Saturday, November 27, 2010

Pháo Hoa Dễ Tàn

Đoá pháo hoa rực sáng trên bầu trời duyệt sắc phút chốc tan biến vào hư vô. Đời người một khắc đáng giá ngàn vàng. Nào ai biết được sẽ khi nào chấm dứt, mà sẽ chấm dứt nơi đâu. Nay ta tấu khúc ngọc cầm tiễn ngươi ra đi. Cầm này về sau còn vì ai tấu nhạc?

"Mưa mịt mù, cố hương đắm chìm trong cây cỏ
Ta nghe người vẫn thuỷ chung một hình bóng."

17 năm.
Thursday, November 25, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 88

[Điều lòng ta mong muốn nhất, chính là đến một ngày nào đó vinh hoa phú quý cùng nhau lạc tẫn, mọi thứ tan biến vào hư không, ta cùng ngươi mãi mãi bên nhau, tay nắm chặt tay, ôn noãn đồng hành...

Tơ hồng kết tóc, bích lạc hoàng tuyền

Kim Loan đại điện.

Tiếu Khuynh Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt Phương Quân Càn. Nhu tình rạng rỡ, xuân noãn hoa khai, chỉ ngươi cùng ta, hào tình phá vỡ luật lệ nhân gian. Thanh âm trong trẻo, nhẹ nhàng bình thản cất lên tan chảy trong không trung, ngân vang cùng nhân thế: "Ta sẽ cùng ngươi, ngắm nhìn mỹ cảnh thế gian."

Một lời vừa xuất, thiên hạ giai kinh!]

(Trích KTTH - LTPH - chương 88)
Sunday, November 21, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 87

[Gia Duệ Đế sắc mặt hỗn loạn, nộ khí xung thiên! Há miệng hít thêm vào ngụm khí loãng trong điện, cố đàn áp nỗi kinh hãi đang lan rộng trong đầu, điều tức bình khí, hồi phục lại trạng thái ban đầu, lạnh lùng nói: "Trẫm vừa rồi nghe không được rõ, ngươi lặp lại lần nữa."

Phương Quân Càn cười lạnh: nói lại thêm lần nữa thì sẽ làm sao?

Hai tay áo vung lên, kiêu hãnh tráng lệ, hồng bào bay lượn phấp phới trong không trung, nét diễm lệ loá mắt toàn bộ người trong đại diện. Chính là màu đỏ thắm ấy, là màu đỏ tiên định cuộc tình này khuynh tẫn thiên hạ, cùng tâm ái chi nhân sang đoạt tranh châu, sóng vai nhìn ngắm chân trời rộng lớn!

Phương Quân Càn quỳ thẳng người giữa Kim Loạn điện, thẳng thắn nhìn Gia Duệ Đế.

Mở miệng, nhắc lại: "Bổn Hầu ái mộ công tử Vô Song!"]

(Trích KTTH - LTPH - chương 87)

Tiền và những thứ đi kèm

Qua 7 cái thất của Ngoại rồi, tôi thấy căn nhà thêm rộng ra. Đôi khi trong từng hành động nhỏ nhất, tôi lại nghĩ đến Ngoại. Mà nghĩ lại thì cũng chảy nước mắt thôi, Ngoại không còn ở đây nữa. Cũng như ông Ngoại, cậu Ba từng người một ra đi. Tuổi già, bệnh tật để lại cho con người ta những gì, thương tâm sao? Qua nhiều năm, cảm giác của tôi đơ lại theo dòng đời bào mòn vô vị. Tôi sắp thi, lại lao đầu vào học, học nhiều, vô được bao nhiêu. Dừng lại một chút cho cảm giác thêm bình ổn mà lật tìm từng trang ký ức vỡ vụn. Aromatherapy giúp tôi rất nhiều. Có đôi khi ảo ảnh chợt hiện ra trong giai điệu mênh mang. Uhm, là ảo ảnh thôi, không có gì chắc chắn cả. Đưa tay ra nắm lấy nó càng khó hơn. Đơn giản, nó không có thật. Nhưng đáng tiếc rằng, những ảo ảnh bọt nước đó rất ngọt ngào, rất ấm áp, rất thân thương. Nghĩ đến mà mủi lòng.

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 86

[Lão Vương gia cả kinh: "Chẳng lẽ Càn nhi đã có ý trung nhân?"

Phương tiểu Hầu gia thẳng thắn thừa nhận, không chút e dè: "Đúng vậy, bổn Hầu rất yêu người này."

Vương gia truy vấn: "Vậy người đó là ai?"

Phương Quân Càn quay đầu lại nhìn lão Vương gia, chính là nét tà mị đó, điên đảo chúng nhân. Nhi tử đứng nơi kệ sách ngoái đầu, ẩn hiện trong ánh nắng phảng phất nét mờ ảo huyền dật, chính khí bất phàm, áp đảo không gian.

Yên lặng trôi qua... Bình tĩnh thản nhiên, không hề gấp gáp: "Muốn biết không?"

Lão Vương gia liều lĩnh gật đầu.

Phương tiểu Hầu gia mỉm cười tinh quái, cổ hơi nghiêng một bên khẽ để lọn tóc mai rủ xuống nơi sống mũi cao ngạo quý phái: "Không nói cho cha biết đâu."]

(Trích KTTH - LTPH - chương 86)