Saturday, June 20, 2009

Lỗi

Một ngày dài thật dài nữa lại trôi qua dần và tôi đang bắt đầu cảm thấy rơi dần vào một trạng thái không rõ là thứ gì. Trong cái khoảng từ 10h trở đi là tôi lại cảm nhận một điều gì đó thật lạ lẫm và phải tập làm quen dần với điều đó khi những điều trôi qua trong ngày lại thêm một lần nữa đập lại vào tâm trí đến mức khó chịu vì không còn chịu đựng được nữa.

Làm con thì phải vâng lời và tất nhiên là không được cãi lại. Chắc chắn là không thay đổi được rồi. Và vấn đề chính là đôi khi vâng lời riết thì tự dưng tôi không còn cảm giác gì nữa. Những thay đổi trong gia đình tôi càng lớn dần và thường thì tất cả những lỗi gì gây ra là tôi gánh hết. Nhà tôi không đánh đập gì, chỉ luôn lặp đi lặp lại duy nhất một điều la mắng, hai điều la mắng và nó có thể lưu lại trong tâm trí bạn có khi đến cả những vài tháng sau bởi vì nó được lập trình để phát lại với tần suất khoảng một tuần hai ba lần gì đó. Tôi biết la mắng là tốt cho bản thân tôi vì điều đó cũng xuất phát từ việc gia đình tôi muốn tôi trở nên tốt hơn thôi. Nhưng đôi khi, chính những lời nói đó càng làm cho tôi phát ngấy lên những điều đó và gây ra một tâm trạng là không muốn nói chuyện nữa. Nói chuyện không làm cho tâm trạng thoải mái hơn mà chỉ ra một khoảng trống còn rộng hơn vốn dĩ lúc đầu của nó. Và đương nhiên, giải pháp tốt nhất là câm miệng lại.

"Mai mốt nếu Má có đi đâu thì nhớ gọi điện thoại về báo..."

"Thì ăn trước đi, ai biểu chờ làm gì ! "

"Dì Hai ăn gạo lứt muối mè, bà Ngoại ăn cháo, thế con ăn cơm với con mèo àh ?"

Những khoảng lặng thật khó chịu luôn bám lấy, quanh quẩn bên tôi suốt ngày. Thức dậy cũng bởi tiếng la hét chửi rủa kêu "Xíu, mày có dậy cho tao không?", tỉnh trí vởi những câu nói không muốn nghe cũng phải nghe bởi vì con người sinh ra có đôi tai không lẽ để làm kiểng? "Mày làm cái thời khóa biểu cho tao, làm việc cho đúng giờ giấc, suốt ngày chỉ toàn ăn với ngủ..." blah blah. Tất cả những câu nói vô cùng quen thuộc ấy có thể làm cho tâm trí tôi tỉnh hẳn và có tác dụng lâu dài là làm cho tôi không còn nói chuyện được. Chả thế đấy. Suốt ngày chỉ toàn ăn với ngủ nên bây giờ 44kg còn 41kg đấy. Khổ thế đấy mới nói.

Tôi đã quá quen với những lỗi lầm mà có do tôi gây ra hay không thì cũng tôi gánh chịu. Những xáo trộn trong nhà hình như chung quy cũng là do lỗi của tôi thì phải. Thế là việc nhà tôi nhận ku Phú về nuôi tất cả đều do tôi cả. Lý do ư ? Nhà tôi chia 2 phe: Dì Hai và Má tôi thì muốn nhận thêm con nuôi với lý do rằng sau này tôi có chồng thì sẽ chẳng còn ai ở nhà bầu bạn, nói chuyện gì đó ; còn cậu Năm tôi thì kịch liệt phản đối. Tôi trung lập và tôi chịu trách nhiệm. Khi phe nhận con nuôi xin ku Phú về, cấm tôi không được nói với cậu Năm. Vậy là bây giờ, mỗi khi xảy ra chuyện gì cho Ngoại, là tôi chịu trách nhiệm vì những xáo trộn trong nhà do tôi không nói. Một lần tình cờ tôi nghe được Cậu tôi ở bệnh viện thăm nuôi Ngoại đã nói với một bệnh nhân khác: "... Chỉ tại con cháu nó ngu quá nên mới như thế..." Và tra lần hồi đến những chuyện khi xưa, khi xảy ra chuyện gì đó, Má và Dì Hai tôi cùng tôi quyết định dọn ra ngoài ở, Má tôi làm thêm một chìa khóa khác để về lấy thêm đồ. Lúc đó tôi học lớp 7, tôi nói với Cậu Ba tôi về việc đó và sau đó tôi được nghe một bản trường-ca-dữ-dội vang vọng cả đất trời, lai láng hơi suối chảy từ Má và Dì Hai tôi. Hay những chuyện như gần đây, Má con tôi đi về quê chơi và trong SG, bà Ngoại tụt đường huyết xuống còn 35 phải đi cấp cứu. Quy tội trách nhiệm là do tôi không chịu đo đường huyết cho Ngoại, do tôi không chịu dạy cho dì Hai biết cách đo. Đã bao lần tôi đòi dạy cho dì tôi cách đo nhưng dì tôi có chịu học đâu. Mỗi khi tôi đo thì Má tôi lại nói nọ nói kia là tôi không biết đo, đo không đúng cách, tốn thẻ thử máu... vân vân và vân vân.

Và chung quy tóm lại, tôi không còn nghe được tiếng "con" thường xuyên từ Má tôi nữa. Chỉ là "mày" hoặc "con yêu kia". Những lúc nói đến từ "con", trong lòng muốn nghe nhưng nghe thật khó chịu bởi vì sau đó là một chuyện gì đó và tôi lại nghe chửi tiếp. Những so sánh dông dài và tôi chỉ là một đứa ngu ngốc và chẳng bằng ai. Tôi chỉ có trang viết để trút hết những gì tôi muốn nói. Bởi vì dù tôi có hỏi ai thì họ cũng đều bận việc riêng của họ cả, tôi chẳng muốn làm phiền. Ai đâu mà rỗi hơi đi nghe những chuyện tầm phào của tôi cơ chứ? Và cả người tôi muốn gặp thì online rồi offline nhiều lần. Tâm trạng tôi như thế, chỉ cần một chiếc lá vàng rụng xuống cũng đủ làm mặt hồ nổi sóng. Thế thì nói chuyện với ai rồi lại sỗ sàng, như thế thì có ích gì chứ ?

Bài toán này không cần có giả thiết vì giả thiết không có, chỉ có lập luận và lập luận. Cho nên tổng kết là: Tất cả mọi xáo trộn trong nhà là do tôi gây nên.

Một tin nhắn cuối ngày: A that su xin loj e. E da mang wa nhjeu do cu roj. A xin loj. A rat jan minh, wa so suat voj e. A hay dung do cu nen da xem rat can than. A se hoj Phg. A xjn loj em.

Lại thêm một người vì sự tức giận của mình mà phải chịu như thế. Nhưng đến khi người này đọc được entry này thì sẽ hiểu thôi. Mình không muốn giải thích thêm.

1 comments:

Nguyễn Đức Luân said...

anh da hieu, Meo coi`

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.