Wednesday, August 04, 2010

MẢNG GHÉP -01-

Quy Nhơn

Gió hôm nay có vẻ hiu hắt quá. Trước cửa bệnh viện lớn nhất cả thành phố, nó thấy mình cô độc, nhỏ bé. Đìu hiu từng cơn gió lùa qua mái tóc xơ xác xõa bay trong không trung lạnh lẽo. Trời trong, không một gợn mây, không một ánh sao. Cái lạnh vẫn một mực đeo bám lấy nó không buông tha. Nó rất ghét điều này, rất ghét. Nó không muốn phải chịu lạnh. Chiếc áo len thít đến chiếc nút sát cổ vẫn không khiến lòng nó thêm một chút ấm áp. Người đàn ông trung niên khi nãy lướt qua mặt nó đã làm cõi lòng nó thêm đổ nát, tàn nhẫn nhìn lấy con người vô lương tâm ấy. Giận dữ... Run người... Tím mặt.

Phải! Người đó là cha ruột của nó! Gọi một tiếng "cha", thật cảm thấy bẩn miệng. Nó tự nhủ, nó không bao giờ muốn gặp mặt con người vô ơn bạc nghĩa đó. Không bao giờ muốn gặp !!! KHÔNG BAO GIỜ !!!

Thân người nó nhẹ bỗng trong không khí. Đôi chân không hề chạm đất, lờ đờ trôi dạt. Hít một hơi thật sâu, mím môi, nó cố gắng bay trong không trung tiến vào trong bệnh viện.

Đêm nay quả đông đúc. Biết bao thai phụ đợi chờ đến giờ phút lâm bồn. Giờ phút trọng đại của đời phụ nữ thiên chức làm mẹ. Lấy được một tấm chồng tốt, nay mãn nguyệt khai hoa, trông chờ từng giây từng khắc chậm rãi trôi qua mang theo từng cơn đau quặn co thắt. Thanh âm thỉnh thoảng vang lên khiến cả căn phòng bệnh tẻ nhạt thêm chút không khí. Đèn Phòng Hộ Sinh vẫn sáng, từng người một được canh đến giờ sinh rồi đưa vào phòng ấy. Âm thanh không thể nào thoát ra được khỏi cánh cửa thép trắng sáng lóa cùng ánh đèn neon xanh thêm phần bạc mệnh. Phải nói, một người phụ nữ, vất vả chín tháng mười ngày, an an dưỡng dưỡng, tránh điều này điều khác, kiêng cữ mọi thứ, nâng niu đùm bọc núm ruột trong bụng, đến lúc sinh ra quả là một kỳ công! Thượng Đế không hề thiên vị đâu. Vì cái trọng trách quan trọng nhất là duy trì giống nòi không phải là phụ nữ làm thì ai làm. Đàn ông làm được chắc! Không thì chẳng mất công Thượng Đế tạo ra con người, Nữ Oa nặn tượng đất bùn thổi hồn cùng biết bao truyền thuyết về tổ tiên con người khác.

Và đương nhiên, bên cạnh người vợ, bao giờ cũng có người chồng, không kể đến họ hàng thân thích nội ngoại thân bằng quyến thuộc bên giường bệnh cùng người vợ mong đợi sinh linh nhỏ bé sắp chào đời. Ánh  mắt sẻ chia, cái nắm tay siết chặt, những lời nói khích lệ động viên, an ủi, những nụ cười đầy chân thành. Trên đầu giường đầy những hoa quả bánh trái, sữa bột, bông băng, khăn gói bình thủy nước sôi, không thiếu một thứ gì phòng khi y tá hộ sinh cần thì có thứ để đưa ngay. Vài anh chồng đứng trước Phòng Hộ Sinh, nét mặt căng thẳng, đi qua đi lại, hai tay cứ siết chặt vào nhau, mồ hôi thì lấm tấm, cứ thấy cô y tá ngó đầu ra liền hớn hở: "Vợ tôi ra sao rồi cô..." Thế là bỏ lửng câu nói, vì cô y tá cũng căng thẳng đâu kém. Khoảng khắc trọng đại mà!

Vâng, lạc lõng trong số thai phụ trong phòng bệnh ấy, là Má nó.

Không chồng, không họ hàng bên nội, chỉ có Bà Ngoại nó tội nghiệp tuổi đã già cùng Dì Sáu nó bên cạnh chầu chực.

Má nó rất đau, đã vật vã rất lâu, từ lúc trời tối đến giờ. Đã 3h hơn rồi, nó tự hỏi nó một câu vô cùng ngô nghê rằng: sao mình lâu ra thế nhỉ?

Cô đơn, tủi phận, xấu hổ, ấm ức... Nó không biết dùng từ ngữ thế nào để diễn tả cảm giác của Má nó khi ấy. Nó chưa lớn, chưa chồng, chưa con, chưa bao giờ trải qua cảm giác của Má. Má cũng lấy lão-khốn-nạn đó đàng hoàng, hôn thê hôn thú đàng hoàng, đám cưới rình rang đàng hoàng, nhưng ai ngờ được. Đời nào đoán được chữ ngờ. Trên giường bệnh trắng toát, Má nó cố mím môi kìm chế cơn co thắt không chịu ngưng, những cái quẫy đạp mà sinh linh bé bỏng-nó đòi đạp cửa ra ngoài. Nó chưa từng tưởng tượng được Phòng Hộ Sinh như thế nào. Đã rất lâu, thời gian rất lâu trôi qua, đừng hỏi vì sao nó biết, đơn giản chính là nó biết như thế.

Không một ai đến gần hỏi thăm Má nó. Ngay cả y tá cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

Bà Ngoại nó sốt ruột, chạy đi kiếm một cô y tá trực đêm hỏi xem tình hình Má nó thế nào, len lén đút một xấp giấy bạc vào trong túi cô ta. Thật là! Cái xã hội thời đó! Nhà đã rất rất nghèo, ngày bán được khoảng một két nước ngọt lời có vài trăm bạc. Ngoại ráng chắt mót từng đồng một mong nhà cửa sau này làm ăn khấm khá hơn. Vì đứa con gái Út Cầu này, Ngoại có thể làm tất cả mọi việc.

Nó biết, Ngoại nó gầy trơ cả xương, bệnh lao phổi, rất khó chữa. Ngoại đau rất nặng, đơn giản vì nó biết. Ngoại đi hỏi cô y tá đấy rồi tất tả quay trở lại giường bệnh Má nó, ánh mắt lo lắng xót thương. Má nó không dám vịn Bà Ngoại, cố gắng khống chế cơn đau không tài nào chịu thấu được. Ngoại bệnh tiểu đường, Ngoại rất yếu, Ngoại đã lớn tuổi. Còn Dì Sáu nó đứng ngay bên kìa, đành phải vịn thôi... Đau lắm! Nó không cảm nhận được! Nhưng nó biết rằng rất đau.

Má nó cuối cùng cũng được các cô y tá ở đấy hạ cố lết thân đến mà đưa vào Phòng Hộ Sinh. Sao thời gian trôi chậm quá vậy? Nó cảm thấy lạnh, rồi nét ấm áp lan tỏa. Cậu Ba nó đã đến...

1 phút... 2 phút ... 3 phút... 10 phút... 14 phút...

3 giờ 15 phút

Tiếng em bé khóc to, rõ váng hết cả phòng. Cô y tá bế ra một đứa bé đỏ hỏn quấn khăn lông trắng muốt đang gào khóc rất to.

Con gái...

Dì Sáu hai tay bế đứa bé từ tay cô y tá.

Má nó xót... Ước gì, đã từng ước rằng đứa bé là con trai, thì lão-khốn-nạn kia sẽ quay lại, sẽ thương yêu Má nó, sẽ quan tâm che chở đến Má nó.

Má ơi! Má lầm rồi! Sau này con mới là người thương yêu, quan tâm che chở cho Má! Má đừng trông chờ vào lão-khốn-nạn kia nữa! Má ơi!

Gào rách cả cuống họng, làm sao Má nó nghe được đây! Nó chỉ mới được sinh ra có vài phút đồng hồ thôi, làm sao nói rõ được đây!

Giọt nước mắt lăn dài trên đôi má trắng bệch của nó. Quá tàn nhẫn! Nếu Má ước là con trai, biết đâu con cũng sẽ là con trai. Mà không, con sẽ chứng tỏ con là đứa con gái mạnh mẽ kiên cường như đứa con trai mà Má từng mong ước. Nha Má!

Má nó ôm lấy đứa bé, ánh mắt mệt nhọc hòa lẫn niềm vui nhìn ngắm sinh mệnh bé bỏng trong vòng tay. Má nó mỉm cười. Nó biết, Má rất yêu nó. Giọt nước mắt nữa lại rơi trên khuôn mặt nó. Sung sướng, hạnh phúc. Giống như lúc này nó đang cảm thấy được lồng ngực ấm áp cùng hơi thở nóng hổi phả vào người nó. Mãn nguyện lắm. Ấm áp lắm... Nó chỉ mong chờ như thế thôi. Bà Ngoại nó, Dì Sáu nó, nét mặt theo nó nghĩ là phi thường hạnh phúc, phi thường rạng rỡ. Cậu Ba nó kia kìa! Ôi ôi! Nhìn Cậu hai tay run run bế lấy nó chỉ có 2kg9 sợ lọt xuống đất kìa! Cậu Ba vẻ mặt thật nghiêm trọng, nụ cười của Cậu có thể không trắng sáng PS, nhưng Cậu rất ấm áp, rất rất ấm áp. Nụ cười của Cậu, nó ước được mãi mãi nhìn thấy. Nụ cười toát ra thứ ánh sáng hạnh phúc tỏa khắp căn phòng bệnh viện, bao phủ cả số phận đứa em gái đáng thương đang mệt mỏi nằm trên giường bệnh sau cơn vật lộn cùng thời gian dài đeo đẳng.

Nó không cách nào ngăn được từng giọt nước mắt lớn lăn dài trên má. Nó hạnh phúc lắm, nó cám ơn Má đã sinh nó ra, nó cám ơn Má lắm, cám ơn Má đã yêu thương nó. Nó cám ơn tất cả nhà Ngoại yêu thương nó, quan tâm nó, chăm sóc nó trưởng thành. Nó khóc... Không ngưng lại được... Đôi vai nó run rẩy, gương mặt đẫm nước hoen lẫn nụ cười hạnh phúc vô biên. Nó biết, cảm giác vui sướng trong lòng nó lúc này, cũng là cảm giác vui sướng trong lòng tất cả thành viên trong nhà Ngoại nó lúc này. Đôi lúc, cảm nhận thật là tốt.

Ờ... có chuyện xảy ra rồi... Sao Má không có sữa vậy nè? Má chưa kịp xuống sữa á? Má ơi cho con bú kìa!

Cậu Ba vui vẻ, hai tay run rẩy bế lấy đứa bé: "Anh đi xin sữa cho!"

Lại là nụ cười ấm áp tỏa nắng ấy...

-------------------------------------------------------------------

Trời đã gần sáng.

Nó cảm thấy rất chói mắt, đêm nay dài quá. Nó chỉ muốn ngủ một giấc thôi... Kiếm một góc khuất trong khuôn viên bệnh viện, kéo chặt áo len, vùi đầu vào cánh tay... Ngủ thôi... 

Khóe miệng nó cứ vậy mỉm cười đi vào giấc mơ phương xa nào đó triền miên không dứt.

Có vẻ hơi lạnh... nhưng giờ đã ấm áp hơn rồi... Ưm... Ấm quá... Mảng ghép đầu tiên... thật đẹp! 

Nó thầm nghĩ, mệt mỏi chìm vào thế giới của những giấc mơ...

---------------------------------------------------------------

Đã ngày thứ hai, cô gái vẫn chưa tỉnh lại.

Gió lùa nơi song cửa lạnh lẽo thê lương, trời đất chìm trong màn đêm dày tĩnh mịch. Các loại máy móc gắn đầy những dây nhợ lằng nhằng lên người cô gái vẫn chạy tốt. Cô vẫn ngủ, khóe mắt hơi ươn ướt, đôi môi đỏ nhẹ mỉm cười trong cõi u linh nào đó thật sâu trong tâm khảm.

Kéo chiếc chăn bông đắp thêm lên tận cổ cô gái, một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện nhìn cô gái đang ngủ mỉm cười triều mến, tràn đầy những thương yêu. Bông hồng tím đêm qua đã tàn, hương thơm vẫn nồng đượm.

Trên đầu giường, một bông hoa hồng tím thân quấn sợi vàng ti nhuyễn lộng lẫy khoe sắc trong chiếc bình cổ cao thanh mảnh...

Nụ cười. Hơi thở. Đôi bàn tay.

"Em yêu. Anh đợi em về."

2 comments:

Pun said...

ra vậy
là cô gái thoát xác nhìn lại quá khứ, tìm lại những mảng ghép cho tâm hồn sao...?
có vẻ như, hiện tại quá đỗi bi thương với cô gái, làm cô quên đi những khoảnh khác vui buồn của cô thời quá khứ, để rồi cô fải đi tìm lại, ráp lại những mảng ghép của cuộc đời...?
dù thế nào, cô cũng fải tìm lại cho đủ, ráp lại cho đủ những mảng ghép của đời mình, rồi quay lại với con người vẫn luôn đợi cô nhé!

Ps: ta thực sự thik những đoạn tả cảnh hay nét mặt cảm xúc con người mà nàg viết :X
thực sự rất thật, thể hiện rất rõ :X
cám ơn nàg :X
tiếp tục nhé :X

BASARA said...

uhm,không giỏi văn gì cho cam nhưng em thấy...khi đọc có cảm giác buồn buồn...đến đoạn cuối thì bỗng như nở nụ cười theo...em nghĩ rằng...chị thành công rồi ha?!(khẳng định luôn).Tiếp tục đi chị nhé!

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.