát Phương thành ước chừng còn khoảng bốn ngày lộ trình. Với tốc độ này, năm mươi vạn đại quân vừa đến Bát Phương thành sẽ cùng với trăm vạn đại quân Thiên Tấn chiến diện giao tranh...

Không biết hắn có thể trụ nổi thế tiến công phong ba mãnh liệt như này không?

"Công tử, Bát Phương thành tình báo." - Bóng đen nọ dâng lên tín hàm liền biến mất ở góc lầu.

Liên tiếp trăm người bị ám sát thân vong?...

Vết thương trên miệng tình báo cùng với tử trạng miêu tả khả làm cho Tiếu Khuynh Vũ thoáng động dung nhan.

Khóe miệng y nổi lên tiếu ý.

Thoáng chút lãnh lẽo.

Có điểm tàn khốc.

"Cư nhiên có người tư thông Thiên Tấn, mại quốc cầu vinh..." - Tiếu Khuynh Vũ tiện tay ném mật hàm vào chậu than. Trang giấy bốc lửa tro tàn, theo gió biến mất.

"Lao thúc" - y thản nhiên nói, "Phái người đi Bát Phương thành điều tra cho rõ thân phận gian tế."

Lao thúc chất phác trên mặt lộ vẻ kinh sợ: "Ý công tử là, trong tướng lĩnh Bát Phương thành có người đầu phục Thiên Tấn?"

"Đúng vậy... Vả lại xem tình hình này, phản đồ không chỉ có một tên."

Câu nói ấy nếu từ trong miệng người khác thốt ra, Lao thúc hiển nhiên chỉ cười nhạt, cho rằng tên đó cuồng vọng phóng tứ, nhưng thiếu niên này ôn nhu hòa hoãn, thanh âm trong trẻo nhưng lại lạnh lùng khốc liệt, hắn nghe bất giác khắp người đổ mồ hôi lạnh, người như trụy hầm băng.

"Công tử, sau khi tìm ra phản đồ phải xử trí như thế nào ạ?"

"Trước tiên chớ đả thảo kinh xà." - Tiếu Khuynh Vũ di chuyển luân y đến bên cửa sổ thư phòng, từ cửa sổ nhìn ra một mảnh hồng sắc hoa đào lúc về chiều trong khuôn viên tiểu viện, "Sau khi tìm ra gian tế, dùng bồ câu đưa tin, đem danh sách phản đồ ký thác Phương tiểu hầu gia."

Y ngưng thần cười yếu ớt.

"Ta tin hắn sẽ xử lý được.

Nguyên bản đám binh lính nghĩ Phương Quân Càn xuất thân hiển hách, quý vi vương hầu, ngày thường lý ra phải chú trọng chi phí ăn mặc xun xoe, nào biết được trên đường hành quân Phương tiểu Hầu gia lại cùng bọn chúng ăn chung một nồi cơm, ngủ cùng một trướng, tuyệt không hề có một chút căng trì kiều dật như đám hoàng thân quốc thích thường thấy.

Mà ngôn ngữ hắn khôi hài, xử sự công chính, chỉ qua mấy ngày đã cùng quân sĩ như anh em một nhà.

Các tướng sĩ cũng không còn câu nệ như trước, có khi còn cùng Phương Quân Càn chế nhạo trêu ghẹo nhau.

Ngay cả đô úy Thái Nham đã hơn hai mươi năm nhập ngũ mà còn vỗ vai Phương tiểu Hầu gia sang sảng cười lớn: "Người thật sự không giống như cái gọi là Hầu gia!"

"Như thế nào lại không giống? Tam phẩm khâm phong Oai Hùng Hầu, như giả bao hoán a (không thể giả được)." Phương Quân Càn cẩn thận lau chùi Bích Lạc kiếm.

"Người không giống như cái loại tiểu Hầu gia sống sung sướng an nhàn kia, người giống như một lão binh đã nhập ngũ nhiều năm vậy." - Thái Nham ngữ mang kính nể, "Nếu không biết đây là lần đầu người lãnh binh xuất chinh, lão nhất định sẽ nghĩ rằng tiểu Hầu gia là người đã từng sống kiếp nhà binh a."

"Ta cho dù lớn tuổi bằng ngươi chưa chắc có thể đạt đến trình độ này đâu." (khiêm tốn ca tụng Thái Nham)

"Lão rất bội phục người."

"Đó là..." - Phương Quân Càn tra kiếm vào vỏ, không chút chột dạ tán tụng chính mình, "Bổn Hầu là thiên tài mà." (editor té xỉu !!!)

Một trận lãnh phong thổi quá ------- Thái Nham không thể thốt được lời nào...

"Báo --------! Nguyên soái, Bát Phương thành gửi thư!"

"Vất vả rồi, ngươi lui xuống đi." - Phương Quân Càn hướng tên lính kia cười cổ vũ. Mở thư nhìn kỹ, mày kiếm chau lại, sau đó lại nhướng mày cười to!

"Thú vị, thú vị lắm!!!" - Hắn cảm thấy vị tướng lãnh Bát Phương thành này thật rất đáng yêu ------- cư nhiên lại nghĩ rằng muốn viết thư đem dọa Phương tiểu Hầu gia hắn, quả thật rất thú vị a...

Biện pháp này còn ấu trĩ quá, chỉ trấn thủ biên quan nhiêu nay năm, có là lão chiến vô tâm lắm mới có thể nghĩ đến loại biện pháp này.

"Tiểu Hầu gia, đám binh lính càn quấy này quả thật rất vô lý!" Chúng quan tướng xung quanh Phương Quân Càn tỏ ý căm phẫn.

"Bình tĩnh." Ta đã kích động đâu, các ngươi kích động cái gì chứ?...

Trải qua vài ngày đồng cam cộng khổ, trong đáy lòng quan quân đều sớm đối với Phương tiểu Hầu gia có ý kính phục.

Vậy mà lúc này lại có người vũ nhục chính Nguyên soái của mình, đúng là phải giáp mặt tát cho bọn chúng một cái tát mới thỏa!

Không lẽ nam nhân năm mươi vạn đại quân bọn hắn đều chết sạch hết rồi sao !!!

Phương tiểu Hầu gia nụ cười tà mị.

Xem ra Bát Phương thành này rõ là muốn cấp cho chính mình một chiêu ra oai phủ đầu đây mà.... Phải để cho đám tướng lĩnh quân sĩ này đối với mình một lòng một dạ mới được, phải vừa đấm vừa xoa, trước tiên phải cho chúng nếm mùi đại bổng, sau đó mới cấp cho chúng hồng tảo a...

Nếu bọn chúng nghĩ như vậy sẽ dọa được tiểu Hầu gia hắn, Phương Quân Càn làm sao lại nhẫn tâm để cho hán tử kia phải thất vọng được?

"Truyền lệnh ba quân, giảm tốc hành quân." Phương tiểu Hầu gia gõ nhẹ mặt bàn bóng loáng, "Chúng ta, không cần vội."

1 comments:

babywind said...

"Đó là..." - Phương Quân Càn tra kiếm vào vỏ, không chút chột dạ tán tụng chính mình, "Bổn Hầu là thiên tài mà." (editor té xỉu !!!)

Té xỉu tập hai. Phương tiểu hầu gia mặt dày vô đối.

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.