Sunday, August 01, 2010

MẢNG GHÉP - mở đầu

Truyện linh tinh, tạp văn, không rõ ràng... Thỉnh đừng đem đi nơi khác. Vô cùng đa tạ.



Nước lạnh...

Lạnh hay là mát? Hay là da nó quá mức băng lãnh âm hàn? Đến mức tất cả những gì lạnh lẽo nhất cũng không cảm thấy được?

Đầu nó ong ong... Nước lạnh mang theo từng mảng ghép một tràn về trong trí óc lâu nay cứng đờ trước mọi chuyện. Kia là cái gì? Hình như nó đang chói sáng thì phải? Nhưng nó có ấm áp không, hay là cũng như làn nước này, lạnh ngắt vô tình, bạc bẽo như những gì nó từng trải qua. Bỗng chốc nó khóc... nước mắt mặn mòi hòa lẫn cùng con nước vô vị đang bao bọc lấy nó... Vì sao ư? Cả một cuộc đời này của nó. Nó còn quá trẻ, quá trẻ để hiểu hết mọi sự. Nhưng lòng nó đã đóng, và nó không muốn tiếp nhận thêm một sự thật hay một lời nói dối nào về việc này. Trước mắt nó là một màn đen tối dày đặc bao trùm. Con nước này có vẻ lớn nhỉ? Nhưng dù sao, cũng chưa lớn bằng những gì nó đã gặp... Nó không muốn nhìn nữa...

Một cô gái thả trôi bồng bềnh trên mặt nước biển êm ả vừa dịu lại sau những ngày bão nổi sóng giật. Thần thái như đang thả lỏng sau một thời gian mệt mỏi cùng bao việc không hay trong quãng thời gian gần đây. Đôi mắt nhắm hờ chảy từng giọt nước mắt nóng hổi không ai biết. Hàng lông mày khẽ chau rồi lại duỗi ra cùng nỗi lòng đã trút. Giang hai tay, nằm thẳng, khép chân, đón lấy ánh sáng mặt trời hôm nay có vẻ gay gắt. Mọi chuyện đã không có gì đáng nói nếu cô gái không bỗng dưng co người ôm lấy chân, ngụp xuống mặt nước và người ta phát hiện ra cô trong một cơn sóng dữ dằn đổ ập vào bờ cát vàng óng tại một nơi khác cách xa nơi cũ hơn cây số.

Cái thứ kỳ kỳ đang níu lấy thân mình là gì nhỉ? Nó có màu bạc lóng lánh cứ như một sợi dây nước dài vô tận. Mà sao nó cứ kéo dài ra vậy nhỉ? Mình thấy nhẹ bỗng. Nhẹ như vầy quả thật là thích... Lục lại trí nhớ, cái này hình như là sợi dây bạc gắn kết thể xác với linh hồn trong một cuốn sách về nói về các Lạt Ma thì phải. Ừ... Có lẽ là vậy. Dù sao thì nó cũng đang nối từ tim mình với cái thân xác vô hồn đang nằm trên giường bệnh trắng toát kia kìa...

Sao họ cứ nắm lấy vai mình mà lay lay mãi thế? Mình với họ có thâm tình thân thiết lắm sao? Họ xem mình không khác gì đồ bỏ đi. Thế giờ thấy nằm im một đống liền ra sức lay gọi à?

Rất nhiều người đang vây quanh thân thể lạnh toát của cô gái lay gọi. Máy theo dõi tim, huyết áp, những thứ linh tinh vẫn chạy tốt. Chỉ có nhiệt độ của cô gái là giảm dần. Bình thở oxy liên tục phả hơi trong phòng. Căn phòng bệnh viện chỉ toàn màu trắng vốn rất cô quạnh, nay nhờ có mấy tiếng khóc nức nở của một số người đứng trong phòng có vẻ náo nhiệt một chút. Một thiếu phụ sang trọng quý phái, gương mặt đau khổ, nắm chặt lấy tay cô gái, miệng cứ lẩm nhẩm: "Lan ơi, dậy đi con... Con tỉnh dậy đi... Lan ơi..." Một người đàn ông trông cũng khá giả ôm lấy đôi vai run rẩy của thiếu phụ nọ, vỗ về trong an ủi: "Em đừng quá đau buồn... Từ từ rồi con nó cũng tỉnh dậy thôi. Em ơi..." Một vài người khác cũng đứng trong phòng, chị Phượng, anh Ân, cùng cô Mai. Ánh mắt của họ bình thản trước mọi việc, không chút lay động.

Nó tức giận đến chán nản, nhếch mép: 

"Ôi các người còn lay tôi làm gì? Tôi có là cái gì trong lòng các người đâu? Các người trách tôi nhẫn tâm sao? Đã chà đạp đến cùng cực như thế, tôi sẽ đùa với mấy người một phen. Dù gì tôi cũng đâu cần mạng này. Chào các người. Tôi đi chơi nhé."

Nó chạy thẳng ra ngoài bệnh viện. Lạnh lẽo. Cái giá lạnh quất vào trong mặt nó. Quá tàn nhẫn. Quá cô độc. Trời trong không chút gợn mây. Quá dài cho một đêm phải chịu đựng đến cực điểm của mọi thứ. Khép hờ chiếc áo len trong suốt, đút hai tay vào trong túi áo cố tìm chút hơi ấm còn sót lại. Áo của anh. Hương của anh. Độ ấm của anh. Nó mỉm cười. Quen thuộc biết bao! Muốn tìm lại hơi ấm ấy biết bao! Giờ làm sao để đi tìm? Đến phương trời nào để tìm anh? Mọi thứ thêm một lần nữa cứa vào trái tim non nớt run rẩy của cô. Nghĩ đến căn phòng trắng toát trong bệnh viện, một cái cười nhếch mép hiện lên khuôn mặt tràn đầy căm phẫn, nước mắt lã chã rơi. Cô đưa tay lau đi giọt nước mắt vô vị lạnh ngắt. Lòng nặng trĩu.

"Anh ơi. Em đi chơi một tí nha."

Đã quá nửa đêm. Máy đo nhịp tim bíp một tràng dài vô tận. Người thiếu phụ hoảng loạn trong tuyệt vọng nhìn các bác sĩ vây xung quanh thân thể cô gái. Gào thét. Âm thanh thật chói tai. Là đau khổ. Là tuyệt vọng. Là hối hận. Lòng bà tê tái. Bà không thể tin được cô con gái bà yêu thương cứ như vậy mà ra đi.

"Hihi. Bà "yêu thương" tôi à. Cái này có vẻ lạ nhỉ? Tôi đùa với bà một chút vậy. Điếc tai quá. Bà đừng gào lên nữa có được không?"

Tiếng cười lạnh tàn khốc vang lên trong đêm vắng ghê rợn. Một làn gió thổi mạnh. Cát bụi tung bay mù trời. Một ngôi sao chợt lóe sáng trên bầu trời không một gợn mây. Tất cả mọi thứ trên thế gian này. Chỉ toàn là giả trang, đầy lường gạt dối trá. Nó nghĩ đến anh. Trong lòng gợn một điểm ấm áp lan tỏa. Đưa tay kéo chiếc áo len thêm chặt, nó nhẹ hẫng:

"Anh ơi. Em đi chơi. Anh đợi em về nha."

Trong bệnh viện. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt vị bác sĩ già. Không khí có vẻ bớt căng thẳng hơn. Máy đo nhịp tim đã trở lại bình thường. Trên khuôn mặt cô gái nằm trên giường bệnh, một nụ cười ẩn hiện vẻ lạnh nhạt cùng hạnh phúc mang cô chìm vào giấc ngủ sâu mê mệt.

-------------------------------------------------------

1992. 07. 08. 3h sáng

Bệnh Viện Đa Khoa Quy Nhơn. Khoa sản.

Nó ngập ngừng đứng trước cửa bệnh viện. Mảng ghép đầu tiên của nó là đây phải không? Nó đã để mặc gió thổi nó trôi đi trong vô định. Cơn gió xoay vần cuốn xung quanh linh hồn nó. Nhắm mắt một chốc. Nó đã đứng trước nơi đây. Một người đàn ông trung niên đi lướt qua nó. Nó từ từ quay đầu lại nhìn trong căm hận. Ánh mắt tràn ngập những tia lãnh khí sắc nhọn như muốn băm vằm con người vừa lướt qua đó ra thành trăm mảnh.

"Sao ông có thể đối xử với mẹ con tôi như thế?"

Nó gào lên. Màn đêm vẫn im lặng, im lặng một cách tàn nhẫn trả lời nó. Trút hết được câu nói đó khiến tim nó càng lúc càng khó chịu. Siết tay trong túi áo. Nó hướng mắt lên lầu cao. Mẹ nó đang ở trên đó. Nó phải lên để gặp lại mẹ nó.

"Anh ơi. Hãy đi cùng em nhé."

--------------------------------------------------------------

3h sáng. Đêm đã khuya. Cô gái miên man trong giấc ngủ vùi. Cửa sổ phản chiếu màn đêm trầm tĩnh không một ánh sao đêm. Bóng tối dày đặc. Một bông hồng tím khẽ đặt trên song cửa sổ.

"Em yêu. Gửi ngàn nụ hôn đến em. Anh."

3 comments:

Pun Walker said...

cái này nàg tự viết, nhỉ
ta cảm thấy nó mang theo nỗi buồn với sự bực tức từ ngày đó của nàg
ta thik những cơn gió nàg tả, sự lạnh lẽo cô quạnh trong tâm hồn cô gái nàg viết, sử giả dối lúc nào cũng vây quanh cô...
nếu đổi lại là ta, ta cũng muốn đc hồn lìa xác 1 lần, để xem những ai thật lòng vì ta mà nhỏ nước mắt
ích kỉ 1 chút, nhưng vẫn là nhiều lần thấy sự giả dối
vậy nên muốn thử nghiệm cũng ko có gì là sai...

Ps: ta mong đoạn tiếp theo a~ :)

hisagiyurie said...

*cứng họng* ta ko biết nói j luôn rồi, nàng pun nói hết những điều ta muốn nói rồi
Nàng viết hay đấy chứ, giàu cảm xúc chứ ko tưng tửng như ta =))))))))))
hun nàng 1000 cái, lấy tinh thần buổi sáng nào... muaahhhhhhhhhhhh *hun tới tấp*
Ta sẽ chờ phần tiếp theo của nàng ;)

chiekokaze said...

*chia sẻ* *quá khứ ngủ yên đi*
*xin đó*
*để lại một chút bình yên trong tâm hồn*
*thật hy vọng, đến lúc cái "mảng ghép thứ n" nào đó hoàn thành, nàng cũng sẽ thoát ra khỏi dằn vặt, oán hận*
*thanh thản mà sống, nhé, mặc kệ*

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.