Wednesday, December 07, 2011

[Đại Mạc Dao] Chương 2

ĐẠI HÁN TÌNH DUYÊN CHI ĐẠI MẠC DAO

Tác giả: ĐỒNG HOA

Chương 2

LẦN ĐẦU GẶP GỠ


Lang huynh cuối cùng tỉnh khỏi giấc ngủ, rướn người thật căng. Ánh mắt trong veo đắm chìm vào tia nắng tinh sương của vầng mặt trời buổi sớm dần lên cao nơi chân trời xa thẳm. Thân người trắng ánh bạc của lớp lông mao dưới ánh nắng dịu nhẹ như tỏa sáng lấp lánh ngàn vạn điểm li ti rất đẹp mắt. Huynh ấy ngẩng đầu, nghển cổ tru một hơi thật dài. Tiếng hú vang vọng kéo dài dội lại từng vòng từng vòng giữa đất trời bát ngát. Ta cũng bắt chước Lang huynh hú một tràng. Tiếng cười vui vẻ thảnh thơi buổi sáng lanh lảnh rồi tan dần đi trong vòng tay dang rộng như muốn ôm chầm lấy vầng sáng tròn đỏ rực, ôm chầm lấy một ngày mới vừa đến trong đời.

Chim chóc trong rừng từ sâu bên trong nghe tiếng hú kinh sợ vỗ cánh phành phạch bay tán loạn lên bầu trời xanh ngắt. Giữa màn sương trắng bạc ẩn ẩn thứ không khí lạnh, ánh nắng ban mai bồi bạn cùng bao tầng lá xanh mướt rụng xuống như múa điệu vũ hân hoan trong rừng hoang vắng lặng. Vầng mây uốn lượn hòa cùng muôn chim sải cánh trên vòm trời chẳng muốn rời nhau. Ta cười ha hả hích Lang huynh một cước, "Xem thử ai đến suối Nguyệt Nha trước nhé." - Tiếng huýt gió hãy còn chưa dứt, người đã nhoài người về trước thẳng hướng chạy nhanh.

Thời gian đã ba năm, Lang huynh đã lớn đến eo ta. Ta xưng hô là Lang huynh không phải vì huynh ấy lớn hơn ta, Lang huynh chỉ là kính ngữ ta tùy miệng dùng để nói chuyện với huynh ấy thôi. Thực tế từ lúc ta trở về đàn sói, huynh ấy còn chưa được một tuổi, mới chỉ là một con sói non vừa mới đủ bản lĩnh tự mình đi săn mà thôi, nhưng mà hiện tại huynh ấy đã là Lang Vương của chúng ta. Tuy rằng lưng huynh ấy luôn là nơi ta hay hích, đá, đập đập huynh ấy, thực sự ta rất tôn kính Lang huynh.

Lang huynh dường như cảm giác được ta đang nghĩ điều gì, quay mặt nhìn xuống nước hừ hừ mấy tiếng bất mãn, sau đó cúi hẳn đầu xuống tiếp tục uống nước. Lang huynh trước giờ vẫn nghĩ bản thân mình là một con sói thiên hạ đệ nhất anh tuấn, kỹ năng có một không hai, sói đực vừa thấy huynh ấy chắc chắn sẽ thần phục, sói cái vừa thấy huynh ấy ắt hẳn liền khuynh đảo, chẳng hiểu vì sao lại gặp phải ta không khuất phục trước trướng sói của huynh ấy, chỉ có thể cảm thán trước trời xanh, đã sinh ra huynh ấy, tại sao còn sinh ra ta?

Vì dễ dàng phân biệt, ta thường thử đặt tên cho các con sói lớn nhỏ, nam nữ trong đàn, phân biệt theo kiểu Lang Nhất, Lang Nhị, Lang Tam... Cứ như vậy suy rộng ra mãi đến vô hạn, không biết đâu mà dừng. Lúc ta vừa đến, thì có tên là Lang Cửu Thập Cửu, như hiện nay ta cùng Lang huynh ngang dọc tung hoành mở rộng lãnh thổ với các bộ tộc sói khác, áp dụng chiến thuật "xa thân gần đánh", ta thật sự hỗn loạn hết mọi thứ, chỉ nhớ được con cuối cùng tên là "Lang Nhất Vạn Cửu Thiên Cửu Bách Cửu Thập Cửu". Đó đã là sự việc gần hai năm về trước. Khi ta phát hiện mỗi lúc ta nhìn thấy một con sói phải mất hết nửa ngày mới nghĩ ra được tên cho nó, ta đành bất lực từ bỏ luôn việc thử nghiệm đặt tên này.

Năm đó nhà Tần dựa vào chiến thuật "xa thân gần đánh" để mở rộng bờ cõi tung hoành vùng vẫy cả một khoảng trời, cuối cùng "nhất thống thiên hạ, tập hợp chư hầu. Ta phỏng đoán bá nghiệp thống trị "thống nhất loài sói" của ta và Lang huynh, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Ta dù sao cũng chỉ là một người, mũi không dài bằng Lang huynh, mọi kỹ năng không thể nào hơn được lang huynh, đến việc nhớ tướng mạo loài sói đối với ta vẫn còn chút khó khăn trở ngại.

Nếu như cha biết ta đem thuật tùy cơ ứng biến ông từng dạy ta áp dụng lần đầu tiên cho đàn sói, chẳng biết ông sẽ cười hay sẽ khóc đây? Nếu như năm đó ta có thể hiểu chuyện sớm hơn một chút, rõ ràng những thứ này thêm một chút, có thể giúp cha một tay, ắt hẳn mọi thứ sẽ không giống như hiện giờ đâu nhỉ?

"Đôn Hoàng tư nguyệt hảo phong quang, Nguyệt Nha tuyền biên hảo sơ trang..." - Lang huynh mệt mỏi biếng nhác ngáp một tiếng ngồi bên cạnh. Nét lạnh lùng ẩn vài ba tia ác hiểm trong ánh mắt huynh ấy liếc ta một cái, hừ hừ vài tiếng thật rền ra đằng mũi rồi kiêu ngạo không thèm để ý đến ta nhắm mắt lại. Nếu như ta không thừa nhận huynh ấy anh vũ bất phàm, Lang huynh cũng sẽ không thừa nhận ta lớn lên cũng có nét đáng yêu. Nếu so sánh với lớp lông bóng mượt trơn mướt của sói mẹ, ta chỉ sợ xấu đến mức không lọt vào "mắt xanh" của loài sói nữa kia.

Ta ức khí oán hận quay sang trừng huynh ấy một cái, một mặt đưa tay tết lại bím tóc, một mặt tiếp tục cất cao giọng hát, "Nguyệt nhà tuyền thủy thanh hựu thanh, đâu cá thạch đầu thí thủy thâm, hữu tâm đả lang phạ lang trảo, bồi hôi tâm bất định a y yêu..."

Sóng nước noi theo bãng lãng bồi hồi. Mặt nước phản chiếu bóng hình xinh đẹp uyển chuyển theo từng vòng tròn lượn lờ như mờ như ảo lan xa vào vô định. Thời gian ba năm, tiểu cô nương trong vòng tay bảo vệ của cha ngày nào đã lớn thành một thiếu nữ yểu điệu duyên dáng, tuy rằng không thể tự khoa trương mình là thục nữ, nhưng ta biết bản thân mình cũng có nét mỹ lệ. Ta làm mặt xấu lè lưỡi với bóng hình trong mặt nước, hài lòng gật gật đầu, hô một tiếng tỏ ý với Lang huynh đã đến lúc trở về. Lang huynh rướn tấm thân uể oải của mình ra thật dài, đứng thẳng dậy rồi chầm chậm đi về phía trước cùng ta.

Chúng ta đứng trên đỉnh núi Minh Sơn, ngắm nhìn đoàn tiểu thương ngoằn nghèo uốn lượn theo đường núi quanh co nơi xa đang lần mò bước. Trông bộ dạng họ có lẽ chuẩn bị dựng lều nghỉ ngơi. Nghĩ đến việc muối dùng đã sắp hết thêm cả bộ váy vốn dĩ rách nát tả tơi của mình, ta cúi thấp người xuống. Nét mặt táo tợn siểm nịnh không kể đâu cho hết nhìn sang Lang huynh. Vậy nhưng Lang huynh không tiếp nhận được sự nịnh nọt của ta, biểu tình trên mặt huynh ấy trông như vừa nhìn thấy quái vật bị dọa hết hồn, ngược lại bất ngờ lui hẳn về sau đến vài bước. Khuôn mặt nhíu nhíu mày, dường như có mấy phần sốt ruột trừng mắt chằm chằm nhìn ta.

Ta hướng huynh ấy thấp giọng ô ô lên mấy tiếng, mong huynh ấy trở về trước đi, một mình ta dự tính đi trộm đội thương buôn nọ. Huynh ấy bất lực nhìn ta một lúc, gườm gườm phỏng đoán sự thương lượng tuyệt đối không thể của ta, cuối cùng tỏ ý sẽ đi cùng giúp ta. Ta bổ chồm về phía trước ôm chầm lấy cổ huynh ấy cười rộ lên. Huynh ấy nhắm mắt, làm ra vẻ gắng gượng lắm mới chịu đựng nổi ta. Bộ lông mềm mượt của huynh ấy kề sát bên cạnh ta.

Từ lúc rời xa cha, chưa từng có ai giang rộng hai tay ôm chặt ta vào lòng cả, cũng may mắn ta còn có Lang huynh, tuy rằng huynh ấy không thể ôm lấy ta, song ta ôm lấy huynh ấy cũng như vậy mà thôi.

Hai người chúng ta lén lút như ăn trộm tiếp cận doanh trại đóng quân của đội thương buôn. Đây là một đội thương buôn rất nhỏ, phỏng chừng mười người. Trong lòng ta cảm giác có điều kinh ngạc, từ trước đến giờ chưa từng thấy đội ngũ nào ít người như thế này, họ rốt cuộc mua bán cái gì đây? Ta mãi mê nghĩ ngợi suy xét, Lang huynh đợi đến mức có chút bực mình không muốn nhẫn nại thêm được nữa, từ đằng sau cắn nhẹ mông ta. Ta vừa xấu hổ vừa uất ức, quay đầu lại véo tai huynh ấy một phát thật đau.

Huynh ấy thấy ta thật sự giật dữ lên, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt mở to chớp chớp trong veo, gương mặt có vẻ khó hiểu. Ta bất lực thở hắt một hơi, đường đường là Lang Vương lại cùng ta ở chỗ này làm phường trộm cắp thật nhục không để đâu cho hết. Tiểu nữ tử là ta đây không chấp một con sói lớn như huynh ấy, tha cho huynh một lần vậy. Hung dữ trừng huynh ấy cảnh cáo không được hích vào mông ta nữa, nếu không ta sẽ nướng chín huynh ấy ăn sạch, nói xong chuyển đầu tiếp tục quan sát đội buôn.

Một đại hán áo đen tay chân mau lẹ đẩy một cỗ xe lăn dừng lại trên mặt đất. Một đại hán áo tím khác khom người vén rèm xe ngựa. Tia nắng chói mắt phút chốc đập vào mặt khiến mắt hắn có chút nheo nheo lại. Nơi ta một sắc trắng tuyền ánh lên trong đôi mắt.

Sắc trắng ấy tuyệt không phải tựa tuyết hoa, mà dường như là ánh sáng của vầng trăng đêm thu lành lạnh êm dịu đầy thoải mái dịu dàng, lại gần gũi thân thiết, tất cả như hòa lẫn vào nhau dần nhuộm thành thứ màu sắc đầy nhẹ nhàng thú vị, trong sắc trắng đây đó ẩn ẩn vài nét của sắc vàng kiêu sa hoa lệ. Gương mặt thiếu niên dần hiện rõ nét. Ngũ quan thanh tú. Đôi mắt sáng rực trong vắt như có nắng dìu dịu tỏa, xuyên qua đôi đồng tử sâu lắng làm ấm áp của nhân tâm. Dáng người tuấn nhã tựa chi lan ngọc thụ. Hắn lặng lẽ ngồi. Ta dường như cảm giác kia vầng trắng rực rỡ trên bầu trời vừa hé mình khỏi thiên sơn, rằng đó ngọn gió xuân tươi mát trong lành vừa thổi qua Bắc sa mạc khắc nghiệt hoang vu.

Hán tử áo tím đưa tay dìu thiếu niên bên trong xe cẩn thận bước xuống. Thiếu niên hờ hững cười, ôn hòa đẩy tay hán tử nọ ra, tự mình vịn vào thành xe lần lần di chuyển đi xuống. Ta không thể tin được trừng lớn hai mặt. Ông trời quả thật đố kị với sự hoàn mỹ của con người trên thế gian này sao?

Từ thành xe di chuyển đến khi ngồi được vào xe lăn, vì điểm tựa không vững nên khi có lực khác động vào liền nghiêng thật mạnh, thiếu niên áo trắng suýt nữa ngã xuống nền cát nóng bỏng, may thay vừa kịp nắm chặt lấy thành xe ngựa mới đứng vững lại được. Đại hán áo tím mấy lần muốn đến giúp hắn, đều bị hán tử áo đen kia đưa mắt ra hiệu, đưa tay định giúp rồi lại thu tay.

Người bình thường từ xe ngựa chỉ cần một cú nhảy phóc xuống là xong, nhưng thiếu niên này tiêu tốn khoảng thời gian đến nửa chung trà mới xuống khỏi được xe. Nhưng từ đầu đến cuối, trên miệng hắn chỉ nhoẻn một nụ cười ôn hậu. Động tác có khó khăn chật vật đến đâu, hắn vẫn y nhiên vừa lòng mãn ý, từ tốn chẳng có việc gì như đang thưởng ngoạn cảnh đẹp, cho dù trong hoảng loạn, cũng hiển xuất một nét bình tĩnh thong dong đến lạ lùng.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bốn phương sau lưng núi Minh Sơn nhấp nhô trập trùng, ánh mắt chậm rãi hướng về phía con suối Nguyệt Nha cong cong lặng lẽ an tọa trong vòng vây của ngọn núi cát không lồ. Nước suối ánh lên màu trời xanh thẳm, tựa một dải ngọc bích lấp lánh vắt ngang nhân thế điểm xuyến những khoảng trắng tinh tế của vầng mây gom tụ nên muôn hình vạng trạng. Ánh mắt hắn hiển xuất vài phần tán thưởng. Trăm ngàn năm qua, cát vàng cuồn cuộn thổi nơi sa mạc nổi tiếng khắc nghiệt này nhưng vẫn khổng thể lấp đi được dòng nước suối cong cong hình trăng non lưỡi liềm đầy sức sống ấy.

Trời xanh, cát vàng, nước biếc. Không một gợn gió, chẳng một âm thanh. Ta theo thói quen nhìn cảnh sắc quạnh quẽ đến buồn chán này chẳng có gì thú vị, nhưng hắn một thân trắng toát lại đem theo mấy phần ôn hòa nhã nhặn, thì ra non nước cũng có thể tịch mịch im lìm đến nhường ấy.

Ta chăm chú quan sát hắn mà quên cả mục đích mình đến đây để làm gì. Bất thình lình tỉnh ngộ vì sao mình ở chỗ này, trong chớp mắt có chút do dự, trộm hay là không trộm đây? Nhưng lập tức cảm giác tự hỏi có lý do gì có thể khiến ta không trộm chứ? Một tên thiếu niên đang ở đây ắt phải thu hút tất cả sự chú ý của mọi người về phía hắn rồi, như vậy chẳng phải là cơ hội rất tốt sao, có thể nào bỏ qua được?

Đại hán áo đen cùng đại hán áo tím như ngọn tháp sắp vô cùng rắn rỏi nghiêm nghị, đứng đằng sau thiếu niên nọ, sừng sựng bất động. Ngoài ra có một số nam tử khác đang bận rộn làm việc, dựng lều, đắp bếp lò nấu cơm. Ta xác định được lúc không ai có thể chú ý đến chúng ta, ra hiệu cho Lang huynh ở chỗ này đợi ta. Ta chầm chậm bò đến chỗ lạc đà của họ, trước tiên để thăm dò bọn chúng rốt cuộc buôn bán thứ gì, thấy không có vật ta đang cần, sợ rằng muối cũng phải đợi đến lúc bọn chúng nấu nướng mới biết để ở đâu, bằng không thực sự rất khó tìm.

Đại đa số thương lữ lui tới nơi sa mạc Qua Bích đều dựa vào lạc đà để hàng hóa vượt đường sá xa xôi. Tính nết loài lạc đà hiền lành ngoan ngoãn. Từ sớm ta đã biết rõ tính tình chúng nó, chưa bao giờ thất thủ. Với những thủ đoạn đường đi nước bước bí mật không một tiếng động ta thường hay luyện tập khi ở trong đàn sói, người rất khó có thể phát hiện ra ta, nhưng ta đã xem thường mọi việc bỏ qua con ngựa kéo xe của bọn họ. Nó được thả dây cương một chút, đang nhàn nhã gặm cỏ khô ở một bên. Đang khi ta tiếp cận lạc đà, con ngựa chết tiệt nãy giờ không chú ý gì đến ta bỗng nhiên nghểnh cổ hí vang một tràng dài. Ai ngờ được ngựa cũng biết dùng binh pháp, có thể hiểu được thế nào là dẫn địch thâm nhập, một mẻ tóm gọn nha.

Đại hán áo tím cùng đái hán áo đen tức thì đứng chắn trước mặt thiếu niên áo trắng. Những hán tử còn lại chạy nhanh đến bao vây lấy ta. Ta lừ mặt trừng trừng nhìn con ngựa xấu xa, rõ ràng cảm giác được trong mắt nó đang cười cợt ta, nhưng cũng không thể tính sổ với nó được, chạy trốn khẩn cấp hơn. Vội vã kiếm đường tính cắm đầu cắm cổ chạy thẳng, Lang huynh im hơi lặng tiếng không biết ở đâu bất ngờ xuất hiện nhảy chồm lên thay ta đánh đuổi hai tên hán tử, ngăn chặn hai tên đó truy đuổi theo bọn ta.

Ta cùng Lang huynh đang chuẩn bị chạy khỏi nơi này. Một thanh âm ôn hòa điềm đạm rất dễ nghe lẫn theo vài phần thờ ơ lãnh đạm vang lên sau lưng: "Nếu như cô nương xác định có thể chạy thoát khỏi bảy phát tên liên tiếp trong cây cung này của ta, chắc cũng không ngại thử một lần nhỉ."

Bước chân ta chợm lại, rồi dừng hẳn. Lang huynh thấy ta ngưng lại đằng sau liền quay đầu lại khẽ gọi ta. Huynh ấy không hiểu tình hình nguy khốn cả hai đang gặp phải. Ta áy náy nhíu nhíu mày, đành để huynh ấy đi trước, quay người lại đứng trước mặt hắn.

Tay thiếu niên áo trắng nắm chặt một cung nỏ bằng sắt được chế tạo hết sức tỉ mỉ linh xảo. Hắn thấy ta xoay người lại nên buông cung nỏ đang chĩa vào người ta xuống, cẩn thận quan sát ta. Hán tử áo tím đưa tay chỉ chỉ vào dấu ấn đầu sói trên mông của mỗi con lạc đà ở đó. Tràng cười giễu cợt cười  nhạo cất lên: "Mắt ngươi mù rồi à, hay là ăn phải gan gấu rồi? Dám có loại chủ ý đánh chúng ta sao? Đến cả cường đạo trên sa mạc thấy chúng ta còn phải tránh xa nữa là."

Bởi vì Lang huynh thấy ta một mực không chịu đi cùng huynh ấy liền trở nên cực kỳ nóng nảy đầy giận dữ, nhưng vẫn quyết định không rời đi một mình. Nhảy vọt một phát, huynh ấy đứng chắn trước mặt ta. Ánh mắt hung tàn đầy sát khí nhìn chằm chằm đám người phía trước, đang lúc chuẩn bị giáp lá cà một phen sống mái với nhau.

Hán tử áo tím đối diện quan sát Lang huynh, cả kinh kêu lớn: "Đó là sói, không phải chó săn!" - Tất thảy kẻ nào nghe được, sắc mặt lập tức biến chuyển, khẩn trương đưa mắt nhìn bao quát bốn phía. Sói trên sa mạc đều xuất hiện theo bầy, một con thì chẳng có gì phải sợ, nhưng nếu là một quần thể, thậm chí cũng đủ để một quân đội nhỏ diệt vong không còn một tên. Nhưng hôm nay quả thật bọn chúng lo sợ phí công rồi, bởi vì sơ suất của ta, gần đây chỉ có mỗi ta và Lang huynh, muốn kêu gọi những con sói khác đến cũng phải mất một khoản thời gian vậy.

Thiếu niên áo trắng nhìn thấy Lang huynh tức thì giương cung nỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào ta. Ta vội vàng lách mình đi đến trước mặt Lang huynh: "Xin đừng... thương hại huynh ấy, là ta... Ta muốn trộm... đồ vật... của các ngươi, không phải huynh ấy."

Từ khi trở về đàn sói, trừ những lúc ngẫu nhiên nghe trộm được vài câu nói chuyện của thương lữ, ba năm nay ta chưa từng nói chuyện với ai cả. Tuy rằng bình thường hay nói chuyện một mình với Lang huynh, nhưng chẳng biết vì khẩn trương hay vì gì, một câu nói ra cứ ngắt nga ngắt ngứ như vậy.

Thiếu niên áo trắng hòa nhã hỏi: "Chỉ có một con sói thôi sao?" - Trong lòng ta ức giận, nếu như còn có những con khác, ta còn để cho các ngươi nói nọ nói kia với ta à? Trong đầu nhanh chóng nghĩ kế sách, nói thật ư? Hay nói dối? Qua nhiều lần cân nhắc, cảm thấy tên thiếu niên này không phải dễ lừa gạt, vả lại cảm giác của nữ nhân nói cho ta biết, kỳ thực hắn đã đoán ra chân tướng từ lâu. Bây giờ hỏi những câu này chỉ có dụng ý làm an lòng đám hán tử bên cạnh hắn mà thôi.

"Chỉ có... Một con này." - Giọng nói ta vừa dứt, thần sắc mọi người dần bình tĩnh trở lại, lát sau lại bọn họ cảm thấy kỳ quái tò mò nhìn Lang huynh cùng ta, không hiểu được vì sao ta ở chung với sói như vậy.

Thiếu niên áo trắng thu lại cung nỏ, cất giọng: "Quản sói của cô nương cho tốt." - Ta gật gật đầu, quay lại với Lang huynh, ta nói công kích thì sẽ công kích. Nói xong ngoảnh đầu hỏi thiếu niên: "Các ngươi muốn chặt tay nào của ta?" - Ta từng nghe thương nhân bàn bạc với nhau kẻ nào có ý định ăn cắp ăn trộm bất kỳ vật gì sau khi bị bắt sẽ bị chặt tay để cảnh cáo.

Hán tử áo tím hỏi: "Cô nương muốn trộm cái gì?" - Ta cúi đầu nhìn bộ váy rách bươm của mình, nghĩ đến y phục đẹp đẽ hoa quý của thiếu niên áo trắng một hồi, ấp úng mở lời: "Ta muốn... ta muốn... một bộ váy." - Hán tử áo tím giật mình không thể tin được vào tai hắn. Hai mắt mở lớn, hỏi lại như để xác nhận: "Chỉ vậy thôi?" - Ta tiếp: "Còn có muối." - Hán tử áo tím lạnh lùng tàn nhẫn: "Chúng ta không thiếu phương thức khiến ngươi phải nói thật đâu, ngươi tốt nhất..."

Thiếu niên áo trắng cắt lời thuộc hạ, "Đi lấy một bộ do Thiện Hải Tử ở huyện Thiện tặng ta đem đến đây. Tính toán số lượng muối đủ dùng cho chúng ta trong ngày hôm nay, còn dư lại bao nhiêu đưa cho cô nương ấy." - Hán tử áo tím biến sắc, mở miệng tính nói: "Cửu gia..." - Thiếu niên khẽ liếc, hắn lập tức cúi đầu ngậm miệng không dám nhiều lời. Lát sau một hán tử khác mang đến một bộ áo váy màu lam nhạt đưa cho ta. Ta ngây ngốc trước vẻ đẹp hoa quý của bộ áo đưa tay tiếp nhận, rồi ôm lấy một bình muối nhỏ, kinh ngạc nhìn vị thiếu niên áo trắng không thốt được một lời.

Thiếu niên áo trắng cười nhẹ: "Chúng ta đi đường tất cả đều là nam nhân, không có áo quần nữ tử, chỉ có một bộ này thôi, do một vị bằng hữu tặng ta lúc đi ngang qua Lâu Lan, hy vọng cô nương sẽ thíc nó." - Ta vuốt vuốt lớp lụa trơn mát mềm mại như mỡ dê trong tay, đây có lẽ là loại tơ lụa nổi tiếng và quý giá nhất. Cảm thấy món quà tặng này có phần sang quý và đắt tiền quá, có ý cự tuyệt, đến cùng vẫn không cưỡng lại được sự mê hoặc quyến rũ của bộ áo tuyệt đẹp này, ta thẹn thùng gật gật đầu.

Hắn khẽ gật đầu, "Cô nương có thể đi rồi." - Ta ngây ra một chốc, hướng hắn ta hành lễ, cất giọng gọi Lang huynh rời đi.

Một tiếng ngựa hí dồn vang lên đằng sau, ta quay người tức giận lia một cái trừng mắt cho con ngựa chết tiệt nọ, nhưng gây khó dễ lúc này chẳng bằng nương tay, hôm nay vì có chủ nhân nó ở đây, khẳng định không thể tính sổ với nó được. Lang huynh chẳng rỗi hơi để quản mặt mũi thể diện người khác thế nào, bất thình lình quay hẳn người lại. Lớp lông bóng mượt toàn thân dựng đứng, ngẩng đầu ngắm trời xanh rộng lớn tru lên một tràng thật dài ghê rợn. Thanh âm vang vọng hồi đãng qua lớp không khí loãng lạt hãy còn chưa dứt, mấy con lạc đà toàn bộ nhũn cả người ngã lên nền cát. Con ngựa xấu xa đó tuy rằng không té xuống, nhưng bốn chân cung đã run bần bật lên thế kia.

Ta không nhịn được cười lớn thật thống khoái. Không trả lại uy danh loài sói cho huynh, huynh vẫn tưởng bản thân mình là Đại Vương cả sa mạc hay sao? Là Lang Vương thống trị đến mấy vạn con sói dưới quyền, há để cho bọn người các ngươi trêu ghẹo khinh nhờn được sao? Có lẽ tràng cười không nể nang ai của ta đã kinh động, nét mặt thiếu niên áo trắng khẽ giật. Hắn chăm chú nhìn ta. Ta bị hắn nhìn đến mức gương mặt đỏ hồng, vội vã ngừng không cười nữa. Hắn cũng tức thì rời mắt khỏi ta, quay sang Lang huynh tán thưởng, "Con ngựa này tuy không phải là hãn huyết bảo mã, nhưng cũng là lương câu tuyển chọn trong cả ngàn vạn con mà ra. Kẻ khác nói nó có thể một mình đấu được hổ báo, xem ra chỉ toàn lời giả dối."

Ta ái ngại trả lời: "Giả dối cũng có phần không phải. Hổ báo tầm thưởng không thể nào so sánh với Lang huynh của ta được." - Nói xong ta nhanh chóng hối thúc Lang huynh rời đi. Ta thấy cách huynh ấy nhìn con ngựa tốt tuyển chọn được từ trăm ngàn con khác kia rất có khẩu vị thèm muốn, nếu không đi thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện động trời gì nữa.

Đi xa rồi, quay đầu nhìn bọn họ. Một thân áo trắng bên cạnh cát vàng nước biếc kia dường như trở thành một bức tranh phong cảnh khó lòng quên được giữa đại mạc rộng lớn đến buồn tẻ này. Ta không biết hắn có nhìn thấy ta hay chăng, vẫn như vậy đưa tay lên vẫy vẫy chào hắn mãi cho đến khi khuất bóng vào trong những ụ cát khổng lồ giống hệt nhau.

Bên đống lửa chỉ còn ta và Lang huynh. Những con sói khác vì sợ lửa nên nấp chỗ khác cách đây khá xa. Lang huynh mới đầu cũng sợ lửa, sau ta dạy huynh ấy dần dần thích ứng với lửa, những con sói khác tuyệt không có được thứ dũng khí này. Ta buộc Lang Nhất, Lang Nhị phải nằm bên cạnh đống lửa, nhưng trước giờ chưa một lần nào thành công cả, ngược lại hành vi tàn ác hủy hoại đàn sói của ta còn được phổ biến rộng rãi hơn kia. Ta trở thành một pháp bảo rất có hiệu dụng mỗi khi sói mẹ muốn dọa mấy bé sói bướng bỉnh không chịu ngủ, chỉ cần bảo đem mấy bé giao cho ta là mấy con sói non có nghịch ngợm cứng đầu phá phách đến đâu cũng lập tức sợ hãi mà ngoan ngoãn nằm úp vào lòng mẹ chúng ngay.

Ta nhẹ nhàng mở bộ váy ra, quan sát thật kỹ. Chẳng biết đã sử dụng không biết bao nhiêu sắc màu của thực vật mới có thể tạo nên thứ sắc lam huyễn mộng dịu mắt như thế này. Thủ công cực kỳ tinh xảo, đường kim mũi chỉ thẳng tắp. Bên tay áo tinh tế thêu lồng những đám mây uyển chuyển thoát ẩn thoắt hiện. Chiếc đai lưng kết những tua trân châu nho nhỏ hoa quý thả buông lơi, buộc vòng eo, mang chiếc đai này khi di chuyển, khẳng định những tua trân châu này sẽ làm nổi bật tư thế duyên dáng cùng đường cong nơi chiếc eo nhỏ nhắn. Nữ tử Lâu Lan quanh năm suốt tháng lúc nào cũng dùng khăn lụa che kín gương mặt, cho nên còn có thêm một vành khăn lụa mỏng cùng màu với bộ váy, góc khăn được cuốn vòng lại bọc một viên trân châu lớn. Khi mạng chiếc khăn lụa lên mặt, vòng trân châu ấy sẽ cố định trên đầu tóc rất chắc chắn, trở thành một chiếc cài tóc trên đầu trông vô cùng tự nhiên. Nếu lúc ở trong nhà không nhất thiết phải che mặt, khăn lụa thả ra sẽ buông xuống phía sau đầu, làm tôn lên nền tóc đen, cùng với cài tóc đính trân châu trên đầu, ắt hắn là một trang sức rất độc đáo cho suối tóc đây.

Ta nghiêng đầu nhìn Lang huynh, trong lòng chần chừ, cất giọng hỏi: "Bộ y phục này có phải là đắt tiền lắm không? Huynh nói vị Cửu gia đó vì sao lại đem một thứ quý giá đến nhường này tặng cho một người không quen biết gì với hắn như vậy? Đã bao nhiêu năm rồi mà ta vẫn chưa bỏ được cái tật hễ thấy đồ vật mỹ lệ là không cách nào cự tuyệt được cả..." - Từ lâu Lang huynh đã quen với việc ta thường nói lảm nhảm một mình, vẫn tiếp tục an nhiên nhắm mắt ngủ ngon lành, không để ý đến sự tồn tại của ta luôn.

Ta véo mạnh tai sói của huynh ấy, vẫn không cục cựa gì hết. Ta chỉ còn nước dừng bao việc rắc rối nghĩ trong đầu muốn gây cho huynh ấy, nằm xuống bên cạnh huynh ấy dần dần đắm chìm vào giấc ngủ miên man.

-----

Lại đến ngày rằm. Ta trước nay luôn có thấy khó khăn trước cảm tình của loài sói mỗi khi ngẩng đầu ngây ngốc trước ánh bạc dìu dịu tỏa ra mỗi buổi đêm lạnh buốt. Mỗi khi đến kỳ trăng tròn, những con sói trở nên đặc biệt kích động, có con thậm chí nghểnh cổ hướng về phía ánh trăng gầm rú tru lên những tràng rất dài rất dài suốt cả đêm. Cho nên, khoảng đại mạc rộng lớn này đây hiện tại đang rền vang những âm thanh ghê rợn lạnh sống lưng của loài sói hoang dã. Chắc đêm nay đám lữ nhân nhát gan sẽ được một trận khiếp hồn đến cả đêm mất ngủ rồi.

Màn trời đen thẫm hòa lẫn sắc xanh loang lỗ hoang mang. Ánh trăng vằng vặc như dòng nước xuyên suốt chảy, hạ xuống lớp cát êm chân những vầng sáng nghiêng nghiêng, kéo dài rồi lan rộng vào tận vô hạn vô biên. Dải sáng màu ngân bạch tuyệt dịu nhấp nhô lên xuống theo những chỗ sụt trồi nơi đại mạc bao la, nhu hòa lặng lẽ tan vào tâm hồn con người những đợt cảm xúc vu vơ. Ta khoác lên bộ áo đắt tiền nhất của ta, cùng Lang huynh thả bộ trên sa mạc hun hút ngọn gió nhảy múa khắp mọi nơi.


(còn tiếp)

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.