Friday, July 01, 2011

Bộ Phim Dài Nhất


Mưa Rơi Suốt Đêm Khuya


[Oanh Dạ] 6 - Đợi chờ

Sáu, Đợi chờ

Thu Hoa, ta tại Vong Thu sơn, đợi chờ ngươi.

Ánh mắt như dại đi theo từng bước chân ra đi của người ấy. Nhân ảnh khoác lên người bộ y sam màu nguyệt bạch từ tốn khuất dần, khuất dần, nhỏ dần, nhỏ dần thành chấm nhỏ mờ nhạt rồi biến mất hẳn giữa cảnh xuân mê loạn rực rỡ. Đất trời bi thương lặng lẽ một thân người như lạc hẳn vào cô đơn vạn năm không dứt. Những vốc hoa cùng lá bay lên trời cao lãng đãng phiêu vũ rồi bất lực buông mình hạ xuống mặt đất trầm tư. Loạn. Nhãn tình Oanh Dạ che phủ một làn nước lấp lánh mờ nhòa, cả thân người như lạc lõng vào một cõi nào đó vô lực, tưởng như có thể khuỵu xuống bất kỳ lúc nào. Y tụ đỏ thẫm thả lỏng che lấy đôi tay bạch ngọc chỉ để hé những đầu ngón tay trắng ngần. Dường như đâu đó có những dòng máu rỉ ra từ vết dao cứa sâu thẳm trong tim. Mênh mang đến nghẹt thở. Tất cả như một giấc mơ không cảm thấy được đâu là điểm dừng. Tiểu lộ nơi sơn cốc thoảng mùi hương của hoa cỏ mùa xuân nồng đượm tương phản với cõi lòng đã vỡ tan đi một mảng lớn. Thân ảnh màu nâu thẫm ấy xoay người đi về hướng ngược lại. Con đường nho nhỏ phủ đầy những chiếc lá xào xạc như nín thở trước những tiếng thở dài đầy đau đớn khe khẽ vang lên. Y cúi đầu lầm lũi bước đi.
Monday, June 27, 2011

[Oanh Dạ] 5 - Chuyển thân

Năm, Chuyển thân

Ta muốn cùng ngươi, bên nhau trọn kiếp.

Mùa lại chuyển giao. Đông kia phút chốc đã qua đi, mang theo hơi lạnh trắng toát buồn bã lấp lánh dưới ánh mặt trời tàn chiếu, trả lại đất trời cho tiết xuân dần đến. Những nụ hoa đầu tiên đã bắt đầu hé mở, tranh lấy cái tươi mát cùng thanh khiết nhất của tinh hoa đất trời mà vươn mình khoe sắc. Cỏ xanh non một màu mơn mởn trải dài theo những thảm rừng xa tận tít tắp. Dàn tử hoa cũng đã trổ bông nhiều. Chẳng một tạo vật nào muốn từ chối cơ hội phô diễn sắc đẹp của mình trước chúa xuân ấm áp cả. Những khóm hoa hai bên con đường phẳng lặng xào xạc những chiếc lá rụng dường như thoáng mang một nỗi buồn sâu kín dù mọi thứ đang hân hoan tận hưởng niềm vui trong tiết xuân đầy nắng. Trúc ốc nhấp nhô trên hồ nước vắng lặng đến lạ thường. Mọi thứ vừa mới còn đây, quen thuộc những hơi ấm cùng thanh âm nói cười tràn ngập. Thế mới biết biệt ly là liều thuốc có thể đóng kín tâm hồn con người theo cách thức đau lòng nhất. Ngoảnh đầu nơi ấy, họa chăng tử hoa liệu còn nở đến ngày sau...
Friday, June 24, 2011

[Hoa Dung Thiên Hạ] Chương 1

Chương 1

Lâm Vũ Hoàng

Trong mơ mộng bị một thứ cảm giác ảo dị chèn ép mọi giác quan, ta nghe có người đối ta nói những lời sau:

"Nếu như ngươi muốn trở về thế giới ngày trước từng sống, phải nắm được trong tay hai thứ bảo vật kỳ bí lớn nhất thiên hạ.

Hai thứ bảo vật kỳ bí kia đều nằm trong tay người vô cùng mạnh mẽ và mỹ lệ.

Một vật có liên quan đến "Liên" còn vật kia liên quan đến "Mai".

Kỳ thực nói cho ngươi cũng chẳng có ích lợi gì cả.

Bởi vì một khi ngươi đã nắm được hai bảo vật đó trong tay... sẽ không bao giờ muốn trở về nữa.

Chỉ cần ngươi tâm niệm hồi tưởng bốn chữ ấy mà thôi.

Hoa dung thiên hạ."