Sunday, August 02, 2009

Lộn tùng phèo

Phải nói là ngày hôm nay cực kỳ ngộ nghĩnh và nhảm nhí. Nửa ngày đầu là ngày tuyệt vọng. Nửa ngày sau là tâm trạng không hiểu như thế nào.

"Cái đtdđ hết pin -?-> Không có cục sạc để tiếp thêm năng lượng cho nó -?-> Vì đi chơi quên đem mất tiêu rùi -?-> Do con Chẻo không chú ý !!!" Lỗi của mình (hạng nặng lắm luôn áh)

Khúc này thì mới dzui. Đi Vĩnh Long hình như là hai ngày phải không hay cũng chẳng biết nữa. Cái đtdđ nó cứ reo lên reo xuống. Tin nhắn. Cuộc gọi. Tự dưng mình còn 50k tài khoản mà nó hết một cách không hiểu vì sao luôn. Đuối !!! Ở trong nơi mà muốn đi ra ngoài đường lộ thì đi phải 20' xe máy. Không biết đi xe !!! Nên ở nhà và mượn được đt của ai là gọi về nhà báo tin và gọi cho A. Công nhận là việc đi mượn đt nó vô cùng chán nản vì nhận được những khuôn mặt phát ngán. Rút kinh nghiệm sau này đi đâu cũng phải mua sẵn một cái thẻ cào 100k và cục sạc pin. Hic hic hic...

Đi Vĩnh Long cũng có nhiều cái buồn cười. Cái chính là mình đổi gió. Cũng vui lắm chứ. Vậy là mình có tinh thần để đi học rùi. Không phải suốt ngày nhốt mình trong nhà đối mặt với cái màn hình laptop chán nản. Vui rồi vui rồi. Một cách "hơi" miễn cưỡng là mình đã hài lòng với việc đi chơi của mình.

Mà cái hành trình xuống dưới VL đó cũng "nhai xương" kinh khủng. Ngồi xe máy hơn một trăm mấy cây số, cái lưng nó muốn chẻ làm đôi. Không phải là lưng mình thật sự muốn chẻ làm đôi mà nó nhức người như dần áh. Ê ẩm hết luôn. Đi một mạch 4 giờ đồng hồ. Chưa kể cái sự ngu bí truyền của mình là đi xe máy mặc áo mưa để áo mưa bay phong phanh. Kết quả là vạt sau áo mưa quấn hết vào bánh xe sau lúc xe đang chạy 50km/h. Xe đứng cứng ngắt. Hic. Trời ạh! Cái áo mưa phần vạt sau xé toạc đè hẳn một lằn đỏ lên lưng luôn. Đau mà cũng chả dám la. Ai biểu ngu quá trời chi ! May chưa chết là mừng rùi ! Cám ơn dì Hai nhìu nhìu nhìu lắm áh nha :)

Đêm đầu tiên: Chịu đựng một dàn loa âm thanh chơi nhạc-trẻ-ngày-nay (hok biết có phải là nhạc trẻ hay ko nữa !) mà chỉ cần nằm xuống đất là bạn sẽ cảm thấy động đất ở Nhật Bản lan dư chấn qua đến Việt Nam. Còn bao nhiu độ rich-te thì có Trời mà biết. Hmmmm... Mình nhớ đến phim hoạt hình Tom Jerry quá đi thôi.

Sáng hôm sau: Đám cưới cô dâu, trang điểm chen lấn um sùm ồn ào. Dọn dẹp bàn ghế để họ nhà gái đãi tiệc. Nói chung ăn uống cũng ngon lắm. Không đến nỗi. Mình trang điểm mà đến mình cũng phải mê. Bây giờ thì biết nên để kiểu tóc gì rồi. Mà công nhận ngày hôm đó nóng kinh khủng. Nóng dã man luôn. Trưa là dì Hai đi về SG, mình ở lại xem tiếp phần sau nó dzui dzẻ thế nào.

Chiều tối cùng ngày: Cô dâu làm lễ xuất giá cúng gia tiên. Mình cũng chụp hình búa xua mà hok có cái nào dính mặt mình. Hí hí. Và cũng hôm đó mình phải nghe nhiều thứ linh tinh lu xu bu mà mình rất rất cực kỳ ghét. Làm hỏng tâm trạng của mình không àh.

Sáng hôm nay: Lễ rước dâu. Hic hic. Mình bưng mâm quả. Hên xui thế nào lại phải bưng trúng mâm quả nặng nhất nữa chứ. Toàn là trái cây. Mà mình lại nhỏ nhất. Chịu không nổi. May mà bàn thờ gia tiên làm lễ cách có mấy bước chân, không là mình làm rớt mâm quả rồi !?! Lên thẳng xe đi về SG. Bực mình đến độ chẳng muốn nói một lời nào hết áh. Ngán dễ nể. Tiếp theo là phần ngủ liên tục không biết bao nhiêu giấc lênh đênh chập chờn để chờ cho nó hết cái quãng đường dài ơi là dài đó. Chẳng còn biết mệt là gì nữa. Tê quá rồi.

Trưa thì... phải dự thêm đám tiệc nhà đằng trai đãi nữa. Chịu hết nổi rồi. Phải kiếm cách mà chuồn thôi. Thiệt muốn đập cái xe khách ghê gớm. Nó chở đi lòng vòng kiểu gì mà mình cứ thấy đường Tôn Đức Thắng rồi một lát sau lại Tôn Đức Thắng. Nản. May sao viện cớ mai đi học được chuồn dzìa và lên gặp A. Mà gặp đc A. là cả một vấn đề ngu xuẩn mà sau này mình phải rút kinh nghiệm bản thân mới được.

Cuối ngày rất vui vẻ vì có A. đưa về tận nhà mà. Ờ ko phải tận nhà mới gần đến nhà thôi. Vui lắm.

Ngáp !!! Thôi mệt lắm rùi. Đi ngủ...

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.