Friday, June 19, 2009

Một khoảng trống để điền Yêu Thương


"Tia nắng ban đầu đã hồng má em chưa...?"

Những đợt gió chớm lạnh phảng phất thổi vào tâm can như chạm được vào nơi sâu thẳm nhất nhất chứa những kỉ niệm và suy nghĩ trong tâm trí tôi. Đông về rồi sao ? Cũng không sao cả, thành phố mình làm gì có mùa đông, nhưng mùa đông có trong những ai có niềm tin. Tôi vẫn thường bảo với mình rằng, mùa mưa của Sài Gòn là một mùa đông.

Mùa về bình yên nhưng lặng thấy lạ

Tôi khẽ nhìn những giọt mưa xối xả đổ tuôn trên mái tôn che hết mấy lưng trời. Cái lạnh làm nhức nhối những mảnh kí ức, làm buốt giá tâm hồn, mưa như đưa người ta trôi ngược về ngày xưa. Thấm thoắt đã ngần ấy thời gian, từ khi một đứa trẻ được sinh ra, được nuôi dưỡng, bảo bọc rồi lớn lên, trưởng thành và đang sắp tự bước đi bằng đôi chân và sức lực của chính mình.

Tôi chỉ thấy một chút luyến tiếc, tiếc cho những gì mình đã vô tình bỏ quên sau lưng, là một quãng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời, là những ước mong ấp ủ vẫn cất tiếng nói từ sâu trong tiềm thức, là những điều chưa bao giờ kể, là dấu chân của những con người đã đi qua cuộc đời mình, và có lẽ là một khoảng trống vô hình khi ta chợt vô tình chạm phải nó ở cuộc sống thường nhật... Khoảng trống ấy cứ dần lớn hơn khi ta vô tình bước qua kí ức của quá khứ, bỏ quên lại những gì của ngày xưa... mà chảy vội theo nhịp cuộc sống. Tôi, và bạn, không ai không một lần vô tình như thế, có phải không? Chỉ là, ngày hôm nay, sau tất cả, tôi muốn điền những yêu thương vào khoảng trống ấy của cuộc đời mình. Chẳng phải rằng tôi đã nhớ về nơi tôi sinh ra và lớn lên, tôi nhớ về những con người giản dị góp phần tạo nên cuộc sống, nhớ về cả ước mong và những bí mật của ngày hôm qua... từ những khoảng trống ấy sao?

Tôi, có tình yêu thương của mọi người xung quanh, có sức mạnh và niềm tin ở bản thân và... tôi sẽ tìm về. Ngày xưa. Và những khoảng trống.

Và tôi tin rằng, bạn cũng sẽ thế.

Chiều đi nhặt nhạnh từng giọt và mưa lại rơi trên con phố vắng, hòa vào cái náo nhiệt đến khó tả của ngã tư đường... Cơn mưa ngọt lịm buông xuống. Dường như người ta có thể cảm thấy được một vị mưa rất lạ, có lẽ mưa phùn Hà Nội đang ngấm vào giữa lòng Sài Gòn ồn ã, phồn hoa này.

Ở một góc nào đó, tâm hồn tôi bình yên và hạnh phúc.

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.