Friday, June 04, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 16

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ nhất - Chương 16

Ra khỏi Hoàng cung đại môn, liền thấy Tiếu Khuynh Vũ đang ở xa xa cuối phố chờ hắn.

Tiếu Khuynh Vũ giương mắt nhìn Phương Quân Càn đứng lặng ở cửa cung, thân hình hiu quạnh tịch mịch.

Da trắng như tuyết, trường khăn đỏ bừng, cửa cung huyền hắc, ba màu giao hội, đúng là kinh tâm động phách.

Thân hắn ở phía sau tầng tầng lớp mái hoàng cung hòa với ánh tà dương như huyết, như thu hết ánh nhìn thiên hạ.

Hàng lớp những cung điện trang trọng, tráng lệ bao phủ nét tà dương, tựa như hỏa dục thiêu đốt.

Mãnh liệt chấn động thị giác, cuốn hút tinh thần, thể hiện sự tôn nghiêm vương quyền bất khả xâm phạm.

Thấy chính mình, Phương Quân Càn ảm đạm cười: "Ngươi đã đến rồi?"

"Ta đến rồi."

"Khuynh Vũ." - Phương Quân Càn đỡ lấy sau lưng cỗ luân y: "Chúng ta đi thôi."

Tiếu Khuynh Vũ ngắm nghía kim tuyến trong lòng bàn tay, vân đạm phong khinh, bất lộ hỉ bi.

"Phương Quân Càn. Vương gia đã nhắc nhở ta đừng để ngươi đi chịu chết."

Phương Quân Càn giật mình: "Hóa ra người truyền tin đêm qua đúng là Khuynh Vũ..." - Tình báo của Tiếu Khuynh Vũ không ngờ lại mau lẹ đến như vậy!

"Nhưng mà ngươi vẫn đi!" Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng nói, "Phương Quân Càn, ngươi ngu ngốc như vậy sao?"

Phương Quân Càn cười gượng: "Thánh Thượng tuyên bố muốn ta đi chịu chết... Ngay cả thánh chỉ đều đã hảo hảo nghĩ ra từ trước, hắn hiểu được ta sẽ thế phụ xuất chinh..."

Tiếu Khuynh Vũ bình tĩnh nhìn Phương Quân Càn.

Y rất khó hình dung được Phương Quân Càn của lúc này, trên khuôn mặt đầy sự hăng hái kia, lần đầu tiên xuất hiện vẻ gì đó bất đồng.

Đó là cái gì?

Thống khổ? Thất lạc? Bất lực? Yếu ớt? Giống như vậy, nhưng cũng không giống như vậy.

Tại thời khắc này, hắn không hề là thiếu niên đắc chí, không hề là Phương tiểu Hầu gia chí đắc ý mãn.

Đứng ngay sau lưng mình, chỉ là một hài tử bị ruồng rẫy, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng lẫn bất lực.

Có lẽ, có lẽ, căn bản chính mình không thật sự hiểu được hắn.

"Phương Quân Càn!" - Tiếu Khuynh Vũ phẫn nộ: "Đứng lên!"

"Phương Quân Càn ta nhận thức được, cũng không phải là cần người đồng tình!"

Tiếu Khuynh Vũ mục quang sắc bén, đốt đốt bức nhân (hăm dọa).

"Ví bằng trăm vạn đại quân Thiên Tấn có thể tấn công ngươi, vậy ngươi chết tại chiến trường là được rồi, Tiếu mỗ coi như từ trước đến giờ chưa từng biết qua ngươi."

"Loại người như vậy, Tiếu mỗ chẳng đáng phải kết giao, càng không nói đến xưng này tri kỷ."

Phương Quân Càn ngẩn ra, ngửa mặt lên trời cười to!

Bất chớt xoay người lại ôm chặt lấy Tiếu Khuynh Vũ! Trầm giọng nói: "Cám ơn ngươi."

Đây là sự an ủi thuần khiết giữa hai người nam nhân với nhau. Y hiểu hắn, bởi vì là tri âm của nhau...

Đều tài hoa hơn người, đều không cam lòng mệnh số!

Phương Quân Càn nói, ta sẽ thay đổi thiên hạ, làm cho người trong thiên hạ vì ta mà kinh thán.

Tiếu Khuynh Vũ nói, ta tin tưởng ngươi.

Phương Quân Càn nói, ta hy vọng, ngươi có thể nhìn thấy ta lúc ấy.

Tiếu Khuynh Vũ nói, ta sẽ.

Sau đó, Tiếu Khuynh Vũ chủ động nhờ Phương Quân Càn đẩy y đi Định Quốc phủ.

Định Quốc Vương gia trong nháy mắt như già thêm ba mươi tuổi. Vương gia cả đời nhung mã không tổng (chinh chiến đến cùng), dưới gối chỉ có Phương Quân Càn con một, nhưng hôm nay nhi tử độc nhất vừa đi, sinh tử khó liệu.

Hay là hắn phải là người đầu bạc tiễn người đầu xanh...

Tiếu Khuynh Vũ an ủi nói: "Xin Vương gia giải sầu, Tiếu mỗ bất tài, nhất định dốc toàn bộ năng lực bảo vệ tiểu Hầu gia bình an."

"Công tử-------!" - Định Quốc Vương gia lệ rơi đầy mặt, rời ghế dựa đứng dậy hành lễ!

"Vương gia tuyệt đối không thể như thế!" - Tiếu Khuynh Vũ di chuyển luân y sang một bên tránh đi nhất bái, "Tiểu Hầu gia cùng ta là chỗ tri giao, đó chỉ là trách nhiệm của Tiếu mỗ mà thôi."

Từ biệt Vương gia, Tiếu Khuynh Vũ theo Phương Quân Càn đi vào Vương phủ nội viện.

"Càn nhi --------!" - Một trung niên mỹ phụ, khí chất ôn nhu, đạm tảo nga mi, vội vàng gọi hắn.

"Lan di (dì Lan, mẹ kế Phương Quân Càn), sao người lại tới đây?" - Phương tiểu Hầu gia nở nụ cười chân thật.

Lan di vẻ mặt lo lắng: "Càn nhi mau nói cho Lan di, ngươi muốn thay phụ thân lĩnh quân là thật sao?"

"Việc này..." Phương Quân Càn im lặng. Là ai lắm mồm lắm miệng lại nói cho Lan di...

Tiếu Khuynh Vũ trước giờ chưa từng thấy qua Phương tiểu Hầu gia lộ nét mặt ngượng ngùng như thế, không khỏi tâm tình đại hảo.

"Lan di, chỉ là một trận chiến nhỏ thôi, ta sẽ không việc gì đâu.... Người chớ khóc.... Ai nha!"

Lan di lau nước mắt: "Ngươi đồng ý với Lan di, nhất định phải bình an trở về."

Phương Quân Càn nụ cười vẻ con nít: "Vâng! Tuân mệnh!"

Lan di chăm chú nhìn Tiếu Khuynh Vũ: "Vị này là...?"

"Tại ha Tiếu Khuynh Vũ."

"Chẳng lẽ là hữu tướng Đại Khánh đó sao?" - Lan di che miệng kinh ngạc, lẽ nào là thiếu niên như vậy ----- vẫn còn rất nhỏ tuổi a!

Thương hại cầm lấy tay y: "Nhất định là rất vất vả phải không?...."

Từ đầu ngón tay truyền đến những tia ấm áp, giống như, sự nồng ấm của mẫu thân...

Tiếu Khuynh Vũ tim không khỏi có chút loạn nhịp đập mạnh...

Lan di đi rồi.

"Nàng thật sự rất thương ngươi." - Hàng lông mi thật dài của Tiếu Khuynh Vũ đối tiễn, trộn lẫn vào nhau...

Phương Quân Càn nói: "Mẹ ta khó sanh mà mất, Lan di là tục huyền của phụ thân. Nàng đối đãi với ta như con ruột, từ nhỏ đem ta nuôi lớn. Chúng ta không phải là mẫu tử, là hơn cả mẫu tử."

... ... ...

"Thật tốt...." Tiếu Khuynh Vũ cúi đầu, không lộ rõ nét mặt, "Có mẫu thân thật tốt......."

-----------------------------------------------------------

[Ngứa tay... Mắt sưng như mắt ếch... Vẫn đi edit. Haizzz. Chán mình quá.
Yêu dì Lan lắm, nhưng thích gọi là Lan di hơn. Tội Khuynh Vũ quá, tội nghiệp cho thân thế Khuynh Vũ quá...]

Thursday, June 03, 2010

Lảm nhảm trong ngày

Thành thật cáo lỗi, sau chương 15 này, mọt sách sẽ tạm ngưng một thời gian không edit Khuynh Tẫn. Lý do, hai con mắt đang bị sưng =.= .... Mong quý vị bằng hữu thông cảm a.

èo, mai thi Toán Anh, tâm thế tốt đẹp lắm nha...

các môn thi tự luận, cứ cho rằng 5 đ là giá chót...

haizzz....

kế toán T3...

bài vở ơi là bài vở, sao mà mi cứ theo ta hoài vậy nè !!!

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 15

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ nhất - Chương 15

Bên trong thư phòng.

Nghị sự giữa Gia Duệ Đế, thái tử Phương Giản Huệ, tiểu Hầu gia Phương Quân Càn đã đến hồi kết thúc.

Phương Quân Càn khom người cáo lui, thái tử hừ lạnh trong mũi một tiếng, căm thù nhìn thẳng về phía bóng dáng Phương Quân Càn.

"Giản Huệ, ngươi đối với Phương tiểu hầu gia hình như có chút bất mãn?"

"Phụ Hoàng, Phương Quân Càn lòng lang dạ thú, không thể không phòng bị a!"

Gia Duệ Đế nở nụ cười: "Thế ngươi xem, chúng ta nên xử hắn như thế nào?"

Thái tử vội nói: "Theo ý kiến nhi thần, nên sớm đen hắn trục xuất khỏi kinh thành!"

"Đem hắn trục xuất khỏi kinh thành, ngươi an tâm không?

"Điều này..." - Phương Giản Huệ do dự. Trên thế giới tất có thiên tài, vô luận ở vị trí thế nào, tài hoa như hắn tựa như một loại bảo thạch lấp lánh, tỏa ánh sáng rực rỡ trong đêm đen, năng lực phát huy vượt xa hẳn với chức vị của hắn.

Không hề nghi ngờ gì, Phương Quân Càn chính là loại người này.

"Để Phương Quân Càn lưu lại hoàng thành, dưới mắt chúng ta, hắn ít nhiều còn có điểm kiêng dè. Ngươi đem hắn trục xuất khỏi kinh thành, hắn nhất định sẽ oán hận, hãy đem phóng thích hắn bên ngoài đi... Giản Huệ, đây mới là thật sự dưỡng hổ vi hoạn (= thả hổ về rừng) a!"

Phương Giản Huệ nghe xong hoàn toàn bái phục: "Phụ Hoàng giáo huấn chí phải. Nhưng sẽ để hắn lưu lại kinh sư sao? Lẽ nào người có ý muốn đề bạt hắn?"

"Ha ha ha!" - Gia Duệ Đế cười đến mức phải thở dốc - "Giết hắn đi!" - Gia Duệ Đế nhẹ nhàng nói, ung dung thoải mái như đang nhìn thực đơn bữa tối.

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng sét đánh. Phương Giản Huệ bỗng nhiên ngẩng đầu, thất thanh kêu: "A!"

Gia Duệ Đế thản nhiên nói: "Giản Huệ, ngươi không phải cảm thấy rằng hắn không ổn thỏa sao? Giết là được."

Phương Giản Huệ cúi đầu, ánh mắt trên mặt đất, di chuyển không ngừng. Sắc mặt trắng bệch. Hắn ghen tị với Phương Quân Càn tài hoa, căm hận hắn lúc nào cũng tự cho mình là đúng, tâm luôn phòng bị người của hắn, thậm chí chán ghét cả nụ cười của hắn ---- nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết hắn a!

Quan sát sắc mặt thái tử âm tình bất định, Gia Duệ Đế mỉm cười nói: "Phương Quân Càn người như thế, có thể dụng tất nhiên sẽ trọng dụng; nhược bằng không trọng dụng được, làm cho hắn trong lòng oán hận, chẳng khác nào dưới ngai vàng ẩn dấu độc xà, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

"Tương lai ngươi phải tiếp nối ngôi vị hoàng đế của trẫm, phải nhớ rằng: Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ lũy." (Do dự không dứt khoát, sẽ chuốc lấy phiền toái)

Một hồi lâu, Phương Giản Huệ mới chậm rãi gật đầu, trên mặt phơi bày sự quyết tâm, dứt khoát đi đến kết luận: "Nhi thần hiểu rồi, Phụ hoàng."

"Thật sự đã nghĩ cẩn thận chưa?"

"Đúng vậy. Bây giờ nhi thần lệnh Ngự lâm quân đi Định Quốc phủ bắt người, mang hắn minh chính điển hình..."

Gia Duệ Đế lắc đầu lia lịa, thất vọng nói: "Xem ra ngươi cái gì cũng chưa hiểu được, Giản Huệ a. Chúng ta làm sao có thể xử tử Phương Quân Càn được?"

"Phụ thân hắn là quân trung chiến thần, bản thân hắn cũng là trọng thần Đại Khánh, chúng ta giết hắn, người đời sẽ nói chúng ta như thế nào?"

"Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ nói rằng Đại Khánh ta tự hủy Trường Thành, nói rằng hoàng thất vong ân phụ nghĩa, uy tín của hoàng gia sẽ chịu đả kích trầm trọng, văn thần võ tướng đều muốn cùng chúng ta li tâm li đức (nội bộ lục đục, không đoàn kết)!"

"Còn có Định Quốc vương gia, Phương Quân Càn là nhi tử của hắn, lúc đó hắn sẽ phản ứng như thế nào, không ai biết được. Tùy tiện giết hại Phương Quân Càn, Đại Khánh ta về sau vĩnh vô trữ nhật (không bao giờ thái bình), chúng ta không bao giờ ngóc đầu dậy nổi."

"Nhưng mà...." - Phương Giản Huệ bị làm cho hồ đồ, nghi hoặc nhìn phụ thân: "Phụ hoàng, không phải người nói là phải diệt trừ Phương Quân Càn sao?"

"Diệt trừ Phương Quân Càn, không nhất thiết phải chúng ta tự mình động thủ."

Gia Duệ Đế đột nhiện đứng dậy, mở toang cửa sổ trong thư phòng. Từ cửa sổ trông ra xa, cả hai đều thấy một thân ảnh cổ khoác hồng cân bằng lụa đang từ cửa lớn hoàng cung đi ra ngoài, bóng dáng thon dài như vậy, vô cùng kiên cường đĩnh bạt. Thần thái vô cùng phấn chấn.

Cho dù nhìn theo sau lưng, y nguyên bối cảnh như vậy, cũng cảm nhận được tự tin cùng tài hoa của hắn. Từng cử chỉ của hắn trong không trung, khiến cho kẻ khác cảm thấy tràn đầy đường hoàng cùng hoa lệ thật đẹp mắt.

Đây là nam nhất xuất sắc nhất Đại Khánh. Hắn một người mị lực vây quanh, tài năng cùng quyền thế khiến kẻ khác ngưỡng mộ. Gương mặt hắn tà mị lại cùng nụ cười vô ưu vô lự như vậy, không ai ngờ rằng, âm ảnh chết chóc đã bao phủ trên người hắn.

Hai con người yên lặng nhìn xạ ảnh mĩ lệ kia đang dần dần rời khỏi, tâm tư trong lòng thật khác nhau.

Hôm sau tảo triều, Gia Duệ Đế đề cập việc trăm vạn đại quân Thiên Tấn xâm phạm, tất phái tướng lĩnh Đại Khánh lĩnh năm mươi vạn đại quân đến biên giới Tây Bắc trước, chính là Bát Phương thành trấn thủ, nghênh chiến quân địch.

Năm mươi vạn đại quân cùng với quân trấn thủ ở Bát Phương thành hết hai mươi vạn, lấy bảy mươi vạn chống lại trăm vạn quân Thiên Tấn tinh nhuệ, quả thật là lấy trứng chọi với đá!

Định Quốc vương gia lão tướng đã sáu mươi tuổi vâng mệnh xuất chinh.

Nhìn phụ thân tóc mai đã bạc, tinh lực không còn, Phương Quân Càn biết, lần này xuất chinh dữ nhiều lành ít.

Trước khi tảo triều, Định Quốc vương gia đã nghe được tin tức, hết lần này đến lần khác dặn dò nhi tử của mình không nên xúc động, không được thay phụ thân chịu chết.

Mượn Thiên Tấn trừ khử mối nguy trước mắt, chiêu mượn đao giết người này quả thật kế sách hay!

Biết rõ đây là âm mưu nhằm vào Định Quốc phủ, vậy mà còn đưa đầu vào tròng!

Phương Quân Càn có thể nào trơ mắt nhìn phụ thân đi chịu chết...

Hắn hành lễ, phủ phục trên mặt đất: "Thần, Phương Quân Càn, nhận bổng lộc triều đình, hận không thể thay hoàng thượng giải sầu, chẳng ngờ ngày nay đại biến, Thiên Tấn giặc cỏ hèn mạt, ngang nhiên xâm phạm lãnh thổ Đại Khánh ta, thần bất tài, nguyện thay phụ lĩnh quân, anh dũng giết địch, giương cao danh tiếng Đại Khánh ta!"

Định Quốc vương gia kinh hãi thất sắc: "Hoàng thượng, tiểu nhi lỗ mãng!..."

Phương Quân Càn không hề nhúc nhích, lưng như đỉnh núi tuyết, cung cách lạnh lùng cao ngạo: "Thỉnh bệ hạ thành toàn (chấp thuận)!"

Gia Duệ Đế thở dài: "Lòng hiếu thuận của Tiểu Hầu gia thật đáng khen ngợi, Vương Gia có nhi tử như thế quả là tam thế phúc khí (có phúc ba đời). Nếu đã như vậy, Phương Quân Càn lĩnh mệnh!"

"Thần tuân mệnh!"

Ban xuống một đạo thánh chỉ đã thảo từ trước.

"Trẫm lệnh ngươi tự mình dẫn năm mươi vạn đại quân đi Bát Phương thành, chống lại cường đạo, dương ngã quân uy (dương cao uy vũ của ta)!"

"Thần! Tiếp chỉ!"

Tất cả ánh mắt trên triều đều tụ tập đến chỗ Phương Quân Càn.

Mười bảy tuổi dẫn quân xuất chinh, có thể nói từ xưa đến nay chưa từng có!

Lần này đi, là sinh, hay là tử?

Là thân bại danh liệt, vẫn là uy chấn thiên hạ?

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 14

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ nhất - Chương 14

Tiểu Hầu gia lại lần nữa đến tiểu lâu vào ban đêm.

Vừa mới lẻn vào tiểu viện, hắn liền phát hiện tiểu quỷ của chúng ta - Trương Tẫn Nhai đồ đệ đang cười như không cười nhìn hắn, tựa hồ chờ đợi đã lâu ngày.

Tiểu Hầu gia cười đến mức, mắt tựa hoa đào nở, như bà ngoại sói đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ: "Trương tiểu bằng hữu, thế nào mà vẫn chưa đi hầu hạ công tử nhà ngươi a?"

Trương Tẫn Nhai không thích người khác gọi hắn "tiểu" (một đứa trẻ tuổi thật sự nhỏ, còn không gọi là "tiểu"?), đặc biệt là khi Phương tiểu Hầu gia cùng hắn nói chuyện với khẩu khí lừa gạt tiểu bằng hữu như vậy, quả thực là ghét cay ghét đắng a!

Tức thì nổi giận nói: "Gần đây kinh thành trị an không tốt, hạng người kê minh cẩu đạo (trộm cắp) chỗ nào cũng có. Lỡ không chú ý để cho người khác lẻn vào, nên tiểu nhân đặc biệt đến để gác đêm."

Phương tiểu Hầu gia sợ hãi thán: Đúng là chủ tử như thế nào thì nuôi dạy nô tài như thế ấy, miệng lưỡi mắng người quả là không giấu diếm, miên lý tàng châm a...

Phương Quân Càn là ai?

Ngay cả trình độ để đả kích cũng chưa đủ a.

Lập tức vỗ vai Trương tiểu bằng hữu, vẻ mặt biểu lộ: "Ta thích ngươi đấy, có triển vọng, ngươi từ từ trông coi a!"

"Khoan đã"! - Trương Tẫn Nhai chắn trước mặt Phương Quân Càn - "Ngươi tìm Công tử làm gì?"

Phương Quân Càn phất nhẹ hồng cân: "Đoán mệnh!"

Trương Tẫn Nhai cười đắc ý: "Nếu vậy thì không cần đi vào. Những gì công tử đánh giá về ngươi, ta đều biết hết..."

"Nga, Công tử nhà ngươi nói ta thế nào?" - Phương Quân Càn hết sức hiếu kỳ.

Trương Tẫn Nhai đôi mắt đen láy, sáng ngời tinh ranh, thông minh lanh lợi mà rằng: "Công tử nhà ta nói..."

"Nói cái gì?" - Phương tiểu Hầu gia cúi người xuống, tỏ vẻ rất hợp tác.

"Công tử nhà ta nói ------- Phương tiểu Hầu gia xuất thân tôn quý, được trời ưu ái, vả lại không hề ăn chơi trác táng xa hoa dâm đãng, biết chiêu hiền đãi sĩ, giản dị dễ gần."

Phương Quân Càn cười mà không nói.

Trương Tẫn Nhai: "---------- bất quá những điều đó đều là giả tạo! Phương Quân Càn nhìn thì như người gần gũi khiêm tốn, thực ra tự cho mình rất cao, mà võ công cao tuyệt, tính toán sâu xa, dã tâm đầy rẫy, có chí lớn long phi cửu thiên..."

Phương Quân Càn cảm khái: Sinh ra ta là cha mẹ, hiểu ta chỉ có Khuynh Vũ!"

Trương Tẫn Nhai ho một tiếng: "Công tử nhà ta còn nói..."

"Còn có?"

"Công tử nhà ta nói ------------------- người diệt vong Đại Khánh nhất định là Phương Quân Càn!"

"Tiểu bằng hữu, nói dối là không được đâu." Phương Quân Càn lắc đầu mỉm cười, "Cho dù công tử nhà ngươi nghĩ như vậy, tính cách kín đáo của y như thế nào lại để tiểu bằng hữu biết được?"

Hiện tại là Phương Quân Càn ngớ ngẩn đó sao? Nghĩ lúc Phương Quân Càn hắn nói dối gạt người khác, tiểu hài tử này còn không biết là đang ở đâu chờ chuyển thế đầu thai a!

"Là Phương tiểu Hầu gia sao? Tẫn Nhai, mời tiểu Hầu gia lên lầu." - Thanh âm cao quý, trong vắt, nhã nhặn truyền đến từ trong tiểu lâu.

Phương Quân Càn cao ngạo hướng Trương tiểu bằng hữu cười cười, bóng hồng một thoáng, người đã theo đường cửa sổ lẻn vào tiểu lâu.

Trương Tẫn Nhai giậm chân một cái, lẩm bẩm: "Công tử chính là nói như thế!..... Ta chỉ là nghe lén thôi...!

"Phương tiểu Hầu gia đại môn không đi, lại cứ nhảy qua cửa sổ mà vào, quả thật là riêng một kiểu cách a." Tiếu Khuynh Vũ lời nói mang điều châm biếm.

Phương Quân Càn vô cùng ủy khuất: "Vì sao Khuynh Vũ vừa thấy mặt, lời nói liền lạnh nhạt, khiến bổn hầu biết bao thương tâm a."

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên thao túng những quẻ thăm trên bàn: "Bởi vì ngươi không cấp cho ta một cái lý do tốt đẹp để chiêu đãi ngươi."

Nếu Phương Quân Càn quang minh chính đại lên lầu tìm Tiếu Khuynh Vũ, có lẽ sẽ hoàn hảo một chút, vấn đề là hắn ỷ vào khinh công cùng với sự quen thuộc đối với các cơ quan trong tiểu lâu mà lần mò đi lên, điều này có phần xúc phạm đến chủ nhân kiêng kị.

"Khuynh Vũ không cần so đo như thế, ta chỉ là ở nhà dưỡng thương quá nhiều ngày, vất vả lắm mới có thể trở lại nơi đây."

Lúc này Tiếu Khuynh Vũ đã sửa sang xong các quẻ thăm.

"Thỉnh cầu Khuynh Vũ vì bổn Hầu mà xem bói được không?" Phương Quân Càn đến đây tức khắc hào hứng.

Tiếu Khuynh Vũ đồng ý, khi mới tắm rửa xong, tóc dài được bới gọn qua loa, sắc trắng xuân sam khinh bạc phục tùng, ngồi ngay ngắn trên cỗ luân y hoa lệ, khí định thần nhan im lặng, ý vô cùng tao nhã tuyệt thế vô song.

Trong phòng đốt loại đàn hương thượng hạng, hương bay lượn lờ, kẻ khác ngửi liền thấy tâm thần khoáng đạt vui vẻ.

Phương Quân Càn cảm thấy chính mình cũng có điểm say.

Cảnh bất túy nhân, nhân tự túy. (Cảnh không làm say lòng người, người tự say)

Tắm gội, dâng hương, cầu nguyện --------- đó đều là những nghi thức tất yếu khi khởi quẻ.

Sau khoảng tĩnh tâm, Vô Song công tử đứng đắn, nghiêm trang nói: "Vô sự không chiêm, bất động bất chiêm, độc tắc bất cáo. (Không có việc gì thì không xem, không động không xem, khinh mạn phép tắc thì không cáo). Tiểu hầu gia muốn hỏi điều chi?"

Phương Quân Càn: "Xã tắc."

"Được!" Tiếu Khuynh Vũ đem sáu mươi bốn quẻ thăm chồng lên nhau trải trên bàn, nhấc tay, "Thỉnh tiểu Hầu gia rút thăm."

Phương Quân Càn biếng nhác cười, tiện tay rút ra một quẻ.

Quẻ thứ chín, địa trạch lâm, lâm quẻ.

Sát khí chợt loé lên trong mắt Tiếu Khuynh Vũ rồi biến mất, ánh mắt hướng Phương Quân Càn phức tạp khó hiểu.

"Quẻ này giải thích thế nào?" - Phương Quân Càn gặp ánh nhìn của y, cảm thấy trong lòng lo sợ.

Chính mình sẽ không rút quẻ hạ hạ a?

"Quẻ này là quẻ trung thượng." Ánh mắt Vô Song công tử đen như điểm sơn, rõ ràng trong suốt, hàm chứa chút gì đó lo lắng không yên, "Phỏng viết: Quân vương vô đạo, dân đảo điên, thường nghĩ Bát Vân gặp thanh thiên (quan thanh liêm), may mắn gặp được mỉnh quân thi hành nền chính trị yêu nước thương dân (nhân chính), nên đương nhiên dân chúng an cư khoái lạc."

"Quẻ này là hạ Đoài thượng Khôn, là dị quẻ tương điệp. Khôn là địa, Đoài là trạch (sông), địa cao hơn trạch, trạch bao hàm địa.

"Giải rằng mình quân sắp xuất hiện, quân lâm thiên hạ, trị quốc an bang, thượng hạ dung hòa..."

Phương Quân Càn hít một hơi khí. Không ngờ chính mình rốt cuộc lại rút ra quẻ đại nghịch bất đạo đến như thế!

Hắn không khỏi vui mừng rằng người xem bói cho mình là Tiếu Khuynh Vũ.

Tiểu Hầu gia cười lớn: "Tối nay ngươi ta chỉ bàn phong nguyệt, không hỏi quốc sự."

Tiếu Khuynh Vũ một lần nữa chỉnh đốn lại quẻ thăm: "Tiểu Hầu gia bây giờ muốn đoán cái gì?"

Phương Quân Càn nở nụ cười đầy tà mị, khiến khuôn mặt hắn nhìn lướt qua lại càng mị hoặc lòng người.

Hắn nói hai chữ: "Nhân duyên!"

Tiếu Khuynh Vũ ngẩn ra, ngẩng đầu: "Nhân duyên?"

Hắn đường đường là Phương tiểu Hầu gia, là người trong mộng của hàng vạn hàng nghìn cô nương khuê các, cho dù tùy tiện ngoắc tay một cái liền có vô số mỹ nữ xếp hàng chờ gả cho hắn, hắn còn ưu sầu nhân duyên?

"Đúng! Nhân duyên!" Lời nói như đinh đóng cột!

Tiếu Khuynh Vũ khoát tay: "Mời."

Phương Quân Càn không lơ đãng nữa, ngồi ngay ngắn lại. Chính là nghiêm túc rút ra một quẻ trong số đó.

Tiếu Khuynh Vũ tiếp nhận, nhìn chăm chú. Mặt ngọc bỗng dường như lúc đỏ lúc trắng....

Đột nhiên mang quẻ thăm để lại trong bộ quẻ thăm xếp chồng lên nhau, xáo trộn, sửa sang lại.

"Mời tiểu Hầu gia rút lại một quẻ khác!"

Phương tiểu Hầu gia vẻ mặt hồ nghi, tâm thần lo lắng bất an, lại rút ra một quẻ ---- cũng chính là quẻ khi nãy!

Phương Quân Càn gượng gạo nói: "Cái này......... Xem ra bổn hầu cùng quẻ này có duyên..........."

Vô Song công tử đẩy mạnh quẻ thăm, hổn hển: "Không xem bói nữa!"

Tiếu Khuynh Vũ bình thường trầm mặc ít lời, nói chuyện tất có thâm ý, thái độ cũng thong dong. Không có ý nghĩ chiến lược nào, đơn thuần vì giận dỗi mà mở miệng, tựa hồ lúc này thôi.

Phương Quân Càn nhất thời thất thần.

Nhận thấy được bản thân thất lễ, Tiếu Khuynh Vũ lập tức bình tĩnh, nhanh chóng giải quẻ phân tích: cũng không nhất thiết phải giải thích như thế này a! Hay là.... Có lẽ..... Nhất định là có một khả năng khác!.............

Chỉ là nghĩ đến nhân duyên Phương Quân Càn cùng bản thân có liên quan đến nhau, trong lòng còn có điểm khó chịu.

"Khuynh Vũ, quẻ này giải thích thế nào?" Phương Quân Càn đối với chung thân đại sự của bản thân vô cùng quan tâm. Dù sao sự tình thiên hạ quốc gia không liên quan đến mình, có nhân duyên của bản thân mình lại không quan trọng?

Tiếu Khuynh Vũ bình tĩnh, vẻ mặt cổ ba, căm phẫn nói: "Quẻ này hạ Cần thượng Khôn, là dị quẻ tương điệp, Càn là trời, là cực dương; Khôn là đất, cực âm; âm dương giao cảm, thượng hạ hỗ thông, thiên địa tương giao, vạn vật rối ren. Phản chi tắc hung. (Ngược lại tất gặp điều chẳng làng).

"Vạn sự vạn vật, đều đối lập, chuyển hóa, thịnh cực tất suy, suy mà chuyển thịnh, kẻ thức thời nên đúng lúc mà thay đổi.

"Nếu như hỏi người khác thì sẽ luận từ biệt, còn hỏi nhân duyên như trong lời nói......... Hỗ thông tương giao, nhất phiến hỗn độn." (Hỗ trợ tương giao, một mảnh hỗn độn)

Phương tiểu Hầu kinh ngạc: "Đây là ý gì?"

Tiếu Khuynh Vũ trong lòng khó chịu một phen, dằn lòng quyết tâm thay hắn giải thích: "Thuật sĩ xem bói có thể đoán được thiên địa vạn vật, nhưng cô đơn không thể tính được bản thân mệnh số....."

Phương Quân Càn lập tức thông suốt, vỗ tay cười to! ------- "Hẳn là nhân duyên của bổn hầu cùng Khuynh Vũ có quan hệ, cho nên Khuynh Vũ mới giải không được quẻ này?"

Tiếu Khuynh Vũ gật đầu, nhắm mắt không nói.

Phương Quân Càn để lộ tà khí, ung dung mà cười: "Xem ra Khuynh Vũ chính là nhân duyên của ta!"

"Chưa chắc." Tiếu Khuynh Vũ mở mắt, ánh hàn quang trong mắt bắn ra tứ phía, "Còn có một khả năng. Nếu là nhân duyên của tiểu hầu gia do Tiếu mỗ làm mai, thế cũng xem như cùng Tiếu mỗ có quan hệ, Tiếu mỗ dù không thấu triệt thông suốt cũng tức là tình hữu khả nguyên (mở đầu tình cảm).

"Phải không a?" Phương Quân Càn vô thức vuốt nhẹ nếp gấp trên hồng cân: "Bất kể khả năng nào, bổn hầu cũng đều mỏi mắt mong chờ!"

Tiếu Khuynh Vũ cực kỳ bình thản, tĩnh lặng cực điểm dưới ánh trăng, như bạch sắc thanh liên (hoa sen trắng) ban đêm hé nở, thanh tịnh đẹp đẽ lại đầy diễm lệ, nhưng chẳng ai biết.

"Chỉ cần tiểu Hầu gia có thể giải hết ưu sầu, Tiếu mỗ nhất định sẽ vì tiểu Hầu gia mà lựa chọn một vị trọn đời hiền thục giai nhân."

-------------------------------------------------------

[Hic, chắc phải ôm sách vở đi bái sư học nghệ môn Bói Toán quẻ dịch quá :(( , Hầu gia a, trọn đời hiền thục giai nhân đang ngay cạnh người kìa !!!]
Tuesday, June 01, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 13

[Vài lời... của chính con mọt...

Lần đầu tiên tự edit Khuynh Tẫn, thật là khó thay. Tất nhiên mọt cũng dịch bằng QT sư thúc, và có tham khảo rất nhiều các translator khác trên mạng. Tuy không được hay lắm, nhưng edit với mục đích ban đầu là cho chính con mọt này cùng với một con mọt khác xem, nên có gì các bạn không thích, khen hay chê, cứ comment thẳng vào trong blog của mình. Mọt thật sự rất cám ơn. Thỉnh các bạn đừng đem bản edit này đi các nơi khác mà không có sự đồng ý của mình. Chúc các bạn enjoy. Mình bắt đầu bằng chương 13. Các blog khác dịch 12 chương đầu rất hay. Các bạn có thể tự tìm đọc qua blog của Phi Thiên Vũ, Đài Lạc, Hà Hoa Khứ,...]

-----------------------------------------------------------------------------------------

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: QT translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ nhất - chương 13

Phương Quân Càn thắng lợi trở về, không nghi ngờ gì đã độc chiếm ngôi đầu bảng trong hội săn bắn hoàng gia hôm nay.

Gia Duệ Đế tươi cười, mặt đầy thần sắc vui mừng: "Tiểu Hầu gia cung mã thành thạo, võ nghệ siêu quần, đích thật là anh hùng xuất thiếu niên! Người đâu!"

Thì tị liền đem lên một mâm tròn sơn đỏ.

Gia Duệ Đế giở lớp gấm ánh vàng.

Hai thanh kiếm im lặng nằm trên mâm.

Kiếm, thánh phẩm từ xưa, tôn quý tột cùng, người người sùng kính. Là đoản binh chi tổ, cận bác chi khí, lấy đạo nghệ tinh thâm, mà đi vào truyền thuyết huyền bí. Kỳ thực, kiếm này mang theo nhẹ nhàng, thể hiện thần thái người đeo, sử dụng mau lẹ, từ các đời vương công đế hầu khi xưa, văn sĩ hiệp khách, thương nhân cũng như thứ dân, ai ai cũng dụng kiếm, giữ vững khí tiết.

Kiếm cùng nghệ, từ xưa tung hoàng sa trường, xưng bá võ lâm, dựng thân lập quốc, hành nhân trượng nghĩa, lưu truyền từ xưa đến nay, vẫn vì thế nhân quý mến, và cũng vì lịch sử hào hùng trong tâm trí của người dân, mà kiếm có thể trong thiên hạ lưu truyền mà không giảm đi giá trị.

Gia Duệ Đế cao giọng: "Bậc thầy chiêm tinh học Dương Thanh bảy ngày bảy đêm trước đã xem số tử vi, bắt gặp hai ngôi sao Đấu, Ngưu trong lúc xuất hiện tử khí, sai người đến đỉnh Hồng Sơn đào lên được hai thanh kiếm, một gọi Bích Lạc, một gọi Hoàng Tuyền. Bảo kiếm tặng anh hùng, đây một đôi bảo kiếm, hôm nay ta ban thưởng cho Phương tiểu Hầu gia!"

Phương Quân Càn lĩnh chỉ tạ ơn.

Hội săn hoàng gia hôm nay kết thúc tốt đẹp, huyên náo vừa xong, mọi người đều giải tán.

"Tiếu Thừa tướng dừng bước!" - Phương tiểu Hầu gia nhanh tay lẹ mắt gọi Tiếu Khuynh Vũ.

Đầu của Tiếu Khuynh Vũ lại bắt đầu đau...

Y lạnh lùng ngồi trên luân y, một lời không nói, thậm chí nghĩ rằng muốn nhắm mắt lại để không nhìn thấy vẻ mặt tà mị kiêu ngạo trước mắt mình.

Phương Quân Càn khom lưng, lời nói khiêm tốn thành thật: "Hôm đó bổn hầu nhất thời xúc động, cử chỉ vô lễ với Khuynh Vũ, thật tội đáng chết vạn lần."

"Tể tướng Khuynh Vũ trong lòng có thể miễn cưỡng, thiết nghĩ sẽ không chấp nhặt với bổn hầu."

Tiếu Khuynh Vũ nhìn, cũng không liếc y một cái.

Phương Quần Càn thấy vậy biết Vô Song công tử lần này thật sự giận, âm thầm kêu khổ, khẩu khí lại càng khiêm tốn hơn: "Bổn hầu lần này vì nhận lỗi mà đến."

Dâng Bích Lạc Hoàng Tuyền.

"Kiếm này là tuyệt thế thần binh, bất thành kính lễ, vạn mong công tử vui lòng dung nạp."

Tiếu Khuynh Vũ có chút cười nhạt: "Đôi bảo kiếm này là Thánh Thượng ngự tứ. Tiểu Hầu gia lại đem tặng Tiếu mỗ, có người biết, sợ là không tốt lắm đâu."

Phương Quân Càn chừng như ủy khuất, nói: "Khuynh Vũ đã biết tâm tư hối lỗi của bổn hầu, vẫn là không chịu tha thứ cho bổn hầu sao?"

Khẩu khí của y phút chốc biến thành trêu đùa ám muội: "Nếu Khuynh Vũ không thu nhận kiếm này, Bổn hầu trong lúc tình thế cấp bách, không dám đảm bảo trên triều sẽ không nói ra điều gì không nên đâu a --------"

Bàn tay của Vô Song đích thực đã chạm đến cơ quan ẩn giấu trong luân y! Hắn nheo mắt, hơi thở lạnh băng: "Phương Quân Càn, muốn chết cứ việc nói thẳng!"

Phương Quân Càn thở dài một tiếng, bỗng dưng quỳ gối xuống đất, nhìn thẳng hai mắt Tiếu Khuynh Vũ: "Khuynh Vũ tha thứ cho bổn hầu nhất thời hồ đồ đi. Thu hạ kiếm này trịnh trọng nhận lỗi. Nam tử hán đại trương phu, sao có thể so đo từng tí như vậy."

Hắn tự mình đem Bích Lạc, Hoàng Tuyền nâng đến tay Tiếu Khuynh Vũ.

Hai thanh kiếm tựa vào nhau, thân kiếm mơ hồ phát ra khí thế mãnh liệt, như có như không.

Chuôi kiếm sử dụng gỗ cây tử đàn hạng tốt, dụng công chạm khắc mà thành. Kiểu dáng kỳ lạ, đường cong hết sức tự nhiên, bất luận theo phương diện nào cũng đều xứng là tuyệt phẩm.

Tiếu Khuynh Vũ cầm chuôi Hoàng Tuyền kiếm. Hoa văn huyền ảo, cầm trên tay rất thoải mái, giống như vì y mà được đúc ra.

"Keng -------" một tiếng long ngâm! Tiếu Khuynh Vũ rút kiếm nơi tay! ------- Thân kiếm thuôn dài một đường cong không quá, dưới ánh mặt trời lẳng lặng tỏa ra ánh sáng màu vàng lấp lánh.

"Kiếm tốt!" - Tiếu Khuynh Vũ không khỏi tán thưởng!

Y đem Bích Lạc kiếm hoàn tặng Phương Quân Càn: "Khuynh Vũ có một Hoàng Tuyền kiếm là đủ rồi. Trong tay tiểu Hầu gia không có thần binh thuận tiện, đây Bích Lạc kiếm hoàn cùng tiểu Hầu gia."

Phương Quân Càn thật cũng không nói nhiều, thoải mái thu hạ Bích Lạc kiếm. Vuốt ve vỏ kiếm lạnh băng, đột nhiên có cảm giác huyết mạch tương liên.

Mạnh mẽ rút kiếm chỉ thiên!

Bích Lạc xuất vỏ, thanh quang dập dờn.

Dáng vẻ chưa từng có từ trước đến nay, làm tiêu tan mọi khí phách ngang ngược!

Hai thanh bảo kiếm, hàn khí nhè nhẹ, thấu cốt truy hồn.

Tiếu Khuynh Vũ uyên bác am hiểu: "Luyện kiếm sư đối với binh khí từ xưa luôn hao tâm tổn sức, đô hội tại đỉnh núi tuyết Thiên Sơn luyện kiếm tăng khí phách lãnh liệt, xem ra đôi bảo kiếm này cũng là như thế."

Phương Quân Càn bỗng nhiên nói: "Hai bảo kiếm này vốn là một?"

Tiếu Khuynh Vũ toàn lực chú ý đặt trên bảo kiếm: "Đúng vậy."

"Một đôi a!" ~~~~~~" Phương Quân Càn cười tà mị, ý vị sâu xa.

Phương Quân Càn lúc đó thật không ngờ rằng, một câu của hắt trước kia, vậy mà một ngữ thành sấm.

Đôi bảo kiếm, là sự báo trước chính xác vận mệnh ngày sau của hai người.

Này đoạn tình -------- thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền.

Lúc sắp rời đi, Phương Quân Càn đột nhiên quay lại, dáng vẻ đứng đắn nói: "Đúng rồi Khuynh Vũ, ngươi vẫn là lần đầu tiên a?" (ám chỉ nụ hôn)

Tiếu Khuynh Vũ chưa kịp phản ứng, Phương tiểu Hầu gia đã sớm cười lớn trốn xa.

----------------------------------
[Mọt không rành lắm về kiếm, có gì thiếu sót, mong các bạn chỉ bảo thêm !!!]