Friday, December 02, 2011

[Đại Mạc Dao] Chương 1

ĐẠI HÁN TÌNH DUYÊN CHI ĐẠI MẠC DAO

Tác giả: ĐỒNG HOA

Chương 1

CHUYỆN CŨ


Ngày tháng lướt qua nhanh nhẹ như gió đêm hun hút nơi sa mạc hoang vu, chớp mắt đã ngàn dặm trôi đi, bất quá chỉ là một lần nghỉ ngơi sau khi thọ thương. Cỏ xanh trên thảo nguyên có chăng đã khô héo xác xơ những ba lần, lá dương từ cánh rừng rậm rạp chắc đã úa vàng đi những ba lần. Thời gian ba năm thật dài, một ngàn kia biết bao đêm ngày lên xuống tuần hoàn theo quy luật, không chút nghỉ ngơi. Theo đàn sói, từ Bắc sa mạc đến Nam sa mạc, rồi lại Nam sa mạc trở về Bắc sa mạc. Lúc đùa giỡn quần thảo nhau vang vọng tiếng cười đùa, dường như trước giờ ta chưa từng tách rời khỏi đàn sói, sáu năm ở cùng với cha phảng phật như chỉ chôn vùi dưới lớp cát vàng nóng bỏng, đáng tiếc... Chỉ là tựa hồ.

Ban đêm, trời tối như mực. Bóng đêm trầm lắng kéo theo vô vàn ánh sáng sao sa xuống nhiệt độ khắc nghiệt. Mọi vật yên tĩnh chìm vào giấc ngủ khó lòng an ổn. Bên cạnh đống lửa, ta cùng Lang huynh một ngồi một nằm. Huynh ấy đã say ngủ, lồng ngực phập phồng, lớp lông dày ấm áp phủi sạch cái dữ dằn của loài lang sói, chỉ còn lại một động vật hiền hòa bình yên dưới vòm trời cao ngất bao la. Còn ta, ánh mắt vẫn ráo hoảnh, không một chút buồn ngủ vương lên. Ngày hôm nay ta lại lần nữa đến xem quân đội Hung Nô. Lần đầu tiên trong vòng ba năm, quá khứ lu mờ dưới lớp bụi bao phủ trong lúc không kịp đề phòng đã bị tiếng vó ngựa dồn dập đầy hung hãn, thức tỉnh.

...

Chín năm trước, Tây Vực.

Một người nằm trên sa mạc. Cát ít nhiều đã gần như che lấp toàn bộ thân thể người đó. Ta nhìn chằm chằm vào mắt ông, ông cũng tò mò nhìn thẳng vào ta. Ánh mắt đó, cương nghị cùng quả quyết. Một con rắn mối từ trên mặt ông bò qua. Ông tuyệt không cử động. Ta hiếu kỳ không hiểu ông ta bị làm sao, đưa móng vuốt vỗ nhẹ nhẹ vào má ông kiểm tra, ông cũng không động đậy. Nhưng ta không thể bỏ qua việc khóe miệng ông dãn ra, có phần cong lên, dường như đang cười thì phải.

Ta tập trung xem xét từ lúc mặt trời hãy còn đứng bóng mãi tới khi bóng chiều rực rỡ sắc cam sẫm nơi hướng Tây lóe lên, cuối cùng cũng hiểu vì sao ông nằm yên nãy giờ không động đậy. Ông sắp chết vì khát rồi.

Mãi đến hiện tại, ta vẫn như trước không hiểu vì sao ta phải cứu ông ấy? Vì sao lại đem tiểu huyền dương mà bản thân đã phải rất cố công cố sức mới bắt về được đem cho ông ấy? Tại vì sao đang yên đang lành chẳng có việc gì lại đi rước cho mình một người cha như thế? Chẳng lẽ chỉ vì trong ánh mắt ông ấy có thứ cảm giác nào đó dường như rất quen thuộc mà cũng không hề quen thuộc sao? Ông ấy uống xong máu tươi, ông ấy khôi phục lại thể lực, liền đi làm thứ việc mà loài người thường hay làm ----- "lấy oán trả ơn". Ông ta dùng dây thừng buộc ta lại, đem ta đi khỏi hoang mạc Qua Bích, rời khỏi cuộc sống sinh hoạt bầy đàn của loài sói mà ta ngày ngày thường sống, dẫn ta vào trong một cái lều vải của loài người đang cư trụ.

Ông ta uống máu tươi của tiểu huyền dương, nhưng mà ông ấy không cho ta uống máu tươi, ăn thịt sống nữa. Ông ép buộc ta phải học đi thẳng lưng giống như ông, cưỡng bách ta phải học theo ông nói chuyện, còn bảo ta phải gọi ông là "Cha", vì thế mà ta đánh nhau với ông khá nhiều lần. Dù vậy ông vẫn không chút gì sợ hãi. Mỗi lần vật lộn ẩu đả nhau là mỗi lần ta thua chạy trối sống trối chết tìm đường trốn thoát cho bằng được, nhưng mà ông vẫn tìm ra ta rồi tóm trở về lều.

Dằn vặt, khổ cực, hành hạ, ta vẫn không hiểu vì sao ông ấy lại đối ta như thế? Làm lang sói không tốt sao? Ông nói với ta, rằng ta căn bản là người, không phải sói, cho nên chỉ có thể làm người. Đương khi ta bắt đầu học viết chữ, dường như ta đã minh bạch được vài phần thân thế chính mình: ta là một hài tử bị người ta vứt bỏ hoặc giả bị thất lạc, đàn sói thu dưỡng ta, đem ta biến thành một tiểu lang, nhưng ông lại muốn đem ta biến trở lại thành người kia.

"Không chải nữa!" - Ta bực bội quát lên một tiếng ném chiếc lược xuống đất, lục lọi đồ vật bốn phía ra trút giận, quăng xuống đất rơi vỡ loảng xoảng. Giày vò cánh tay đến độ tê rần đỏ thén lên, vậy mà ta vẫn không bện được đuôi tóc cho đàng hoàng. Vốn dĩ lúc đầu cực kỳ hứng thú nghĩ sẽ đứng bên hồ ngắm nghía bộ dạng mỹ lệ của đuôi tóc do chính tay mình bện, ngờ đâu càng chải càng loạn, hiện tại chỉ thấy mỗi một bụng nhét đầy nỗi bực dọc vào trong.

Bầu trời cao ngất, áng mây trầm tĩnh trong xanh vắt ngang nơi thiên nhai xa thẳm. Tiết trời nhẹ nhàng trong trẻo. Ánh nắng ấm áp thỏa sức tung mình nơi đại mạc bao la, chỉ trông thấy mỗi một chú trâu choai choai không lớn cũng chả nhỏ đang đứng bên cạnh hồ uống nước. Em phùng má lên nhìn con trâu đen nhánh đầy thú vị, rón rén bước đến đằng sau lưng nó, nhắm ngay cái mông tung một cước thẳng ngay đích với cái ý nghĩ đá cho chú trâu bay thẳng xuống hồ. Con trâu "ò" lên một tiếng, cả người không nhúc nhích chút nào cả, bình thản cúi xuống nhấm nháp thức nước trong lành. Ta không cam tâm giơ chân lên nhắm thẳng đá nó thêm một cước nữa. Cái đuôi nó ngo ngoe phẩy một cái. Con trâu quay hẳn đầu lại nhìn trừng trừng vào ta. Ánh mắt sững sờ đen láy khiến ta có chút chột dạ. Ta hốt nhiên hiểu ra sự tình có điểm không ổn cho lắm, hình như đã tìm nhầm đối tượng để trút giận mất rồi. Lẽ ra phải mềm nắn rắn buông. Cái đầu con trâu này y chang một tảng đá, ta chỉ là quả trứng dễ nát mà thôi.

Ta quyết định tiên phát chế ngưu, khom lưng lại bỗng nhiên hú lên một tiếng sói tru thật dài, hy vọng có thể dựa vào uy thế của loài lang sói dọa cho nó sợ hãi bỏ chạy. Thường ngày mỗi lúc ta làm như thế, ngay cả ngựa dê gì nghe thấy cũng tứ chi mềm nhũn run lẩy bẩy, kiếm đường tháo chạy, nhưng mà con trâu này chỉ nghiễm nhiên "ò" một tiếng thật dài rồi giương sừng lên chĩa thẳng vào ta. Trong lúc nó đang thở phì phì ra đằng mũi mấy làn hơi nóng, ngay giây phút nó đang cào cào chân chuẩn bị sông đến, ta mất hồn quay người bỏ chạy, la thất thanh "oái oái" lủi mất. Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao mấy người cố chấp vụng về ngu xuẩn hay bị người khác mắng bằng cụm từ "lì như trâu" rồi.

Sói với trâu rốt cuộc con nào chạy nhanh hơn? Ta một bên vừa la "a" thật dài vừa chạy, một bên cứ mãi suy nghĩ vấn đề khó nuốt này, đợi khi mông ta bị sừng con trâu kia sượt qua, ta đưa tay xoa xoa cái mông đang đau quá chừng của mình, mới không còn nghĩ ngợi lung tung nữa mà chuyên tâm tháo chạy bảo toàn tính mạng.

Bên trái, quẹo gấp, bên phải, cũng ngoặt gấp, bên trái...

"Ngưu đại ca, ta sai rồi, ngươi đừng đuổi theo ta nữa, ta không dám đá ngươi nữa đâu, sau này ta chỉ ăn hiếp dê cừu thôi." - Ta mệt đến mức suýt ngã gục xuống đất rồi, nhưng tiếng bước chân con trâu này vẫn không giảm gì hết, muốn lấy mạng của ta cho bằng được mới thôi.

"Ngưu thối tha, ta cảnh cáo ngươi, đừng thấy hiện tại chỉ có mình ta một sói mà tưởng bở, ta có rất nhiều đồng bạn đó, đợi ta tìm đồng bạn của ta đến, chúng ta sẽ ăn thịt ngươi cho mà xem." - Tiếng bước chân vẫn không đổi, uy hiếp coi bộ không có hiệu quả rồi, ta chỉ còn nước mếu máo khóc thảm chạy tiếp.

Ta thở hồng hộc. Hơi thở đứt đoạn, thanh âm rời rạc, thều thào không thành tiếng: "Ngươi mà làm gì... ta, ta... Ta... Cha ta sẽ đem ngươi luộc chín ăn sạch đó, đừng có đuổi... đuổi... ta nữa."

Thanh âm vừa dứt, dường như thật sự đã có tác dụng. Từ xa thấp thoáng hai bóng người kề vai nhau đang tiến tới, có một người chính là cha. Ta kêu lớn chạy về phía ông. Chắc có lẽ đây là lần đầu ông thấy ta đối với ông nhiệt tình như vậy tới nỗi từ xa vừa thấy ông, ta đã đưa hai tay lên dang rộng, lao như tên bắn vào lòng ông. Cha cảm động lắm, tất nhiên chẳng cần biết nguyên ngân là gì, bước nhanh thêm mấy bước về phía ta khom người xuống ôm chặt ta vào lòng. Đến khi ông lưu ý đến con trâu điên đằng sau ta, vội vàng muốn né sang bên cạnh nhưng có phần muộn mất rồi. Nam tử bên cạnh ông bước đến ngăn trước mặt cha, mặt đối mặt với con trâu kia, đứng thẳng.

Ta mở tròn mắt, nhìn con trâu đang chạy thẳng vào hắn. Sừng trâu muốn đâm sầm vào người hắn rồi. Trong lúc nước sôi lửa bỏng, nháy mắt đã thấy hai tay hắn lao ra, nắm chặt lấy hai sừng trâu chế trụ. Trâu đen phẫn nộ dừng lực húc về trước, móng chân đạp đạp cào cào trên mặt đất đến độ cỏ non bị giẫm nát hết cả, vậy nhưng hắn vẫn không chút động đậy. Ta ngẩn người giương mắt lên nhìn hắn không nói nổi một câu, trong đầu chỉ vang vọng duy nhất một câu: nếu như hắn là sói, khẳng định chính là Lang Vương của chúng ta.

Cha ẵm ta trên tay tránh ra vài bước, nở nụ cười ngợi khen: "Thường nghe người khác tán dương Vương gia là đệ nhất dũng sĩ tại Hung Nô này, quả nhiên danh bất hư truyền." - Thiếu niên nọ nghiêng đầu cười trừ, hào sảng đáp lời: "Chỉ là cậy vào sức lực cường tráng mà thôi, có hàng phục được cũng chỉ là một con nghé choai đang phát cuồng mà thôi, đâu thể nào bì với học thức của tiên sinh được?"

Cha thấy ta giãy giụa đòi tuột xuống đất liền buông ta xuống, "Hiểu biết của thần bất quá chỉ là đám đạo lý vô dụng trong sách vở thôi, Vương gia từ sớm đã lĩnh hội được chúng thông qua thế sự rồi."

Ta đi đến bên cạnh thiếu niên nọ, nhằm vào chân con trâu điên đá thêm một phát, "Ngươi dám đuổi ta! Còn đuổi nữa không? Đuổi nữa không? Đá ngươi có hai bước, vậy mà dám rượt ta đến mức suýt chết luôn."

Con trâu nọ vốn dĩ bị thiếu niên kia thuần phục được mấy phần bỗng dưng nổi điên trở lại, lắc đầu vẫy đuôi giảy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế. Cha túm lấy tay ta lôi trở ra, ngữ khí áy náy đối nam tử nọ giải thích: "Đây là tiểu nữ của thần, tính cách cho chút điêu man, gây thêm phiền phức cho Vương gia rồi, còn không mau hành lễ vấn an Vương gia."

Ta đứng yên không chịu nghe lời. Mắt nhìn thẳng vào thiếu niên nọ không hề chớp. Khi đó ta vẫn còn chưa hiểu thế nào gọi là thưởng thức vẻ đẹp xấu của con người, nhưng mà anh tuấn thế này thì chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ lĩnh hội được rồi. Ta ngây ngốc nhìn hắn một lúc lâu, giọng nói trong trẻo ngô nghê: "Huynh lớn lên trông đẹp thật đấy, huynh là nam nhân đẹp trai nhất Hung Nô sao? Bất quá Ô Đan cũng rất đẹp trai, không biết khi bạn ấy lớn lên cao bằng anh, có đẹp được như huynh không nhỉ."

Hắn đằng hắng hai tiếng, muốn cười lắm mà cố kìm lại, ngoảnh đầu nhìn cha ta, rồi chuyển đầu chăm chú thuần phục con trâu. Sắc mặt cha ta sượng sùng, đưa tay bịt miệng ta lại: "Vương gia thứ lỗi, là do thần quản giáo không nghiêm."

Con trâu lúc nãy còn đang nổi hăng lên giờ dần xẹp xuống. Thiếu niện cẩn thận buông sừng con trâu ra, thả cho nó đi. Xoay người lại thấy cha ta vẫn còn đang bịt miệng ta, tay kia đang quặp ngược hai tay ta ra đằng sau, còn ta thì đang vừa đạp vừa đá ông ấy.

Hắn có chút thông cảm nhìn cha ta nói: "Việc này so với thuần phục một con trâu điên còn tốn tâm huyết hơn nhiều."

So sánh ta với trâu điên hả? Ta dù có đang cố sức vẫy vùng đòi thoát khỏi tay cha ta cách mấy cũng nhín chút thời gian mà ném cho cái tên thiếu niên kia một cái trừng mắt ngoan liệt. Hắn giật mình một cái, lắc đầu cười vô cùng thống khoái, đối cha nói: "Thái phó ký nhiên đang có việc nhỉ, bổn Vương đành đi trước vậy."

Hắn ta vừa đi, cha liền đem ta kẹp vào nách, cưỡng chế đem ta về lều. Ta từng thấy qua mục dân trên thảo nguyên dùng roi da quất đánh những đứa con gái không biết nghe lời, cha không bị có như vậy không? Đang chuẩn bị vật lộn với cha thêm lần thứ mấy mấy nữa, thấy cha chỉ đưa chiếc lược ra, bắt ta ngồi xuống giường.

"Tóc tai bù xù! Tả Cốc Lễ Vương gia không hẳn phải là nam nhân đẹp trai nhất Hung Nô, nhưng con thì nhất định là nữ nhân xấu nhất thảo nguyên này rồi đó."

Ta lập tức ngồi yên lại, trong lòng không còn muốn đánh nhau với cha nữa. Đưa tay với lấy gương đồng, tử tế quan sát bản thân, "So với lão bà răng rụng không còn một cái chúng ta thấy ngày trước vẫn xấu hơn ạ?"

"Ừ."

"So với bà bác béo ục ịch muốn đi nhanh cũng không được vẫn xấu hơn ạ?"

"Ừ."

Ta bĩu môi nhìn phản ảnh của mình bên trong gương. Đầu tóc rối rắm như tổ quạ, vài chỗ còn lởm chởm ra mấy cọng cỏ xanh. Trên mũi và gò má còn dính bùn đen hết mấy điểm. Nói là lôi thôi nhếch nhách cũng không có gì là quá. Duy nhất đôi mắt, phảng phất như hàn tinh soi sáng làn thu thủy trong vắt tinh anh, linh hoạt lém lỉnh.

Cha lau sạch mặt cho ta. Ông cẩn thận lựa từng cọng cỏ vương trên tóc để ra ngoài, dùng chiếc lược chải từng chút từng chút một cho mái tóc rối từ từ thẳng lại theo nếp. "Chúng ta tết hai bím tóc nha. Cha tết trước một bím, con tự mình học theo cách tết của cha rồi tết tóc bên còn lại nhé. Đợi tết hai bím tóc này tử tế xong, con nhất định sẽ là tiểu cô nương đẹp nhất mà cha từng thấy." - Cha vừa tết một bên tóc cho ta, vừa cười nói rất vui vẻ ấm cúng.

...

Cành khô lép bép cháy trong ngọn lửa bập bùng sắc đỏ cam ấm nóng. Vài đóa sao lửa nổ một tiếng rồi bay vọt lên không trung đem hồi ức chôn sâu trong lòng ta thức tỉnh. Lang huynh bên cạnh ta lười biếng vươn vai đầy uể oải rồi lại nằm soài ra như cũ. Ta vỗ vỗ lên lưng Lang huynh, tâm tư lại thả bay đi trở về với vùng quá khứ vừa sống dậy đầy sắc nét trong tim.

Năm đó ta bảy tuổi hay tám tuổi gì đó, ở cùng với cha được tròn một năm. Ngày đó lần đầu tiên ta tự tết được bím tóc cho mình một cách đàng hoàng, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Y Trĩ Tà: bạn thân của cha ta, tiểu vương thúc của thái tử Ô Đan, ấu đệ của Quân Thần Thiền Vu, Tả Cốc Lễ Vương của Hung Nô. Bởi vì hắn thường đến tìm cha, chúng ta ngày càng thân thiết. Cứ hễ hắn ra ngoài săn thú hẳn thế nào cũng dẫn ta theo cùng.

...

"Ngọc Cẩn, nếu như không thuộc được Quốc Sách, đầu tóc con cho dù có bứt không còn một cọng đi chăng nữa, tối nay cha cũng không cho con tham gia buổi yến đâu." - Cha đáng ghét đang cúi đầu viết chữ, không thèm ngẩng lên nhìn ta để nói nữa chứ.

Ta nhớ lại Y Trĩ Tà từng nói đầu tóc ta giống như lông dê cừu vừa mới được cắt xén đi vậy. Chán nản buông tay không thèm bứt tóc nữa, ánh mắt nhìn trừng trừng vào thẻ trúc đặt trước mặt, ta bắt đầu gặm gặm ngón tay, "Tại sao cha không dạy Ô Đan? Ô Đan cũng là học sinh của cha mà, hay là cha để Y Trĩ Tà học thuộc đi, huynh ấy nhất định rất vừa ý đó. Huynh ấy thích nhất đọc kinh thư của người Hán mà, con chỉ thích cùng Y Trĩ Tà đi săn thú thôi." - Lời vừa nói dứt liền thấy ánh mắt sắc bén đầy nghiêm nghị của cha đang nhìn thẳng vào mình, ta không phục tiếp tục nói: "Ô Đan không cho con gọi bạn ấy là Thái tử, Y Trĩ Tà cũng nói con khả dĩ không cần phải gọi huynh ấy là Vương gia. Bọn họ nếu đã có thể gọi tên con trực tiếp như vậy, ta sao con lại không được chứ?".

Cha tựa hồ thở dài một hơi, đi đến trước mặt ta ngồi xổm xuống. Giọng ông ôn tồn: "Bởi vì đây là quy củ ở thế gian, họ có thể trực tiếp gọi tên con, nhưng mà con nhất định phải dùng kính ngữ xưng hô với họ. Trong đàn sói, những con sói còn non chưa có kinh nghiệm có phải cũng đối với những con sói già hơn, lớn tuổi hơn, dày dặn kinh nghiệm hơn thể hiện sự tôn kính không nào? Không nói thân phận, cho dù là tuổi tác thôi, hình như Ô Đan thái tử lớn hơn con bốn năm tuổi, Tả Cốc Lễ Vương gia lớn hơn con bảy tám tuổi, con phải tôn kính hai người họ mới đúng."

Ta nghĩ nghĩ một chút, cảm giác đã hiểu được một chút ít đạo lý mà cha vừa chỉ bảo, gật gật đầu, "Vậy được rồi! Lần sau con sẽ gọi là Ô Đan thái tử, cũng sẽ gọi là Y Trĩ Tà Tả Cốc Lễ Vương gia, nhưng mà tối nay con muốn được ăn thịt dê, phải tham gia yến tiệc đêm nay, con không muốn học thuộc Quốc Sách, Ô Đan mới là học sinh của cha mà, cha nói bạn ấy học đi."

Cha nắm lấy bàn tay ta đang gặm gặm trong miệng kéo ra ngoài, cầm khăn lau sạch nước bọt dính trên tay, "Người cũng đã gần mười tuổi rồi, sao mà vẫn không chịu lớn thế này? Tả Cốc Lễ Vương gia lúc bằng tuổi con đã ra chiến trường rồi đó."

Ta ngẩng mặt, đắc ý hứ một tiếng: "Lúc chúng con đi bắt thỏ, huynh ấy không thắng nổi con đấy." - Hốt nhiên nhớ lại lời ước định giữa ta và Y Trĩ Tà, vội vã đưa tay bụm miệng, thanh âm buồn bực nũng nịu: "Con đã hứa với Vương gia không nói với người khác rồi, nếu không sau này huynh ấy sẽ không đưa con ra ngoài chơi nữa, cha ngàn vạn lần cũng đừng cho huynh ấy biết nhé."

Cha cười mỉm chi hỏi ngược lại: "Quốc sách?"

Ta ảo não dụng lực đấm mạnh vào cái bàn làm đồ vật giật nảy lên một phen, trừng mắt với cha: "Tiểu nhân, cha chính là tiểu nhân trong sách, bây giờ con sẽ đi học thuộc đây."

Thiền Vu phái người đến mời cha. Cha tuy rằng ra ngoài nhưng trước khi đi cũng ráng ngoảnh lại căn dặn ta học thuộc cho tử tế, nhưng mà ta biết rõ, ông càng biết rõ hơn, mấy lời cha nói thế nào cũng y như gió thoảng qua tai, vào lỗ này rồi cũng lọt ra lỗ bên kia mà thôi. Cha bất lực nhìn nhìn ta một lúc, lắc đầu rồi đi. Ông vừa ra khỏi cửa, ta lập tức nhảy ra khỏi phòng, đi tìm thú vui!

Trên sườn núi yên tĩnh không một bóng người, Y Trĩ Tà lặng lẽ nằm trên thảm cỏ, đưa mắt ngắm nhìn bầu trời vạn đại xa xăm. Ta rón rén đi đến bên cạnh hắn, tưởng muốn hù hắn một trận, ai ngờ đâu bất thình lình hắn nhỏm dậy bắt được ta, ngược lại còn hù ta một trận hú hồn. Ta cười ha hả vô cùng thích chí, quàng tay ôm lấy cổ hắn, "Y... Vương gia, sao huynh lại ở chỗ này thế? Ta nghe nói huynh phải lấy Vương phi rồi, yến tiệc tối hôm nay chính là vì huynh mà đặc biệt cử hành đó."

Y Trĩ Tà gỡ tay ta ra khỏi cổ hắn, đặt ta ngồi lên đùi, " Lại bị cha muội giáo huấn nữa rồi phải không? Nói với ông ấy chẳng biết bao nhiêu lần rồi, người Hung Nô chúng ta không để ý mấy thứ lễ tiết đó, ông ấy cứ phải cẩn thận lễ nghi đầy đủ. Đúng là phải thú Vương phi rồi."

Ta quan sát sắc mặt hắn, "Huynh không vui sao? Vương phi không đẹp à? Nghe Ô Đan nói là con gái duy nhất của Đại Tướng quân, có rất nhiều người muốn lấy nàng ấy đấy! Nếu như không Ô Đan còn nhỏ tuổi, Thiền Vu khẳng định sẽ chỉ hôn nàng ấy cho Ô Đan cho mà xem."

Nụ cười nhạt bình yên nở trên môi hắn: "Nha đầu ngốc, đẹp không phải là tất cả đâu. Ta không phải không vui, chỉ là chẳng có gì đáng để ta đặc biệt vui vẻ cả."

Ta cười ngô nghê đáp lời: "Cha nói phu thê là người phải chung sống với nhau cả đời. Ở với nhau cả đời tức là phải ngày ngày gặp mặt nhau, như vậy sao có thể không để ý đến chuyện đẹp xấu được chứ? Đợi đến lúc muội tìm phu quân, muội phải tìm một người thật đẹp trai. Ừm..." - Ta lém lỉnh quan sát khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đầy nam tính của hắn, do dự chút rồi nói, "Ít nhất cũng phải không được kém huynh."

Tràng cười thống khoái của Y Trĩ Tà vang vọng khắp triền núi. Hắn đưa tay quẹt vào hai má ta, "Muội bao nhiêu tuổi rồi? Chưa gì đã có ý nghĩ muốn bỏ cha muội đi rồi hả?"

Nụ cười của ta vừa nở trên mặt liền tắt ngấm, thanh âm ủ rũ hỏi lại: "Thế có phải huynh cùng Ô Đan cũng biết được muội bao nhiêu tuổi rồi không?" - Hắn gật nhẹ đầu, ta thở dài thườn thượt nói: "Nhưng mà muội không biết! Cha muội cũng không biết muội rốt cuộc bao nhiêu tuổi, chỉ nói muội hiện tại đại khái chín tuổi hay mười tuổi gì đó, sau này lỡ có người khác hỏi muội bao tuổi, muội cũng chẳng biết đường nào để hồi đáp luôn."

Hắn cười giòn nắm lấy tay ta, "Đây là việc tốt nhất trong thiên hạ, sao muôi lại không vui chứ? Muội nghĩ xem, người khác hỏi chúng ta bao nhiêu tuổi thì chúng ta chỉ biết thành thật khai rõ ngọn nguồn bấy nhiêu tuổi, chúng ta chỉ có duy nhất một lựa chọn, nhưng muội có thể tự mình lựa chọn, lẽ nào không tốt sao?"

Đang ủ dột nghe thế liền phấn khích, ánh mắt lấp lánh như hai ngôi sao sáng giữa trời đêm đại mạc: "Phải nha! Phải nha! Muội có thể tự mình quyết định muội bao nhiêu tuổi nè! Vậy muội nên chín tuổi hay mười tuổi đây? Muội muốn mười tuổi, để cho Mục Đạt Đóa phải gọi muội là tỷ tỷ."

Hắn lại cười một trận sảng khoái không sao tả hết, đưa tay vỗ lên đầu ta, mắt mông lung nhìn về phương xa bát ngát. Ta nắm lấy tay hắn lắc lắc, giọng ngọt như đường phèn, "Chúng ta đi bắt thỏ nha!" - Hắn không hề vui vẻ đáp ứng ta giống như mấy ngày trước nữa, chỉ đưa mắt về hướng Đông, trầm mặc xuất thần. Ta với lên cổ hắn, cũng dùng sức đưa mắt nhìn về phía hắn đang thả hồn bay bổng, chỉ thấy toàn trâu với dê, thỉnh thoảng có chim ưng đang bay lượn lướt qua đường chân trời nhạt nhòa xa tít tắp, chẳng có gì khác với ngày thường cả, "Huynh đang nhìn gì thế?"

Y Trĩ Tà không đáp chỉ hỏi ngược: "Đi về hướng Đông Nam có những gì?"

Ta nhướn nhướn mày nhớ lại một chút, "Sẽ nhìn thấy trâu dê, sau đó sẽ có núi, có thảo nguyên, còn có sa mạc Qua Bích, đi tiếp nữa sẽ có thể trở về Hán triều, cố hương của cha, nghe nói nơi đó đẹp lắm, phi thường đẹp."

Ánh mắt Y Trĩ Tà thoáng nét sinh nghi, "Là cha muội nói cho muội nghe phải không?"

Ta gật gật đầu. Khóe miệng hắn cong lên sắc nhọn, tiếu ý có chút lãnh liệt, "Thảo nguyên của chúng ta, ao hồ sông núi cũng rất đẹp." - Ta tán đồng gật mạnh đầu, lớn giọng: "Núi Yên Chi của chúng ta là đẹp nhất, núi Kỳ Liên của chúng ta là trù phú dồi dào nhất."

Y Trĩ Tà mỉm cười: "Nói hay lắm. Đi về hướng Đông Nam chính là Hán triều. Hán triều bất quá cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng mà Hoàng đế hiện tại của Hán triều thì không tầm thường chút nào."

"Ông ta so với huynh đẹp trai hơn à?" - Ta hiếu kỳ cũng dõi mắt về hướng Đông.

"Đáng tiếc sinh muộn hơn nhiều năm như vậy, chỉ có thể bất lực ngồi nhìn ông ta ngày càng mở rộng lãnh thổ về phía Tây, ép bức chúng ta ngày một nhiều. Biên giới Hán triều càng lúc càng lan rộng. Một tên Vệ Thanh cũng đủ khiến chúng ta đau đầu lắm rồi, nếu như tương lai thêm vài tên đại tướng, đối với tính nết cùng sở thích của tên Hoàng đế Hán triều hiện nay, chúng ta chỉ sợ sớm muộn gì ông ta cũng sẽ dòm ngó đến núi Yên Chi cùng núi Kỳ Liên mà gây hấn. Đến lúc đó chúng ta không cách nào còn được ngồi tại nơi đây nhìn ngắm mảnh đất bên dưới chân chúng ta hiện tại nữa. Hận một nỗi vẫn còn có người trong bộ tộc chúng ta bị phồn hoa phú quý của Hán triều cùng với sự hậu đãi của Hoàng đế Hán triều hấp dẫn làm mờ mắt. Họa vong tộc đã ở trước mắt rồi, vậy mà vẫn một lòng thân Hán." - Hai mắt hắn căm hận trừng trừng nhìn phía trước, dường như từng con chữ chậm rãi thả vào trong gió vừa lãnh đạm hờ hững lại vừa đau đớn xót xa.

Nghe vậy ta cũng hướng mắt về Đông, rồi lại nhìn hắn. Theo thói quen ta đưa tay lên miệng, vừa nhấm nhấm ngón tay, vừa nhìn hắn không chớp mắt. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu vuốt vuốt anh mắt ta, ngón tay đặt lên miệng nhẹ ấn như bảo ý im lặng. Tràng cười buồn rười rượi vẫn chất chứa chút gì đó hy vọng, đầu khẽ lắc, "Hy vọng qua vài năm nữa, muội có thể hiểu lời huynh nói, vẫn như bây giờ nguyện ý ngồi bên cạnh huynh nghe lời huynh tâm sự."

Hắn kéo tay ta ra, dùng tay áo mình chùi sạch bàn tay nhăn nheo vì nước bọt của ta. Nụ cười hiền trên mặt hắn in mãi trong tâm trí một đứa trẻ con khi hắn bồng ta thật chắc trong tay bế ta đứng dậy, "Ta phải trở về rồi, bữa yến đêm nay vì ta mà cử hành, dù sao cũng phải ăn mặc một chút, tuy chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng trông bộ dạng ta thế này cũng không được. Người không vui nhất định sẽ không ít đâu. Còn muội?"

Ta nhìn quanh quất bốn phía thêm một vòng nữa, có chút ngán ngẩm trả lời hắn: "Ta đi tìm Ô Đan, buổi chiều có thi đấu kỵ xạ, ta đi xem náo nhiệt đây, chỉ hy vọng không gặp phải cha thôi."

Không khí buổi yến tiệc tối nay quả thật hoan hỉ, thật sự nhẹ nhàng thoải mái. Người người ăn uống trò chuyện rất vui vẻ. Dường như những lo lắng nhọc nhằn của cuộc sống thường nhật đã thật sự đã bị thiêu rụi đi dưới ánh lửa nhiệt tình vũ điệu chân tâm ngập tràn sắc đỏ cam ấm áp. Ca vũ diễn ra liên tục. Những điệu múa xoay vòng uốn lượn với dải khăn cuốn tâm hồn người ta ra khỏi những ưu tư suy nghĩ. Mọi thứ đang yên lành là vậy, bỗng dưng tất cả im bặt như hóa đá khi thấy ta bước vào hội trường. Lặng ngắt như tờ. Hai tay nắm chắc mâm bày một cái đầu dê, cẩn trọng quỳ trước mặt Y Trĩ Tà, ta hoang mang không biết làm sao. Trong lòng cảm thấy rất khó hiểu trước việc Thiền Vu gượng cười, ngược lại sắc mặt cha lại áy náy rất khó xử. Lướt mắt thêm một lần nữa lại thấy Ô Đan đang cực kỳ tức giận, cuối cùng chuyển mắt nhìn sang Y Trĩ Tà. Hàng chân mày rậm đen nhánh nhíu lại một lúc rồi dần giãn ra, mặt không biểu hiện bất kỳ sắc thái nào cả. Tựa hồ như cảm thấy trong mắt hắn ngập tràn nhân hậu khoan dung, chỉ nhìn thôi mà bớt lo lắng đi rất nhiều, khiến đôi tay bé chút bê cái mâm đang run bần bật của ta trước bao ánh nhìn của người khác cũng từ từ vững chãi trở lại.

Y Trĩ Tà đứng dậy hướng về Quân Thần Thiền Vu hành lễ, "Vua của chúng tôi, Ngọc Cẩn chưa từng thấy qua tư thái cùng khí độ hùng ưng dũng mãnh của Thiền Vu, nhưng đã từng thấy qua đại nhạn của thương ưng. Thần đệ nghĩ vị anh hùng trong lòng tất cả mọi người ngày hôm nay khẳng định là Ô Đan thái tử. Thái tử lúc chiều thi bắn cung bách phát bách trúng. Công phu cưỡi ngựa hoàn toàn không có gì phải bàn, nhất định sau này sẽ là một con sói thủ lĩnh thống trị cả thảo nguyên." - Hắn khom người nhấc lấy mâm đầu dê trong tay ta, nhanh như chớp cái nháy mắt mang theo nét cười của hắn xoa dịu cơn lo lắng của ta, xoay người đi đến trước bàn Ô Đan, quỳ một chân xuống trước mặt Ô Đan, cúi đầu, hai tay dâng mâm đầu dê lên cho Thái tử.

Mọi người vui vẻ vỗ tay, hoan hô cười nói ầm ĩ. Thanh âm ríu rít tán dương Ô Đan toát lên khí phách mạnh mẽ phi phàm của Thiền Vu khi còn trẻ, từng người từng người đến trước Ô Đan kính rượu cụng ly côm cốp. Ô Đan đứng trước một Y Trĩ Tà đang quỳ dưới đất, lấy ra một con dao bạc do nô dịch dâng tặng, cắt một khối thịt từ đầu dê bỏ vào trong miệng. Từ đầu đến cuối, Y Trĩ Tà vẫn khiêm tốn nhún nhường, yên lặng quỳ không hề động đậy.

Khóe miệng Thiền Vu cuối cùng cũng lộ xuất một nụ cười nhạt. Tay nâng cốc rượu tiến đến đỡ Y Trĩ Tà đứng dậy. Y Trĩ Tà cười đáp lễ cùng Thiền Vu uống chung một cốc rượu.

Có lẽ ta là người duy nhất đứng giữa hội trường đây không cười. Lòng thấy thật sự khó chịu tựa vào cha, mải mê ngắm một màn chẳng hiểu đâu ra đâu đang diễn ra trước mặt, nếu như không phải tại ta lỗ mãng xúc động, suy nghĩ nông cạn, Y Trĩ Tà sẽ không phải ở trước mặt bao nhiêu người quỳ xuống như vậy, cúi gằm đầu như vậy, quỳ trước một Ô Đan tuổi tác nhỏ hơn hắn, thân phận thấp hơn hắn, vóc người không cao bằng hắn như thế.

Cha nhẹ cười vỗ vỗ vào má ta, nhỏ giọng an ủi: "Nha đầu ngoan, đừng buồn bã như vậy nào, cười lên đi. Có công sức ngồi đây ảo não, chi bằng hãy xem xét thử con đã phạm phải sai lầm gì, ngăn sau này không còn tái phạm nữa. Để tâm cân nhắc một chút, con đã làm sai việc gì, sau đó suy nghĩ xem Vương gia vì sao phải làm như vậy. Đã học thuật tùy cơ ứng biến trong Quốc Sách rồi vậy mà vẫn còn làm ra loại hành động này, xem ra ta thật sự dạy con thất bại rồi, ta cũng phải tự kiểm điểm lại mình thôi."

Ta không biết cưỡi ngựa, không thể rong chơi xa, nhưng mà hai người duy nhất nguyện lòng đưa ta ra ngoài chơi bất chấp sự cấm đoán của cha, một người vì bản thân gây ra họa, không dám đi gặp hắn, người kia thì giận ta không nguôi, không chịu đến gặp ta.

Thấy Ô Đan đang cho ngựa uống nước, ta hừ mũi một tiếng, cố ý đi tránh sang phía hồ bên kia nghịch nước. Ô Đan trừng mắt nhìn ta một lúc lâu, ta giả vờ không nhìn thấy hắn, "Bạn không biết bơi, đừng chơi sát bờ hồ quá, cẩn thận té xuống nước đó."

Ta không thèm để ý tiến lên phía trước hai ba bước, cẩn thận xem thử lòng hồ sâu bao nhiêu, có thể đi tiếp được không. Ô Đan túm chặt cổ áo ta, kéo ta ra xa khỏi bờ hồ, ta tức khí gào lên: "Bản thân ngươi cũng không biết bơi, đồ nhát gan, ta không sợ."

Ô Đan vừa tức vừa cười không nhịn được trước vẻ mặt của ta: "Rõ ràng là ta phải tức giận mới đúng, ngược lại tính tình bạn chưa gì đã phát cáu dùng dằng lên quá vậy." - Nhớ lại sự việc hôm đó, trong lòng ta xác thực cũng có vài chỗ không phải. Ô Đan chọn ta làm người dâng đầu dê, ta chẳng những không dâng cho Thiền Vu, lại đi dân cho Y Trĩ Tà. Kết quả đắc tội với Thiền Vu, hơn nữa còn rước cho anh hùng trong lòng ta thêm phiền phức như vậy. Ta cúi đầu, không nói gì cả.

Ô Đan cười xòa, nắm tay ta: "Nếu như không giận nữa, chúng ta đi tìm chỗ chơi đi."

Làn môi ta giãn ra nhoẻn lên thành nụ cười tươi tắn. Gật gật đầu đồng ý, hai đứa bé nắm tay nhau thả sức chạy trên đồng cỏ thảo nguyên rộng lớn mênh mông hun hút làn gió hoang vu.

...

Bởi vì Y Trĩ Tà, lần đầu tiên trong đời ta chăm chú để ý đến đám văn chương mỗi ngày cha bảo ta học thuộc đến nhàm chán đó, cũng là lần đầu tiên quan sát Thiền Vu, Y Trĩ Tà cùng Ô Đan, bắt đầu hiểu sơ lược tuy rằng ba người họ là những người thân ruột thịt gần nhau nhất, nhưng họ cũng rất có khả năng trở thành kẻ địch cốt nhục tương tàn như trong sách của người Hán miêu tả.

...

Sau khi Vương phi của Y Trĩ Tà chải đầu xong, nghiêng đầu nhẹ mỉm cười hỏi Y Trĩ Tà: "Vương gia, búi tóc này thiếp vừa mới học theo Yên thị tập bới, thiếp bới trông có đẹp không?"

Y Trĩ Tà đang xem sách ngẩng đầu nhìn búi tóc mới của Vương phi, gương mặt bình thản không nói gì. Nụ cười của Vương phi dần tắt ngấm trong ngột ngạt, trong khi lòng đang thấp thỏm không yên, Y Trĩ Tà tiện tay hái một đóa hoa để trên thư trác, thẳng người đi đến cạnh Vương phi, từ tốn cài hoa trâm lên một bên mái tóc đen nhánh sực nức hương hoa của phu nhân. Hắn đặt tay trên bờ vai nhỏ nhắn của phu nhân thể hiện cái ôm đầy vững chãi, nụ cười hiền hòa: "Như thế này mới không phụ nhan sắc kiều mị của nàng chứ." - Gò má Vương phi ửng hồng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đen láy tinh anh của Y Trĩ Tà, thùy mị áp người vào khuôn ngực rộng lớn của phu quân. Sắc mặt ngập tràn hạnh phúc.

Ta nhíu mày thở dài một tiếng, xoay người tính rời đi, bỗng nghe đằng sau truyền đến thanh âm nữ nhân mềm mại: "Ai ở bên ngoài nhìn trộm đó?" - Y Trĩ Tà lớn giọng trầm tĩnh: "Ngọc Cẩn, vào đi."

Ta đứng ngoài lều một lúc, kéo nhẹ hai má tạo nên một nụ cười ngọt ngào nhất vô tư nhất tỏ rõ không nhìn thấy gì hết mới tiến vào trong, hành lễ vấn an Vương phi. Trong mắt Y Trĩ Tà thoáng sự ngạc nhiên, lập tức cười gượng nhìn ta và Vương phi, kẻ hỏi người đáp.

Vương phi cười, hỏi: "Vương gia làm sao biết là Ngọc Cẩn đang đứng bên ngoài?"

"Vì muội ấy cứ tự tiện ra vào lều của người khác được nuông chiều quá thành thói rồi, binh sĩ có thấy cũng chẳng nhắc nhở gì, ngoại trừ muội ấy ra còn ai dám lén lút đứng bên ngoài nhìn trộm vào trong như thế đây?" - Y Trĩ Tà đi đến trước thư án ngồi xuống cầm lên một cuốn sách bằng thẻ trúc.

Vương phi đứng dậy nói: "Ngọc Cẩn, cùng ta đi gặp Yên thị nhé! Hoàng hậu biết rất nhiều kỹ nghệ trò chơi của người Hán, chúng ta đến học cách chơi đi, nhân thể bới cho muội một búi tóc thật đẹp, chịu không nào?"

Ta lắc đầu cười, "Mấy búi tóc đó khéo tay lắm mới bới được, phải nhân tài thật sự thông minh mới học được. Muội ngốc lắm, học không được đâu, muội chỉ thích đi bắt thỏ thôi."

Vương phi khả ái cười, cúi người hôn lên mặt ta một cái: "Thật là một cái miệng láu lỉnh dễ thương, tại sao trước đây lại nghe người khác ai cũng nói tính tình muội điêu ngoa hung hăng được nhỉ? Trông muội càng nhìn càng thích. Nếu muội không đi, tỷ đi một mình được rồi, chỉ sợ hôm nay Vương gia không có thời gian cùng muội cưỡi ngựa đi săn thôi!"

Vương phi hướng Y Trĩ Tà thấp người hành lễ rồi vén cửa lều đi ra. Vừa đi khuất bóng, ta lấy tay áo ra sức cọ sát thật mạnh lên chỗ Vương phi vừa hôn lên, Y Trĩ Tà trông thấy liền từ xa đưa tay chỉ chỉ ta, lắc đầu mà cười. Ta khẽ thở dài, xoay người muốn rời đi, Y Trĩ Tà đứng dậy ngăn lại: "Đợi ta với." - Ta ngoảnh đầu nhìn hắn khó hiểu. Hắn bước nhanh về phía ta vài bước, dắt tay ta, "Thời gian ra ngoài một chút vẫn đủ."

Hắn đưa ta đi chơi dọc theo sườn núi, thẳng lên trên đỉnh, "Lâu lắm rồi không gặp muội, đi gặp cha muội cũng không thấy bóng dáng muội đâu, muội với Ô Đan hòa hảo lại chưa?" - Ta nghe vậy lập tức gật đầu, nhưng cũng nhanh chóng lắc đầu.

"Hai đứa lại cãi nhau nữa à? Muội phải tiêu tốn chút công phu giả bộ lễ nghi như lúc nãy ấy hành xử với Ô Đan, khẳng định có thể đánh lừa Ô Đan nó vui vẻ lại ngay." - Y Trĩ Tà trêu chọc.

Từ sau khi đại hôn của huynh đến nay, sự sủng ái của huynh đối với Vương phi cả thảo nguyên này ai ai cũng biết. Bởi vì ta không muốn làm huynh khó xử cho nên mới hết sức lấy lòng Vương phi, vậy nguyên nhân huynh làm vậy là gì? Lẽ nào đúng như Ô Đan đã nói, mọi sự thương yêu huynh dành cho Vương phi chỉ vì cha tỷ ấy nắm binh hùng tướng trọng trong tay sao? Hay huynh chỉ muốn làm tỷ ấy vui, cho nên thật sự huynh có thích búi tóc hay không căn bản không quan trọng? Ta buồn bực thả hồn lơ đãng nhìn về phía trướng, không có chút tinh thần vui vẻ nào: "Huynh cũng giả bộ giả dạng thôi, rõ ràng không thích Vương phi búi tóc theo cách của người Hán, vậy mà nói thích."

Y Trĩ Tà vén tà áo lên ngồi xuống đất, kéo ta ngồi bên cạnh hắn. Hắn ngắm ta một hồi lâu, nhẹ thở dài u uẩn, "Ngọc Cẩn, muội bắt đầu trưởng thành rồi."

Ta ngồi bó gối, cũng thở dài đánh thượt, "Tôi hôm đó trong lòng huynh rất khó chịu phải không? Đều do muội sai hết, muội nghe lời cha phân tích tử tế mọi việc nên đã hiểu và kiểm điểm bản thân rồi."

Ánh mắt Y Trĩ Tà vô lực nhìn về phương xa, nụ cười nhạt nhòa khô khốc nở trên gương mặt góc cạnh, không nói khó chịu, cũng chẳng nói là không khó chịu. Ta lặng lẽ ngồi yên chăm chú quan sát sắc mặt hắn, muốn xem thử trên mặt hắn hiện tại là đang vui hay đang buồn.

"Lần này lại vì sao gây nhau với Ô Đan thế?" - Hắn thuận miệng hỏi.

Ta bĩu môi, nhíu nhíu mày, một lúc thật lâu không hề trả lời. Hắn nghi hoặc quay lại nhìn, cười cười trước thái độ của ta: "Từ khi nào đã biết ngượng ngùng như thế?"

Ta cắn cắn môi, "Ô Đan nói huynh vì cha mới bằng lòng dẫn muội ra ngoài chơi, là thật phải không?"

Y Trĩ Tà cúi đầu cười rộ lên. Ánh mắt ta trông chờ hướng đến hắn, sốt ruột đợi câu trả lời, ngược lại hắn chỉ mỉm cười không đáp. Ta tức giận trừng hắn, hắn khẽ giọng ho khan một lúc, cố gắng nín cười, ngưng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt hiếu kỳ của ta thật nghiêm túc. Một đỗi sau, đột nhiên hắn cúi xuống bên tai ta thấp giọng thầm thì: "Bởi vì ánh mắt của muội." - Lúc hắn ngưng mắt nhìn ta, cực kỳ chuyên chú, dường như có điều gì đó lâu nay bị chôn giấu trong lòng hắn chầm chậm thoảng lên nơi ánh mắt trầm ổn tịch liêu, dần tụ tập lên càng lúc càng rõ trong đồng tử sáng trong như ánh sao, nhiều đến mức không thể nào hóa tan đi được, nhưng ta nhìn không hiểu.

Ánh mắt của ta? Ta nghi hoặc đưa tay lên sờ sờ vào cặp mắt mình, ngưng thần suy nghĩ một chút, vẫn còn một điểm không hểu rõ, bất quá tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng dỡ xuống được rồi, nhoẻn miệng cười tươi rồi dần thả lỏng tinh thần cười lên thật lớn. Chỉ cần không phải vì cha là tốt rồi, ta chỉ muốn người khác đối tốt với ta vì chính bản thân ta thôi.

...

Trong lòng đau xót như từng mảnh thủy tinh vỡ nát đâm xuống xuyên qua từng tầng từng lớp con tim. Cúi mặt lên đầu gối thở dài một hơi. Ngọc Cẩn ngốc, tại sao đến tận sau này mới hiểu được nguyên do ngày hôm đó Y Trĩ Tà phải gạt Vương phi cho tỷ ấy vui lên như vậy, tại sao lại không thể gạt muội một tiểu nha đầu cơ chứ? Những gì Ô Đan nói đều đúng hết, chỉ tại muội không chịu nghe mà thôi, mà cha cũng đã tin lầm Y Trĩ Tà. Thì ra một Ô Đan sốc nổi kia mới chính là người tỉnh táo minh mẫn nhất trong số tất cả chúng ta, Ô Đan, Ô Đan... Bóng trăng tròn tỏ trên đại mạc bao la thật lớn như muốn sa xuống cõi trần nhiễu nhương. Đống lửa dần lụi tàn trước sương đêm lạnh giá tỏa ra thứ ánh sáng đỏ hồng dịu mắt, nhưng không hề ấm, cũng giống như buổi chiều hôm ấy Ô Đan dẫn ta đi đào chim non.

...

Quốc Sách, Quốc Sự, Đoản Trường, Sự Ngữ, Trường Thư, Tu Thư,... Nghĩ đến thôi cũng rùng mình, lẽ nào cả đời ta phải học đi học lại đồ đi đồ lại đến chán ngán những cuốn sách buồn tẻ này sao chứ? Cha rốt cuộc có bao nhiêu sách thư muốn mình phải học thuộc đây? Ta làm gì phải cả ngày nhẩm tụng quốc gia tranh đấu thế nào, thần tử thế nào cướp quyền đoạt ngôi chứ hả?

"Ngọc Cẩn." - Ô Đan đứng bên ngoài lều hướng ta vẫy vẫy tay. Ta đem cuốn sách trúc nện mạnh xuống mặt đất, nhảy tót lên chạy ra khỏi lều, "Chúng ta đi đâu chơi đây?" - Hỏi xong, mới nhớ ra quên hành lễ với bạn ấy, vội vội vàng vàng nhún người thi lễ.

Ô Đan gõ lên trán ta một cái, "Chúng ta không rườm rà lễ tiết như đám người Hán, đừng có nghe lời tiên sinh học thành một nữ nhân ngốc nữa." - Ta đánh lại bạn ấy một quyền, "Mẹ của bạn cũng là người Hán đó, vậy bà cũng là nữ nhân ngốc sao?"

Ô Đan nắm chặt tay ta, vừa chạy vừa nói: "Mẹ đã gả cho Phụ vương, từ sớm đã là người Hung Nô rồi."

Ô Đan kéo ta lên ngựa, hai người cùng ngồi chung một con, "Tiên sinh sao vẫn chưa dạy muội cưỡi ngựa?"

"Hai năm đầu tiên ở với cha, ta lúc nào cũng tìm cách trốn chạy, làm sao ông để ta học cưỡi ngựa được? Bạn khi đó còn giúp cha đi bắt ta về nữa thì có! Hiện tại có lẽ cảm thấy ta sẽ không làm như vậy nữa, ít ra cũng có chút thời gian không giống như cha suốt ngày xem sách."

Ô Đan cười nói: "Phụ vương nói năm sau ta có thể lấy nương tử, hỏi ta có trông vừa mắt nữ nhi của Hữu Hiền Vương không. Ta muốn nói Phụ vương gả muội làm Vương phi của ta."

Ta lắc đầu nói: "Không làm, đợi ta lớn lên cao thêm chút nữa, bản lĩnh giỏi thêm một chút nữa, ta sẽ đi du ngoạn thế gian, thưởng lãm thiên hạ, đi đến tất cả các nơi, hơn nữa Thiền Vu cùng cha ta khẳng định sẽ không đồng ý bạn lấy ta đâu. Bạn là Thái tử, tương lai sẽ trở thành Thiền Vu, con gái Hữu Hiền Vương mới xứng đôi với bạn."

Ô Đan ghìm cương ngựa, đang ôm ta đặt xuống đất nửa chừng dừng lại, "Chỗ Phụ vương ta có thể cầu xin. Bạn gả cho ta, chính là Yên thị tương lai của Hung Nô, muốn đi đến đâu chơi cũng được hết, không có ai dám quản lý bạn, cũng không có dám cưỡng ép bạn học sách nữa."

Ta cười trừ hỏi ngược lại: "Thế nhưng mẫu thân bạn chẳng có chỗ nào để chơi cả! Ta thấy bà rất ít khi cười, dường như có gì đó không vui vậy. Trong văn thư của người Hán từ xưa đã ghi lại, trở thành người của quân vương một nước, vẫn y như thế chẳng thể nào làm theo ý mình được."

Ô Đan không thèm để lời của ta vào tai, khinh thường nói: "Bởi vì bọn chúng ngu ngốc, ta sẽ không bao giờ quản thúc người khác như thế."

Ta nghiêng đầu hỏi: "Tả Cốc Lễ Vương gia có ngốc không? Nhưng huynh ấy từng nói với ta, người sống trên đời chung quy không thể nào tránh được chữ nhẫn, còn ca tụng lời dạy của Hán nhân giảng có đạo lý nữa kia!"

Ô Đan tức giận trừng mắt liếc ta một cái thật sắc, cúi đầu bỏ đi thật nhanh, "Y Trĩ Tà, Y Trĩ Tà, hừ!"

Nhìn theo bóng lưng hắn lầm lũi bực dọc khiến ta không nhịn được lè lưỡi trêu chọc hắn, nhảy lon ton đến sau lưng hắn, "Huynh ấy là tiểu Vương thúc của bạn, bạn cho dù là Thái tử, cũng không được gọi thẳng danh tự của huynh ấy như thế, nếu cha ta nghe thấy nhất định sẽ giáo huấn bạn một bài đó."

Ô Đan hằm hằm hỏi: "Tại sao các người ai ai cũng khen ngợi hắn thế? Tả Cốc Lễ Vương anh dũng thiện chiến, Tả Cốc Lễ Vương chân thành hào phóng, Tả Cốc Lễ Vương thông minh hiếu học..."

Ta thấy hắn tức sắp khóc, nghĩ vui quá vỗ tay bốp bốp cười rộ lên: "Có người mắt đỏ lên rồi kìa."

Ô Đan cười lạnh vài tiếng, tức tối: "Mắt ta đỏ lên gì chứ? Sớm muộn gì thì khi hắn thấy ta cũng phải quỳ xuống bái lạy thôi."

Lòng ta bất chợt rúng động, vội vàng nắm lấy tay hắn: "Đừng tức giận, ta đâu có nói huynh ấy tốt hơn bạn đâu nào. Chính bạn cũng có những ưu điểm của mình mà, hiện tại không có điểm nào thua huynh ấy hết, tương lai khẳng định sẽ vượt xa huynh ấy thôi."

Ô Đan nghe vậy cơn giận chợt tan biến, cười hiền trông rất khả ái, "Không nói tới hắn nữa, ta dẫn bạn đến đây để chơi với điểu, không nên nói đến Vương gia gì gì đó nữa nha."

Hai đứa nhỏ khom lưng trốn vào trong lùm cây từ từ di chuyển tránh gặp ánh mắt người lớn, cố gắng không để phát ra bất kỳ tiếng động nào. Yên lặng đi được một đoạn đường, nghe thấy bên cạnh có tiếng động nhẹ vang lên, hai chúng ta liếc mắt nhìn nhau một hồi. Trong lòng cảm giác sợ sệt, hai đứa ráng khẽ khàng che chắn lùm cây lên phía trước. Việc chúng ta nhìn thấy khiến ta và Ô Đan chết cứng người không dám nhúc nhích.

Mẫu thân Ô Đan cùng cha ta ngồi sóng vai nhau. Sắc mặt hai người trắng bệch đến phát sợ. Gương mặt mẫu thân Ô Đan nước mắt đầm đìa, lệ ngân không dứt. Bỗng dưng bà gục đầu lên vai cha ta, đè nén tiếng khóc không ngừng vang lên trong cay đắng.

Ta đang buồn bực tự hỏi không biết ai dám ức hiếp bà, tại sao bà không đi tìm Thiền Vu để giải tỏa oan ức của mình chứ? Ô Đan nắm chặt tay ta phát run lên. Hắn cùng ta đang muốn bỏ đi chỗ khác, cha ta nghe tiếng sột soạt, nghiêm giọng quát: "Ai?". Ta nghe xong hoảng cả người đang muốn bỏ chạy thật nhanh, nhưng kỳ lạ thay Ô Đan lúc đó không chịu đi, kéo ta bước ra khỏi tùng thụ. Gương mặt hắn tái mét đến không còn hạt máu, lẳng lặng đứng trước mặt cha cùng Yên thị.

Ánh mắt cha toát lên sự thống khổ nhìn hai đứa nhỏ đứng trước mặt. Yên thị ngược lại thần sắc vô cùng bình tĩnh, lãnh đạm nhìn nhi tử của mình hồi lâu. Bà đứng phắt dậy đi ngang qua chúng ta, kiêu hãnh thẳng người, không quay đầu lại.

Ta nhìn cha, rồi nhìn Ô Đan. Sự sợ hãi không rõ ràng lúc nãy đã bay biến đâu mất, lúc này không còn ngại phiền phức gì nữa, dậm chân xuống đất, cao giọng: "Hai người nhìn cái gì thế? Đây có phải đá dế đâu? ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Ô Đan, bạn muốn biết cái gì cứ đi hỏi, cha, cha muốn giải thích gì cứ nói ra đi."

Cha mở miệng, đang tính nói gì đó. Bỗng dưng Ô Đan hất tay ta ra, nhanh như chớp chạy vụt đi. Cha hít sâu một hơi, trầm mặc đứng một lúc lâu, dắt tay ta đi ra phía ngoài, "Bảo con ở nhà học bài cho đàng hoàng, sao lại chạy đi chơi thế?"

Ta kéo kéo tay cha, cả người đeo lên thân cha. Nghe vậy lại tụt xuống, lon ton nhảy chân sáo trên đường, "Học bài học đến mức chịu không nổi luôn, đang lúc Thái tử đến tìm con đi chơi, nên con đi thôi ạ. Ban nãy vì sao Yên thị dựa vào cha khóc vậy? Thái tử sao tức giận đến thế ạ?"

Cha cười khổ, tìm cách giải thích cho câu hỏi trẻ con của ta, "Đây là những chuyện nam nữ, bây giờ có nói con nghe cũng không hiểu đâu?"

"Cha không giải thích, con càng không thể hiểu. Chẳng phải cha hay nói con không thông hiểu nhân tình thế thái gì hết sao? Hiện tại chính là cơ hội để cha giảng giải cho con hiểu đó."

Cha xoa xoa đầu, dẫn ta đến cạnh hồ ngồi xuống. Tia nhìn thẫn thờ thả trôi trên mặt hồ, nhưng ánh mắt lại trống rỗng thê lương đến khó hiểu, "Cha cùng Yên thị từ thời niên thiếu đã quen biết nhau, khi đó nàng ấy vẫn chưa phải là công chúa gì cả, chỉ là con gái một viên quan bình thường mà thôi. Lúc đó cha cũng không phải là cha của bây giờ, chỉ là một thiếu niên trong đầu nhất tâm kiến công lập nghiệp như bao người khác, cha cùng nàng... Cha cùng nàng..."

Giọng nói trong trẻo của ta nhẹ nhàng tiếp lời cha: "'Duy sĩ dữ nữ, y kỳ tương hước, tặng chi dĩ thược dược', cha cùng Yên thị từng tặng bông thược dược cho nhau."

Cha vỗ nhẹ lên lưng ta, thanh âm chan hòa, "Kinh Thi đã đọc hiểu rồi, chúng ta tuy không phải tặng thược dược cho nhau, nhưng ý tứ cũng giống như thế mà thôi."

"Vậy bà ấy sao bây giờ lại trở thành thê tử của Thiền Vu ạ? Vì sao lại không làm thể tử của cha? Không phải tặng thược dược cho nhau chính là 'cộng hiệu vu phi' sao?"

Cha khẽ cười vài tiếng, "Vì sao? Nên nói từ bên ngoài, hay phải nói từ bên trong đây?" - Tuy rằng cha đang cười, nhưng ta nghe thấy có chút gì như sợ hãi. Thân người bé nhỏ nhích lại gần cạnh cha, đầu đặt lên gối cha suy nghĩ.

"Từ việc đại nghĩa quốc gia dân tộc mà nói, bởi vì năm đó nhà Hán đánh không lại Hung Nô, vì sự bình aan của trăm họ, giảm thiểu số người chết, Hoàng gia phải hòa thân với người Hung Nô, nhưng lại không muốn chia ly với nữ nhi của bản thân, cho nên đã tuyển chọn một cô nương dung mạo tú lệ tài đức xuất chúng trong số quan lại thần tử trong triều, sắc phong làm công chúa gả cho người Hung Nô. Từ chính bản thân chúng ta mà nói, cha hèn nhát sợ sệt, không dám kháng chỉ đưa nàng ra đi lưu lạc chân trời góc bể, nàng cũng không thể khiến phụ mẫu gặp tai ương, không thể bỏ mặc phụ mẫu, cho nên nàng chỉ có thể trở thành thê tử của Thiền Vu mà thôi. Nếu như Thiền Vu đối đãi tốt với nàng ấy, cho dù Hung Nô có dã man lạc hậu, không biết lễ nghĩa như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng sao. Nhưng Thiền Vu là một  người không biết nâng niu tôn trọng cái đẹp. Nàng khóc chỉ vì sự bất lực trước vận mệnh của chính mình. Thái tử nổi giận vì suy nghĩ quá nhiều, nói thế nào cậu ấy cũng là người Hung Nô, rất nhiều sự việc không thể nào châm chước thông cảm được, không thể nào hiểu được nỗi thống khổ thầm lặng của mẫu thân cậu ấy." - Cha thở dài một tiếng, giọng nói bình lặng như gió thoảng mây trôi, "Nếu như chúng ta sinh trễ đi vài năm, đến thời đại của Hoàng đế Hán triều ngày nay, có lẽ mọi thứ đã không như thế này."

Ta cảm giác những lời trên dường như nghe rất quen tai, nhớ lại một lúc mới nhận ra. Hai năm về trước, ngày Y Trĩ Tà đính hôn, hắn ngồi trên sườn núi cũng từng cảm thán không thể sinh sớm đi vài năm, không thể cùng Hoàng thượng Hán triều tranh đấu hơn thua, chỉ có thể bất lực nhìn Hán triều ngày càng mở rộng lãnh thổ về phía Tây. Một vị Hoàng đế Hán triều cư nhiên có thể khiến cho cha cùng Y Trĩ Tà, một người muốn sinh muộn đi, một kẻ lại muốn sinh sớm đi.

Cha thấy ta ngưng thần suy nghĩ không nói gì, hỏi thăm: "Nghe hiểu không con?". "Một nửa thôi ạ, cha nói sự tình giữa Hoàng đế và Thiền Vu, giữa Đại Hán và Hung Nô con nghe hiểu, nhưng con vẫn không hiểu được vì sao Ô Đan lại tức giận. Chừng nào quay về con sẽ chậm rãi xem xét, con sẽ khuyên Ô Đan không tức giận nữa. Cha, cha bảo con học thuộc những thư sách đó, có phải là muốn con trở thành một bông hoa không?"

"Ừ. Không có ai dạy cho con thêu thùa may vá, đến cả dệt lụa may áo hay thêu hoa lên khăn tay cũng không hề có, cũng chẳng có ai dạy con cách ăn cơm, quét tước cai quản trong ngoài. Cha cũng không biết có đúng hay không. Tất cả những việc đó, nàng đều biết, trên triều đình cha chỉ có thể tận lực giúp Ô Đan tranh thủ quyền lợi, những việc hậu cung cha quả thật hữu tâm vô lực con à."

Ta lắc lắc cánh tay cha, ngẩng đầu nhìn cha. Đôi mắt trong veo ngắm cha, quả quyết: "Con không làm một bông hoa nhu mì yếu đuối đâu, con làm đại thụ cao lớn sừng sững giữa rừng kia, không để cho người khác khi dễ con."

Cha xoa nhẹ đầu ta: "Tính tình con quả thật không giống, có lẽ cũng vì cái tính này của con, mà cha càng phải dạy cho con tâm tư nhạy bén, biết thể nghiệm nhân tâm, nhìn thấu tâm tư kẻ khác, có thể suy nghĩ mưu kế thu phục người khác mà không ra tay ác độc, nếu không chỉ vì một lúc hơn thua, không biết nhẫn nhịn trước cơn thịnh nộ của kẻ khác, lại không thể bảo vệ được bản thân. Nếu như vậy chi bằng con trở về với đàn sói còn hơn."

Ta thấp giọng làu bàu: "Có ai muốn làm người đâu?"

Cha cười: "Lại oán cha nữa rồi, con bây giờ đã là người, không trở về quá khứ được đâu, cứ an tâm nỗ lực làm người đi!"

Ta trầm mặc nghĩ thêm một lát, hốt nhiên vẻ mặt hoan hỉ: "Đợi khi Ô Đan được làm Thiền Vu, Yên thị có thể nào gả cho cha không?"

Ánh mắt cha bình lặng ngắm dòng nước mênh mông chảy, chậm rãi lắc đầu, "Đợi đến khi Ô Đan làm Thiền Vu, cha sẽ dẫn con trở về Trung Nguyên. Con đã là con gái của cha, đương nhiên không thể nán lại nơi Hung Nô này mãi được. Cha sẽ dạy con viết chữ Hán, đọc Hán thư. Cha không để cho con học văn tự Hung Hô là vì nguyên nhân này. Nàng... nàng ấy sẽ làm Thái hậu, Ô Đan là một đứa con hiếu thuận, nàng ấy sẽ sống thật tốt."

Ta có chút bực dọc, hỏi dồn: "Tại sao lại không cưới Yên thị chứ? Cha không muốn cưới bà sao? Hung Nô không có nhiều quy củ luật lệ phải theo như người Hán, Yên thị của Hung Nô vẫn có thể tái giá mà!"

"Sai lầm trong một khắc, cũng chính là sai lầm của cả một đời con ạ. Trong cuộc sống có rất nhiều sự tình không thể nào có cơ hội để quay lại từ đầu." - Cha gần như tự nói một mình, ta lắc lắc tay cha: "Vì sao không thể quay lại từ đầu ạ?"

"Đợi khi chúng ta trở về Trung Nguyên, con lớn lên rồi hỏi lại cha câu này nhé." - Cha đỡ ta đứng dậy, "Về thôi! Bài học ngày hôm nay một chút cũng không được đọc sai đấy, không thì cơm tối không được ăn đâu."

Về sau chưa tròn một năm, Quân Thần Thiền Vu qua đời ngoài ý muốn.

...

Ta đột nhiên đứng dậy, hít sâu vài hơi, ngưng mắt ngắm nhìn vầng thái dương dần nhú lên ở phương Đông xa tít tắp. Thì ra ta vẫn chưa thể nhớ lại tất cả hồi ức về sau một cách thản nhiên được, nếu vẫn ép buộc, lòng ắt sẽ nhói đau.

Quá khứ tựa như đám lửa trên mặt đất đã cháy hết tàn lụi từ rất lâu, chỉ còn đống tro tàn màu xám xịt lẫn những mẩu vụn màu đen nhánh. Lòng bỗng nghĩ muốn quét đi những vụn tro màu xám đơn bạc kia, nhưng lại không cẩn thận làm bỏng tay, bất quá lại thêm một ngày nữa lạnh băng.

Lời căn dặn cuối cùng của cha lại vang vọng bên tai, "Ngọc Cẩn, cha xin lỗi con. Những tưởng có thể ở bên cạnh con trọn đời này, nhưng mà hôm nay... hôm nay cha không thể đưa con về Trung Nguyên được nữa rồi, con hãy tự mình quay về. Đây là con thỏ của con. Người khác tất cả đều là sói cả, con phải chạy, ra sức mà chạy, chạy đến khi nào trở về Trung Nguyên con mới được an toàn. Con nhất định phải sống, hứa với cha, mặc kệ đường đời gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng phải nỗ lực mà sống, sống thật vui vẻ hạnh phúc. Tâm nguyện duy nhất của cha chính là con sống thật tốt mà thôi."

Vầng thái dương kiêu hãnh khoái hoạt ngự trị trên mặt đất mênh mông. Ta ngửa mặt đón tia nắng tươi sáng rực rỡ trong trẻo nhất của buổi sớm, lòng nhẹ bỗng. Nụ cười khẽ nở, thanh âm dịu dàng cất lên: "Cha, con sẽ sống thật tốt, thật vui vẻ. Cha nhất định phải thật hạnh phúc vui vầy với Yên thị nhé. Ô Đan, bạn cũng vậy nhé."

Cha đến tận cùng không đồng ý ta làm sói, luôn luôn tâm tâm niệm niệm muốn đưa ta trở về Hán triều, kỳ thực ta không cần chạy trốn đến Trung Nguyên cũng đã rất an toàn. Ở đại địa mênh mông nơi Tây Vực này, không ai có thể bắt được ta của hiện tại, cho dù là Y Trĩ Tà, Thiền Vu hiện tại của đế quốc Hung Nô.




***(__Chú thích__)*** [đang cập nhật]

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.