Friday, August 21, 2009

Ko rõ

Phòng tối đen như mực. Ngoại trừ cái màn hình laptop đang phát sáng thì mình gần như mù màu về tất cả mọi vật trong phòng. Khoan. Cái cửa sổ cũng còn chút ánh sáng heo hắt. Trời màu xám, đúng nghĩa.

Phải gọi là được nghỉ một tuần vì cúm heo ở nhà là một việc rất chán nản. Mình không thích phải đụng mặt một số người. Và cũng rất ghét phải tức ói máu mà gây lộn vì lý do rất đơn giản. Mình không thích có em bé vào năm nay.

Cám cảnh nhà ngày nào cũng luôn có những việc không minh bạch diễn ra ngay trước mắt. Càng ngày mình càng sợ cái ánh sáng chói chang hắt thẳng vào mắt những lúc buổi sáng thức giấc trong một tình trạng vô cùng bực mình vì một giọng nói nào đó làm rung màng nhĩ hay có thể, gần như xé rách nó.

Cố gắng tìm về những gì quen thuộc đẹp đẽ khi xưa thì chợt vụt tan trong cái chụp hụt của bàn tay con nít bé xíu cố nắm bắt lấy những thứ nhỏ nhoi nhất, đẹp đẽ nhất. Và nó cũng vụt trôi qua thật nhanh, khi mà mình ráng, mọi cách nhớ lại nó. Thật mệt mỏi.

Ở nhà và cố gắng vùi đầu vào trong đống bài tập Toán, Anh văn, soạn Văn để làm cho một ngày thật đặc kín với những tiếng nhạc vồn vã vang lên ko rõ ý thức. Vẫn len lỏi được vào mỗi giữa ngày, khoảng chiều tối, một âm thanh cao vút thật buồn của Beyoncé. Thấy rung lắm, nhưng ko còn rơi nước mắt giống như lần đầu từng nghe khi bạn Tú giới thiệu. Cảm thấy được lòng không nhẹ nhõm như mình từng tin vào cái ý nghĩa khi nghe nhạc, lặng lẽ. Nhưng cũng có thỉnh thoảng bài If we hold on together kéo mình kiên nhẫn ngồi lại trên chiếc ghế xoay để nghe hết bản nhạc, và đem đi không biết bao nhiêu nước mắt để rồi nhận ra rằng mọi thứ không như lúc trước nữa. Trong sự bảo bọc của Cậu đã qua đi nhiều năm về trước, bây giờ chỉ là một đứa con nít vô tâm, chưa lớn hẳn, chưa có kinh nghiệm sống, vẫn chập chững bước đi, và vịn vào tường để đứng lại thở dốc nhận ra khi chỉ còn 2 tháng nữa là mọi thứ sẽ rõ ràng trước mắt. Trong lúc mình còn chưa kịp nhận thức rõ ràng về mọi việc dù mình đã có 7 tháng đằng đẵng để suy nghĩ về nó. Mình đã không muốn hiểu ra mọi thứ. Mình không muốn phải nghe những việc liên quan đến em bé. Hơn lúc nào hết, mình thấy sợ rất sợ em bé. Hoàn toàn đảo lộn mọi thứ của cuộc sống quá bình yên này.

Học và học đi. Đến khi dừng lại thì sẽ thấy đã trôi qua. Nhưng có thực sự trôi qua không?

Quá sức... Chới với... Chụp hụt... Té xuống nền gạch lạnh lẽo. Cái mình cố nắm bắt là điều gì? Những ký ức ư?

Nhưng dù gì thì, chính mình cũng là một trong số những nguyên nhân gây nên xào xáo của gia đình. Nói theo cách nói của một số người, mình là nguyên nhân chính.

Vì sao ư? Vì họ thích có em bé. Và lý do để thích có em bé là do mình.

Một gia đình thật xa lạ và ngột ngạt. Rất may. Mình vẫn còn sống được trong bầu không khí loãng ấy.

Im lặng. Và mình vẫn là mình. Trở về với con người đúng nghĩa vào cái khoảnh khắc trời tối mù mịt. Là một con người mới vào 5h sáng hôm sau...

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.