Thursday, December 01, 2011

[Sanh Ca Mộng] Chương 1

SANH CA MỘNG

Tác giả: MỘC DUYỆT QUÂN

***O*** Chương 1 ***O***

LẠC LẠC NHƯ THẠCH



Nước Thục, năm Quảng Chính thứ năm, mùa xuân.

Hôm nay là ngày mùng ba tháng ba, ngày mọi người xuất hành làm lễ tế tổ đạp thanh. Nô nức khắp nơi, trên đường phố nườm nượp những người chen chúc nhau trong niềm hân hoan thưởng tiết xuân ấm áp. Oanh oanh yến yến, ngựa xe như nước, đông không cách nào kể xiết, vô cùng náo nhiệt vui vẻ. Trong khi đó, ta ngược lại nằm trên tấm thảm cỏ xanh ngắt này đã hai ngày trời. Bầu trời trên cao kia trong xanh biết mấy, tươi đẹp biết mấy, giống như khối ngọc bội màu lam bích treo trên thắt lưng của mấy kẻ tiền rơi bạc vãi ngày ngày vào trong núi dâng hương vậy, trong suốt kiền tịnh, thấu suốt dương quang, vô cùng thích mắt. Mây trắng uể oải thả những giọt nắng xuống đồng cỏ xanh ngát, xuống cả đường sá đông vui, bị vài mẩu xuân phong đùa giỡn đưa tay rẽ thành những chùm nho nhỏ trôi chầm chậm không để ý nhân gian. Lúc lại tán ra, lúc thì gom lại, từng đoàn từng đoàn nối đuôi nhau thành đường tựa như thứ bạch cao của Thanh Thủy lão đạo chưng cất nên vậy.

Vừa nghĩ đến đây, bụng ta biểu tình ọt ọt liên tục không chịu ngưng. Bởi vì đói quá, trong ngực ta bắt đầu thở dốc, cảm giác lo sợ bỗng đâu ùa về. Từ hai ngày trước ăn vụng ở Thượng Thanh Cung, ăn đến mức bụng căng tròn chật cứng, muốn chết vì no nên ta liền trốn ra đây rồi nằm ườn đấy, không động đậy ngủ thẳng một giấc đến hai hôm sau.

Không được! Ta không thể nằm như vậy tiếp nữa, ta phải đi tìm thứ gì đó để ăn mới được, nếu không thì chắc chắn sẽ đói mà chết tại chỗ này có khi! Không cam tâm! Không cam tâm!

Ta đứng phắt dậy, bỗng cảm thấy đầu choáng váng, chầm chậm lần mò theo sơn đạo đi xuống dưới. Đi chưa được bao lâu, mùi hương thịt nướng thơm nức mũi vô cùng hấp dẫn không biết từ đâu truyền ngay vào mũi ta. Ta đi theo mùi hương, dần nghe thấy có tiếng nói chuyện của người khác, nhất định là người ta chơi hội đạp thanh đi lên núi đang nấu mấy món ăn thôn dã đây mà. Mừng không kể đâu cho hết, ta len lén tiến về phía trước, nghĩ muốn tìm cơ hội trộm một ít đồ ăn nhét cho tròn bao tử cùng ít tiền tài làm lộ phí, chắc cũng chẳng sao đâu.

Một cỗ xe ngựa đỗ bên khe suối nhỏ nơi sơn đạo. Một người hầu cận đang bận rộn lập một bếp lò đơn giản cạnh khe suối. Hương vị nọ chính là đang truyền từ con thỏ nướng trong tay tên hầu kia. Ta đứng đằng sau cây tùng cổ thụ thân thật to, bất giác nuốt nuốt nước bọt vô cùng đói bụng, cảm giác như con thỏ kia đã được nướng chín đến tám phần rồi, nếu mà là ta, nhất định không chờ đợi nổi mà ăn vội ăn vàng ngay. Quay nhanh đầu lại, ngay tức khắc nhìn thấy một đoàn người nam có nữ có đang dựa vào xe ngựa nói cười trò chuyện vui vẻ.

Hai người phu phụ đã lớn tuổi, y phục tươm tất, có phần toát nên vẻ cao quý, đang trò chuyện cùng một chỗ. Hai người thiếu nữ đang dựa vào cạnh xe ngựa ngắm nhìn mỹ cảnh bốn phía chung quanh.

Ánh mắt bỗng dưng ngừng lại nơi một người đang đứng, cố thế nào cũng không nhìn sang chỗ khác được. Dường như trên thế gian này chỉ còn lại mỗi mình nàng ta. Từng đường nét nơi nàng như phản chiếu dương quang, rực rỡ đến lóa mắt, diễm thế tuyệt luân. Tất cả mọi người đứng bên cạnh nàng ấy chỉ xứng làm cảnh phụ tôn lên sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng mà thôi.

Ta biết nàng ấy, nàng họ Từ, tiểu danh A Lục, là nữ nhi của Huyện lệnh Thanh Thành Từ Quốc Chương. Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy nàng. Tên của ta cũng là nhờ nàng mà được ban cho. Si si ngốc ngốc nhìn trộm nàng ấy một lúc lâu, âm thầm thở dài một tiếng đầy não ruột, xoay người rời đi, ngờ đâu ta hãy còn suy niệm triền miên trước nét mỹ lệ nơi nàng, ảnh hưởng đến hoạt động của não bộ nên lúc ly khai động tác có chút không để ý. Chân đạp trúng một cành cây khô đánh "rắc". Trong đầu thầm kêu khổ, ngay tức khắc ta nghe thấy bên kia dòng suối có tiếng người hô lên một tiếng. Xem ra ta đã bị họ phát hiện rồi, nhanh chóng hướng về phía rừng chạy trốn thôi.

Bởi vì quanh năm suốt tháng cứ ăn vụng thức ăn trong đạo quán, nhĩ lực của ta vô cùng tốt, cho dù là tiếng động rất xa ta cũng nghe thấy được. Vậy nên trong lúc ly khai mấy câu thoại nọ không cần ta lắng nghe cũng tự động truyền vào trong tai ta rõ ràng rành rọt không sót đến một chữ.

"Đó là gì thế? Là dã thú sao?"

"Hình như là người, không phải thú vật!"

"Nghe nói oa tử của con dã nữ đó trú trên đỉnh núi, không lẽ là nó à?"

"Là Lạc Lạc, nàng ta đến làm cái gì thế? Có thể chỉ là kinh động qua oa..."

Phải rồi, ta chính là Lạc Lạc, ta vốn dĩ không có tên. Cái tên này là nhờ ơn của mấy vị nhân thủ có văn hóa cười nhạo ta mà đặt cho. Nguyên gốc của tên này là do kẻ được xưng tụng là Lão tử dạy cho người ta: "Bất dục lục lục như ngọc, lạc lạc như thạch." - Vì thế ta chuyên môn đến những chỗ thư viên nghe trộm phu tử dạy học, nghe tròn một năm mới hiểu được ý tứ bên trong là chi.

Từ lúc ta biết được ý nghĩa của tên này, ta thường đến Từ phủ nhìn trộm Từ A Lục, đợi rất rất lâu mới trông thấy nàng ấy bước ra khỏi Từ phủ. Đương khi thấy được nàng ấy thì ta đã hóa thạch tự lúc nào chẳng hay. Nàng là nữ tử mỹ lệ nhất, kiêu kỳ nhất, thuần khiết nhất khu vực Thanh Thành này. A Lục đích xác là mỹ ngọc, còn ta có chăng cũng chỉ là một tảng đá vừa xấu xí vừa thấp hèn mà thôi, không một chút nào xứng được với nàng.

Ta hốt hoảng, luống cuống cắm đầu cắm cổ chạy một đoạn thật dài. Bụi gai bên đường đâm móc vào bộ quần áo bằng vải bố thô ráp duy nhất mà ta có được. Từng âm thanh của vải vóc bị đâm toác rách bươm vang lên như những tiếng dao cắt vào trong tâm khảm ta. Thở dốc. Ta quỳ phục xuống bên cạnh dòng suối. Lồng ngực hít thở thật mạnh để lấp đầy lại không khí trong tiếng hổn hển cô độc bao bọc giữa cảnh vật hoang vắng. Vốn dĩ do quá đói lại chạy một đoạn đường xa như vậy nên đầu ta trở nên choáng váng cùng cực. Cảnh vật trước mắt hầu như không nhìn rõ, hoa mắt chóng mặt muốn ngã xuống đất từ lâu. Đưa tay vốc nước kề vào miệng hớp, nước suối mát lạnh thẩm thấu trong cơ thể. Lạnh, cũng là lãnh. Cái lãnh tĩnh của không khí xung quanh, cái băng lãnh của dòng nước róc rách, cái lãnh đạm của bóng ảnh phản chiếu nơi dòng suối trong phút chốc. Nước mắt nóng hổi không ngừng trào ra nơi mi mắt ôm theo khuôn mặt không hoàn mỹ được như ai kia. Thổn thức. Lã chã lệ châu. Âm thanh tách tách của những giọt nước mắt tủi thân đau đớn chạm đến mặt nước suối lãnh băng không chút hồi vọng.

Ta lớn lên đã rất xấu. Đây là nhận thức lớn nhất của ta trong đời từ khi ta hiểu chuyện đến nay. Một cái bớt màu nâu rất lớn giống như cánh hồ điệp đang vỗ từ má bên trái kéo dài đến tận mũi. Đầu tóc khô vàng chẻ ngọn thô ráp, rối rắm bù xù như tổ quạ chưa từng được chải chuốt. Ta cố kéo đám tóc rễ tre xuống che đi khuôn mặt đầy tủi hổ này, nhưng cũng hiểu rõ chỉ phí sức mà thôi.

Ta là một cô nhi. Vào mùa đông năm ấy cực kỳ lạnh lẽo, phụ mẫu đã vứt bỏ ta ở một nơi cực ít người lai vãng đến bên trong núi đằng sau Thanh Thành, để ta tự sinh tự diệt. Chẳng ngờ được chuyện ngoài ý muốn, ta được một lão đạo hảo tâm cứu giúp đem về nuôi. Nhưng vì nam nữ hữu biệt, ông ấy không thể để ta lưu lại đạo quán được, nên đã xây cho ta một căn nhà gỗ cách đạo quán không xa lắm, để ta ở lưu trụ ở đó, sinh hoạt trưởng thành. Đáng tiếc ta vừa được vài tuổi thì lão đạo đã qua đời, đến cả danh tự của ông ấy ta cũng không nhớ nổi. Sau đó, những người khác ở đạo quán không ai muốn ta ở đó cả. Bất đắc dĩ ta trở thành một tên trộm, làm một kẻ ăn mày sống vật vờ qua tháng qua năm.

Không phải là tự mình bi thương đau khổ hay thấy tiếc nuối gì bản thân, chỉ trong phút chốc cảm thấy tức tối tủi thân cho số phận khiến ta phát điên, đưa tay đánh xuống mặt nước liền mất phát, uất ức phát tiết cả ra ngoài. Nước suối bị ta đập, văng tung tóe khắp nơi, bắn lên mặt lên thân thể ta đau điếng. Trước mắt ta bỗng nhiên hiện nên tư dung tuyệt mỹ của Từ A Lục, bóng ảnh nàng ta mơ hồ trong dòng nước loang loáng cười nhạo ta. Nụ cười đó khiến ta cảm thấy chính mình thật đáng thương cùng thảm hại, mới phát hiện ra tiếng khóc của chính mình quả thật rất khó nghe.

"Cứu mạng... cứu mạng..." - Một âm thanh khàn đục bất thình lình từ trong bụi cây vang đến, từng tiếng từng tiếng như muốn thét mà không được.

Ta kinh hãi tột độ, chầm chậm đi về phía thanh âm nọ, trong lòng tò mò cùng cẩn trọng. Đưa tay rẽ bụi cây sang hai bên, đập vào mắt ta là một nam tử đang nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, môi miệng tím ngắt. Nghe thấy ta tiến đến, nhất thời hai mắt hắn trợn trừng, nhưng nhãn tình vô thần, vốn dĩ đã mất đi phản ứng. Ánh mắt càng lúc càng dại dần. Thầm nghĩ: Đây chính thị trúng độc rồi a! Là loại độc gì nhỉ? Nam tử thấy ta bước đến càng lúc càng gần, tay hắn yếu đuối chuyển động. Trong tay nắm chặt nửa đoạn cỏ trông hình thù kỳ quái. Ta lập tức gỡ tay hắn ra lấy cho được nắm cỏ đó, đưa ngang mắt quan sát một chút rồi để xuống mũi ngửi, là cỏ Thanh Manh? Hắn ta chắc hẳn đã ăn nhầm loại cỏ này!

Lúc còn nhỏ, đói đến mức người muốn lả đi, vơ loạn đám cỏ dại trong núi ăn nên ta từng ăn qua thứ cỏ này. Lúc đó còn tưởng rằng chắc ta sống không nổi chắc rồi, trí não nghĩ đến cái chết nhất thời phản kháng ra chỉ thị cho tay ta quơ quào lung tung trên mặt đất bứt đến một nhúm cỏ tống thẳng vào trong miệng, kết quả chất độc của thứ cỏ kia tự động giải khai hết, vô cùng kỳ lạ. Nghe Thanh Thủy lão đạo giảng về đạo lý vạn vật tương sinh tương khắc trên thế gian, ắt hẳn giải dược của loại cỏ độc này sinh trưởng ở một nơi khác gần đó mà thôi.

Ta hỏi hắn thứ cỏ hắn ăn phải kia hái ở chỗ nào, hắn cố sức đưa ngón tay run run không chút sức lực ráng chỉ về một hướng. Ta chạy theo hướng hắn hướng dẫn, là hướng Đông Nam, mắt không ngừng tìm kiếm. Đi khoảng ba thước, một khóm cỏ màu đỏ thắm xuất hiện dưới chân ta. Mau chóng bứt một nhúm cỏ đó, ta lột quả tròn màu đỏ thẫm của nó rồi cho vào miệng nhai nát. Không lâu sau, ta đưa tay hé miệng hắn nhả thứ chất lỏng sóng sánh vào trong.

Vội vàng đến bên cạnh đầm nước súc miệng, cho đến khi trong miệng không còn vị lạ của thứ cỏ đó mới dừng lại. Giải dược này gọi là Hồng Ách, bình thường ăn vào chính là độc dược, vừa mù vừa câm, tứ chi như bị tê liệt, nhưng ngược lại có thể hỗ trợ làm giải dược của các loại độc khác.

Thêm lần nữa trở về bên cạnh nam tử nọ. Màu xanh tím khi nãy trên môi hắn đang dần tiêu thất. Ánh mắt cũng dần trong trở lại, không còn trắng dã như trước. Không quá thời gian một trản trà, độc trong người hắn khẳng định sẽ được giải hết. Lúc này ta mới dám đưa mắt quan sát hắn tỉ mỉ.

Y bào màu tím, tuy đơn giản nhưng vẫn hiển lộ sự hoa quý sang trọng, dù một số chỗ trên y phục bị bụi gai cào rách lủng lỗ, dính chút bùn đất, nhưng vẫn y nhiên toát nên nét tiên lương... Gương mặt hắn... Ôi, tướng mạo hắn thật tuấn mỹ. Khuôn mặt dường như một khỏa ngọc điêu hoàn mỹ không chút tì vết. Lông mi dài cong vút như hồ điệp phi vũ, trước giờ quả thật ta chưa từng thấy lông mi nam tử lại có thể dài đến như vậy nga.

"Cảm ơn ngươi đã cứu ta, xin hỏi cao tính đại danh của ân nhân là?" - Thanh âm nam tử không còn khào khào như trước, nhưng vẫn có chút khó nghe, chưa thể nào ôn nhuận động thính được. Cũng phải thôi, hắn vừa suýt chết còn gì.

"Ta..." - Ta vừa muốn thốt lên đáp lời, nhưng có bao nhiêu câu nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, không cách nào cất được. Len lén nhìn trộm nét tuấn mạo khôi ngô của hắn, ta cúi đầu nhìn xuống y phục rách nát của mình ngẫm lại mà buồn, không cách nào ngăn được bao tự ti mặc cảm cùng xấu hổ ngượng ngùng tràn ngập khoảng chân tâm.

"Ân nhân! Ân nhân? Sao ngươi không nói chuyện thế? Dù sao cũng nên để ta biết ngươi là nam hay nữ, là già hay trẻ, tên gọi là gì, đợi ta ngày sau khỏi rồi, nhất định sẽ báo đáp thật hậu hĩnh cho ngươi!"

Ta vẫn không nói câu nào. Không bao lâu nữa, độc của hắn chắc chắn sẽ được giải hết, làm sao có thể để hắn trông thấy bộ dạng xấu xí này của ta được. Trong lòng có ý muốn rút lui, nhưng trộm nhìn diện dung anh tuấn mỹ miều của hắn, nghe thấy thanh âm giờ đây đã dễ nghe hơn của hắn, ta quả thật không muốn đi chút nào. Cầm lòng không đậu. Từ sau khi lão đạo tử cứu ta qua đời, chưa từng có một ai nói chuyện ôn hòa với ta cả. Bao nhiêu người vừa trông thấy bộ dạng của ta đã sợ quá bỏ chạy đi mất, còn có một số người bắt bớ đánh đập ta, đuổi ta ra ngoại thành, nhưng mà hắn vẫn chưa biết hình hài của ta... Biết đâu...

Ngay lúc đó, từ xa truyền đến tiếng bước chân người, càng lúc càng gần. Một giọng cười trong trẻo tựa tiếng chuông bạc ngân xa cất lớn: "Mau nhìn, Đan Đan, mau nhìn kìa, hoa nhi kia trông đẹp quá a, chúng ta mau đến đó đi!"

Nhân ảnh màu xanh nhạt chạy đến khóm hoa ngày càng gần, ta nhanh chóng chạy trốn sang con ngõ nhỏ phía bên kia. Sau khi xác định không ai phát hiện ra được, ta mới dừng lại. Đến lúc này thì còn ai đến nữa chứ? Lẽ nào là... Ta lặng lẽ ẩn nấp, chậm rãi tiến đến gần đường lộ một chút, trốn đằng sau một gốc tùng đại thụ chắc cũng phải trăm năm, hướng mắt về phía nam tử nọ quan sát tình hình.

Trái tim dường như đang bị đông cứng bởi thứ cảm giác lạnh lẽo của băng tuyết vạn năm. Bỗng đâu thanh âm một vết nứt vang lên, lan ra như cứa nát toàn bộ tâm trí ta. Càng lúc càng lạnh. Giá băng bao phủ. Nam tử đang nhìn nàng ta. Ánh mắt hắn thập phần kinh hỉ. Thiếu nữ ước chừng mười lăm mười sáu tuổi. Khuông trăng ửng hồng nét e lệ. Gò má cùng làn da, hoàn mỹ linh lung. Từ ánh mắt đến nụ cười, đến biểu hiện phần kinh ngạc phần thẹn thùng trước nam nhân lạ mắt, xán lạn tựa ánh ban mai buổi sớm đầy trong trẻo tinh sương. Thân người vận y sam thanh sắc bằng thứ lụa trân quý làm nổi bật nước da trắng tựa tuyết bạch thông thấu của nàng. Thiếu nữ mỹ lệ như thế này không phải Từ A Lục thì có thể còn ai vào đây? Bên cạnh nàng ta theo hầu một tỳ nữ tóc buộc chỏm. Đúng thật là nàng ta rồi.

"Là ngươi cứu ta sao?" Ngươi tên là gì?" - Nam tử nọ độc vừa giải hết, người đầu tiên nhìn thấy, lại là Từ A Lục.

"Ta... Ta tên A Lục! Ngươi không sao chứ?" - Ngữ âm Từ A Lục ôn nhu thùy mị, ánh mắt xao động như trăm ngàn con sóng dạt dào ôm lấy bờ xa. Nam tử có chút si mê, lặng cả người. Một lúc lâu sau mới nói: "Nga, ta còn một người bạn nữa, cũng bị thương, vẫn chưa quay lại, cô nương có gặp qua không..."




***O*** Chú thích ***O*** [đang cập nhật]

0 comments:

Post a Comment

Vui lòng chọn "Comment as"
--> Name/URL và để lại tên bạn, đường dẫn nếu bạn hỏi chủ blog việc gì đó và cần hồi âm.
--> Anonymous nếu bạn muốn ẩn danh.
Xin cảm ơn.