Friday, June 19, 2009

Dấu chấm

Dấu chấm

Là dấu hiệu ước lệ của kết thúc

Là phần tử cuối cùng có sức mạnh khép lại một quãng, một khoảng, một dòng chảy của sự vật

Dấu chấm

Bé nhỏ

Chỉ là một điểm "." - giản đơn, dung dị

NHƯNG

Chẳng lẽ giá trị của dấm chấm chỉ là sự đóng kín cổ hủ ?

KHÔNG

Sức mạnh của dấu chấm lan rộng hơn vai trò thông thường chúng ta vẫn gắn cho nó.

Sức mạnh ấy cũng giản dị như hình thức của nó vậy, nhưng thật diệu kỳ. Phải chăng những gì đáng qúy vẫn luôn ẩn chứa trong vỏ ngoài dễ lãng quên ?
  • Đặt dấu chấm vào cuối câu là diễn đạt hết một ý
  • Đặt dấu chấm vào cuối đoạn văn là trình bày một luận điểm
  • Đặt dấu chấm vào cuối tác phẩm là phát ngôn vẹn một tư tưởng được gửi gắm
Như vậy, dấu chấm đã gói tròn những thông điệp, hoàn thiệt những ngôn từ trải dài vô định thành một thể thống nhất, xâu chúng thành một chuỗi kín.

Sao ta lại không nghĩ một dấu chấm là một "trọn vẹn" ?
  • Sau một dấu chấm cuối câu là một câu mới
  • Sau một dấu chấm cuối đoạn là một đoạn mới
  • Sau một dấu chấm cuối bài văn là những ý tưởng còn thai nghén đang nung nấu cho một hành trình mới của ngòi bút.
Thế là, dấu chấm không chỉ mang nghĩa chấm dứt mà còn là gợi mở. Dấu chấm vừa dừng lại vừa là tiếp diễn. Hoàn tất để tạo dựng những mới lạ.

Thật bất ngờ và thú vị : một dấu chấm là một "khởi đầu" !

CUỘC SỐNG cũng mang rất nhiều thông điệp. Một số đã trọn vẹn. Một số vẫn lạc mất trong không gian vì ta đã quên đặt dấu chấm để định hình nó. Sống quyết đoán để dòng đời chảy mạnh. Sống thổ lộ, tỏ bày, trao gửi, sẽ không yêu thương khi nào bị đánh rơi; và ... cuộc sống sẽ hoàn hảo hơn.

CUỘC SỐNG cũng là những quãng thời gian nối với nhau bằng những dấu chấm. Có những thứ đã qua nên được gói lại để đặt dấu bắt đầu, vì cuộc sống không bao giờ ngừng. Đừng bỏ lửng thời gian do cuộc đời chết dở. "Ngày mai gió ngày mai sẽ thổi"

Dù cái mới còn trứng nước thì vẫn cứ tiếp tục đắp đầy mỗi ngày qua bằng những "trọn vẹn" và "khởi đầu" !

Một khoảng trống để điền Yêu Thương


"Tia nắng ban đầu đã hồng má em chưa...?"

Những đợt gió chớm lạnh phảng phất thổi vào tâm can như chạm được vào nơi sâu thẳm nhất nhất chứa những kỉ niệm và suy nghĩ trong tâm trí tôi. Đông về rồi sao ? Cũng không sao cả, thành phố mình làm gì có mùa đông, nhưng mùa đông có trong những ai có niềm tin. Tôi vẫn thường bảo với mình rằng, mùa mưa của Sài Gòn là một mùa đông.

Mùa về bình yên nhưng lặng thấy lạ

Tôi khẽ nhìn những giọt mưa xối xả đổ tuôn trên mái tôn che hết mấy lưng trời. Cái lạnh làm nhức nhối những mảnh kí ức, làm buốt giá tâm hồn, mưa như đưa người ta trôi ngược về ngày xưa. Thấm thoắt đã ngần ấy thời gian, từ khi một đứa trẻ được sinh ra, được nuôi dưỡng, bảo bọc rồi lớn lên, trưởng thành và đang sắp tự bước đi bằng đôi chân và sức lực của chính mình.

Tôi chỉ thấy một chút luyến tiếc, tiếc cho những gì mình đã vô tình bỏ quên sau lưng, là một quãng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời, là những ước mong ấp ủ vẫn cất tiếng nói từ sâu trong tiềm thức, là những điều chưa bao giờ kể, là dấu chân của những con người đã đi qua cuộc đời mình, và có lẽ là một khoảng trống vô hình khi ta chợt vô tình chạm phải nó ở cuộc sống thường nhật... Khoảng trống ấy cứ dần lớn hơn khi ta vô tình bước qua kí ức của quá khứ, bỏ quên lại những gì của ngày xưa... mà chảy vội theo nhịp cuộc sống. Tôi, và bạn, không ai không một lần vô tình như thế, có phải không? Chỉ là, ngày hôm nay, sau tất cả, tôi muốn điền những yêu thương vào khoảng trống ấy của cuộc đời mình. Chẳng phải rằng tôi đã nhớ về nơi tôi sinh ra và lớn lên, tôi nhớ về những con người giản dị góp phần tạo nên cuộc sống, nhớ về cả ước mong và những bí mật của ngày hôm qua... từ những khoảng trống ấy sao?

Tôi, có tình yêu thương của mọi người xung quanh, có sức mạnh và niềm tin ở bản thân và... tôi sẽ tìm về. Ngày xưa. Và những khoảng trống.

Và tôi tin rằng, bạn cũng sẽ thế.

Chiều đi nhặt nhạnh từng giọt và mưa lại rơi trên con phố vắng, hòa vào cái náo nhiệt đến khó tả của ngã tư đường... Cơn mưa ngọt lịm buông xuống. Dường như người ta có thể cảm thấy được một vị mưa rất lạ, có lẽ mưa phùn Hà Nội đang ngấm vào giữa lòng Sài Gòn ồn ã, phồn hoa này.

Ở một góc nào đó, tâm hồn tôi bình yên và hạnh phúc.

Giao Hưởng

Một cô bạn đã giới thiệu cho tôi nghe bài hát Song From A Secret Garden... Có lẽ từ đó tôi đã chìm hẳn trong thế giới nhạc giao hưởng, mặc dù một con nhỏ như tôi thì không hiểu rõ thế nào là nhạc giao hưởng và không biết cách cảm thụ chúng. Dù vậy, tôi vẫn thích nghe.

Vậy làm sao biết được bản nhạc nào hay hay không hay? Chính tôi cũng không biết được điều đó. Trái tim và tâm hồn tôi lắng nghe và chiêm nghiệm, để đưa ra một nhận xét khác thích hợp hơn cho những gì đầu óc tôi tưởng tượng được.

Từ nhỏ, giao hưởng đã từ từ đi vào tâm trí tôi với những đoạn nhạc ngắn và khá quen thuộc trên Tivi. Do thói quen thích xem quảng cáo mà tôi dần dần cảm thấy thích nghe nhạc khi chỉ mới 3 tuổi tôi bập bẹ trên môi những giai điệu đồng quê của những bài hát tiếng Anh đi vào lòng người từ muôn thuở. Những đoạn nhạc dù rất ngắn, lặp đi lặp lại của Dòng Sông Xanh (The Blue Danube), Serenade to Spring (mà lúc nhỏ tụi tôi hay gọi là bài Dự báo thời tiết), The Hungarian Sonata (bài Lời hay ý đẹp) và còn nhiều bài khác mà tôi thường đặt tên cho chúng dựa theo chương trình mà chúng thường được phát.

Tôi không phải là người từ nhỏ đã được học nhạc với những nhà soạn nhạc vĩ đại trên thế giới, những bản giao hưởng nổi tiếng mà Cậu tôi được học. Cái mà tôi thu lượm được chỉ là những track nhỏ của một bản nhạc lớn. Và đối với tôi, lịch sử âm nhạc, đã liên quan đến lịch sử thì tôi không hề biết gì, còn khó hơn lên trời. Nhưng tôi vẫn thích giao hưởng vì một phần, nó là những ký ức quen thuộc mà hiếm khi tôi không còn dịp gặp lại nữa, một phần, nó là chiếc cầu nối giữa tôi và bạn, giữa tôi với mọi người...

Giai điệu da diết là một phần khiến tôi chìm đắm trong những bản nhạc cực kỳ kén người nghe như vậy. Cái chất dịu, lắng đọng lòng người của những nhạc cụ bộ dây (string) và bộ hơi (woodwind) luôn khiến tôi bình tâm lại trước những thứ làm tôi phải suy nghĩ. Và mỗi đêm, giao hưởng đem lại cho tôi một linh hồn mới, thổi cho tôi những làn gió của sự thanh bình, và tôi không thể nào không thưởng cho mình một nụ cười nhẹ trước những nốt nhạc trầm bổng, trước khuôn nhạc từng bước một lấp kín khoảng trống trong lòng tôi. Có những lúc, tinh thần suy sụp, cái chất bi tráng, trầm hùng của những đại giao hưởng, của rất nhiều những bản nhạc, lại khiến tôi thấy phấn chấn trước bao nhiêu việc còn đang chờ tôi hoàn thành. Một điệu trống, thanh la, chũm chọe, xylophone,... mọi thứ sao quen thuộc, mà thỉnh thoảng lại chợt ùa về làm tôi phải tìm kiếm bản nhạc và thưởng thức chẳng bõ công.

Và cũng tình cờ, giao hưởng đã đem lại cho tôi một người bạn vô cùng thân thiết, cùng chia sẻ với tôi những giai điệu ngộ nghĩnh, thỏa theo sức tưởng tượng không ai nắm bắt được. Những bản nhạc ấy, là cầu nối của tôi với bạn, dìu dắt tôi một thêm trưởng thành. Nhận ra rằng, tôi hoàn toàn nhỏ bé và mù tịt về thế giới nhạc giao hưởng. Cùng nhau, chúng tôi tưởng tượng ra những khung cảnh ngọt ngào, ánh lên những sắc màu từ những giai điệu khác nhau của những bản nhạc chia sẻ cho nhau nghe. Tôi đã nhận được nhiều, rất nhiều những sự quan tâm đầy thú vị, những lời an ủi chân thành, và những bản nhạc giúp tôi đứng lên, cùng với bàn tay ấm áp thân thuộc kia. Giao hưởng, ta cảm ơn mi, vô cùng cảm ơn mi đã cho ta một con thuyền, với người lái đò lãng tử, cùng thanh sáo trúc, đưa ta đến với đại dương bao la của âm nhạc cổ điển, đưa ta đến với những khoảng lặng yên bình của cuộc sống...

Canon - dòng suối mát cho tâm hồn - mãi mãi là khúc giao hưởng mà tôi thích nhất, cây cầu duy nhất cho tôi nhẹ nhàng đi vào tâm tư tình cảm của bạn...

Thursday, June 18, 2009

Hôm qua

Cuối cùng rồi mọi chuyện cũng êm xuôi. Có vậy mà cũng cãi lộn ì xèo cho được. Sao mà nhiều người hay nói về tiền thế nhỉ? Tiền Tiền Tiền. Mình căm thù cái chữ đó. Thật là khổ khi suốt ngày chỉ phải nghĩ đến tiền tiền và tiền. Sao họ không nghĩ đến cái việc đó nhỉ? Chỉ cần cãi lộn mà không dính đến tiền bạc là tự dưng mọi chuyện đều dễ xử lý. Mà lúc giận lên thì cái gì cũng nói. Bực dễ sợ. Mình ghét những lúc như thế. Đã thế là lưu linh tổ phụ, thành tích tốt đẹp gì cũng lôi ra chửi hết. Tức. Cứ cái tình hình này qua năm sau có mà tiêu với cái vụ thi 12. Sao mà chán thế ko biết. Cũng may mình còn có người an ủi và giúp mình đứng dậy. Hừ. Nhà với chả cửa.

Công nhận con người có khiếu phóng đại sự việc và nói sai thực tế một cách đáng sợ. Và họ cũng có một cái năng khiếu khác là chuyện trong nhà thì cứ bắt loa ra mà nói cho cả thiên hạ cùng nghe cho nó vui vẻ xóm làng. Bằng chứng là chuyện gì, thành tích chi trong nhà, đang có khách, réo um lên cho họ nghe cho nó dzui. Dzui ko thể tưởng được. Thích là nói. Vậy mà sáng hôm sau thì im re, sao ko nói tiếp đi. Nghe thấy mà phát nản. Nói nghe điếc đầu.

Bây giờ thì học được bao nhiêu thì học. Thấy công nhận nản kinh khủng. Nhà gì mà cứ lục đục không. Học trước mọi thứ ư ? Món này hơi khó nuốt. Nhất là món Lý và Hóa. Căn bản bay hết rồi. hahaha. Bây giờ chỉ thấy vui đời được với môn Anh Văn thôi. Kệ !!! Học được cái gì thì cứ học. Mình không chắc là sang năm tới có còn nói được không nữa. Chả thấy cái gì đáng để nói cả. Khi nào gặp được Ani thì nói. Mà chỉ sợ nói nhiều quá rồi lại gây ra lỗi gì nữa. Nói tóm lại thấy không nói gì là tốt nhất. hi hi.

Cứ vậy đi. Học được gì thì học cái đó.
Wednesday, June 17, 2009

Ngăn chứa cũ #5

------------------------------- VĂN TẾ

Chương trình ôn Văn bắt đầu từ tối ngày kia, đến giờ, 5 bài còn bài Đời Thừa là lâu thuộc nhất. Lật cuốn sách Văn đi vòng vòng rồi dừng lại ở trang cụ Đồ Chiểu, với bài Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc hào hùng mà bi tráng... Chợt nhớ

VĂN TẾ TỬ SĨ LỚP 11D1

Hỡi ôi!

1. Tiếng thầy đất rền, lòng em trời tỏ!

2. Mười một năm công học tập, danh còn chưa nổi; một trận càn của thầy, thậm chí chết cũng chẳng toàn thây.

Nhớ linh xưa:

3. Cui cút học hành, toan lo ngu dốt.

4. Chưa quen nghị luận, đau đớn thuyết trình ; chỉ biết đọc thơ mà không hiểu ý.

5. Mở sách, xem bài, ăn chơi, học gạo ; ta vốn quen làm ; đọc thêm, soạn bài, dàn ý, học thơ ; mắt chưa từng ngó.

6. Tiếng "dịu dàng" phập phồng tuy nửa tháng, trông nghỉ học như trời hạn trông mưa ; mùi kinh tởm vấy vá mới hai tuần, ghét thói ngựa như nhà nông ghét cỏ.

7. Ngày thấy thầy em rơi nước mắt, muốn ói ra thơ ; đêm mơ thầy như ác qủy muốn làm văn tế.

8. Một lớp yên vui thịnh vượng, há để ai chém rắn đuổi hươu ; bốn mươi lăm vầng nhật nguyệt chói lòa, đâu dung kẻ yêu văn đến chết.

9. Nào đợi ai đòi ai bắt, phen này xin ra sức học hành ; chẳng thèm quay ngược quay xuôi, chuyến này dốc ra tay nghị luận.

Khá thương thay!

10. Vốn đâu phải chuyên Văn chuyên Sử, văn sử tràn như suối như sông. Chẳng qua là dân quèn lớp D, há miệng sẵn chỉ chờ sung rụng.

11. Mười mấy môn bắt buộc, nào có mình thầy ; mấy chục bài kiểm tra, làm như dễ lắm.

12. Trong cặp có một kho sách vở, còn đòi thêm Tam Quốc, Đông Chu ; trên tay cầm một cây bút gầy, sáu lăm phút làm sao viết kịp?

13. Nhớ năm trước học chơi lẫn lộn, chẳng hiểu sao trên sáu phẩy năm ; trên tay cầm tờ giấy kiểm tra, tuy là khó, sách luôn mở sẵn.

14. Chi nhọc công thầy phát điểm trừ điểm cộng, đạp rào xông tới, coi điểm như không. Nào sợ thầy cho điểm dưới năm, buông bút xé bài, liều mình như chẳng có.

15. Kẻ liếc ngang, người liếc dọc, cố để thầy thất đảo bát điên. Bọn luồn trước, đứa rút sau, rút thì rút điểm không khá nổi.

Hỡi ôi ôi!

16. Cả năm ròng học muốn khùng, những đâu biết gặp thầy khắc chết!

17. Một chắc làm bài kia thấp điểm, ngờ đâu nó còn bị dưới hai. Trăm năm điểm ấy chẳng đổi thay, phụ huynh mà nhìn chắc xỉu.

18. Đoái trông bài vở, càng ngắm lại thấy càng rầu. Nhìn bài thuyết trình, nước mắt hai dòng lệ nhỏ.

19. Vẫn chẳng phải nô lệ khổ sai đày tới, mà làm bài cùng giống vậy thôi ; nào đâu phải dân chuyên ở ban C, mà suốt ngày chỉ nhai Văn với Sử !

Nhưng nghĩ lại:

20. Dàn ý, viết văn không xấu, tại thầy cho quá nhiều mà thôi ; thời gian, tiền bạc ở đời, em cần chất chứ không cần lượng.

21. Vì ai khiến thức khuya dậy sớm, mắt quầng gấu trúc ; vì ai khiến mặt mũi bơ phờ, ngu ngơ chậm chạp ?

22. Học làm sao mà cứ ngốc hoài, ngu hoàn ngu, quăng bài tập, thấy lại càng đần ; thức làm chi ròng rã đêm dài, đầu thì gục, chữ chẳng vô, nghe càng thêm khổ.

23. Thà biếng mà con điểm xấu, lòng em cũng chẳng mấy đau ; hơn còn mà mang tiếng học siêng, cuối cùng điểm năm cũng vậy.

Ôi thôi thôi!

24. Chùa Tông Thạnh năm sau em xuống tóc, nếu lỡ xui lại gặp phải thầy ; mười hai năm gặp một quá đủ rồi, xin cho em năm cuối cùng yên ổn.

25. Đau đớn bấy ! Học trò ngồi khóc điểm, dù học chăm song vẫn "nát" vì Văn. Não nùng thay ! Bạn kế ngồi cùng bàn, điểm cũng rách bươm không thua kém.

Ôi!

26. Điểm dưới trung bình, nguyên năm khỏi gỡ.

27. Năm nay, tới chắc thí Văn luôn quá, ai làm nên chán ngán môn Văn. Học sinh ta còn ở với thầy "yêu", ai cứu đặng một phường con "dê" một. (D1)

28. Viết mà chỉ viết cho rồi nợ, viết xong rồi thì chẳng hiểu cái chi chi ; viết mà ưng ép buộc bởi đề, hứng gì nữa hỡi trời, Văn Học !

29. Ý đã cụt, viết càng thấy cụt, tâm hồn đâu lãng đãng nơi cành cây ; cầu muôn kiếp được khỏi học Văn. Ý càng điên, viết lại càng điên, điểm đã thấy rành ràng, một chữ "khá" đủ đền công đó.

30. Nước mắt học trò lau chẳng ráo, thương vì hai chữ "yêu Văn" ; cây nhang tử sĩ thắp thêm thơm, cám bởi một câu "Đê Một"

Hỡi ôi thương thay!

Có linh xin hưởng!