Sunday, July 05, 2009

Nàng rẽ trái, Chàng rẽ phải

Mùa đông năm ấy đặc biệt giá lạnh, cả thành phố chìm trong biển mưa phùn. Trong không khí mờ mịt, không ánh mặt trời, một nỗi buồn tiếc mơ hồ thường xâm chiếm tâm hồn khách bộ hành đi dưới những hàng cây khẳng khiu dọc phố.


Ngày mùng 6 tháng 10, trời hửng nắng.


Cô sống trong một căn phòng trên toà chung cư cũ kỹ phía ngoại ô thành phố. Mỗi khi ra phố, bất kể đi đâu cô cũng giữ thói quen ra đến cửa, liền rẽ trái.


Anh sống trong một căn phòng trên toà chung cư cũ kỹ phía ngoại ô thành phố. Mỗi khi ra phố, bất kể đi đâu anh cũng giữ thói quen ra đến cửa, liền rẽ phải.



Ngày 15 tháng 10, mặt trời bị che lấp sau những đám mây chất ngất, ánh sáng trong những căn phòng cũng chập chờn.


Họ từ trước đến nay chưa từng gặp nhau.


Ngày 28 tháng 10, trời hửng nắng.


Dạo gần đây anh sống chật vật. Đôi khi buổi tối, anh đến những quán ăn thượng lưu trong thành phố kéo đàn, kiếm thêm chút thu nhập ít ỏi.


Ngày 7 tháng 11, trời u ám ẩm ướt.


Có một nỗi buồn nhẹ nhàng len tới mỗi khi mùa đông quay trở lại. Những lúc không luyện đàn, anh thích lang thang ngoài phố, lượn qua công viên thành phố chơi cùng đàn bồ câu, có khi ngồi lại đó cả chiều.


Ngày 11 tháng 11, buổi chiều, gió bắt đầu trở từng cơn lạnh lùng.


Có lần anh cảm thấy tâm hồn rã rời, trống trải.


Ngày 19 tháng 11, mặt trời mùa đông ngả xuống những cái bóng thật dài, thật dài.


Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải, họ chưa từng gặp nhau trong đời.


Ngày 23 tháng 11, ngày thật ngắn, chưa đến 5h chiều, trời đã tối.


Cô đang dịch một tiểu thuyết buồn, cuốn sách khiến cô cảm thấy thế giới quanh tràn một màu xám ảm đạm.


Ngày 2 tháng 12, những đám mây đồ sộ chất ngất phương xa chậm chạp kéo tới bầu trời thành phố.


Những khi không làm việc, cô thích vào thành phố tìm một quán cà phê, tản bộ trên phố, nhìn dòng người qua lại, hay ngồi xuống trò chuyện cùng con mèo hoang trên vỉa hè.


Ngày 10 tháng 12, mặt trời ló ra.


Trong phòng đầy hơi nước. Có khoảnh khắc cô đơn nhìn mình trong gương, cô đột nhiên cảm nhận dư vị cả một cõi người.


Ngày 17 tháng 12, trời hửng nắng.


Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải, họ chưa từng gặp nhau trong đời.


Ngày 20 tháng 12, hình như trời sắp mưa.


Họ cũng như hàng nghìn vạn người trong thành phố ấy, cả đời sống bên nhau, nhưng cả đời sẽ không bao giờ gặp được nhau... Tuy nhiên, cuộc đời đôi lúc cũng có bao nhiêu tình cờ. Một ngày, hai đường thẳng song song đã cắt nhau...



Ngày 22 tháng 12, mặt trời ngượng nghịu ló ra, những đám mây đen dầy đặc giấu mình trên đỉnh núi xa xa.


Hôm đó, họ đã gặp nhau bên đài phun nước giữa công viên.


Họ giống như những người yêu đã thất lạc nhau nhiều năm trong đời.


Mùa đông vì sao không còn buồn bã cô đơn?


Anh ở bên cô trong suốt một buổi chiều hạnh phúc và ngọt ngào.


Lúc hoàng hôn, trời chợt đổ một cơn mưa dữ dội.


Họ vội vã ghi số điện thoại của nhau, rồi vội vàng chia tay trong cơn mưa.


Anh, theo thói quen, lại chạy bổ về bên phải...


Cô, theo thói quen, cũng vội vã chạy về bên trái...


Cơn mưa làm họ lạnh buốt và ướt đẫm, nhưng trái tim cả hai nóng bừng lên vì hạnh phúc.


Đêm ấy, cả anh và cô đều thao thức... Mưa, từng giọt, từng giọt rả rích rơi suốt đêm dài...


Nhưng... cuộc sống cũng ẩn giấu bao nhiêu bất ngờ, buồn rầu...


Con diều gió ta từng nắm trong tay bỗng một hôm đứt dây giữa trời....


Ngày 23 tháng 12, gió lạnh đột ngột tràn vào lòng thành phố, nhiệt độ buổi sáng tụt xuống rất thấp.


Những tờ giấy nhỏ bé ướt sũng ghi số điện thoại chiều mưa qua đã nhoè hết chữ.



Ngày 24 tháng 12, mưa rơi không ngớt trong suốt đêm Giáng sinh.


Cô ở lì trong nhà vì sợ sẽ bỏ lỡ một cuộc điện thoại từ...
Anh chằm chằm nhìn nét chữ số nhoè nhoẹt mờ mịt, với những cuộc gọi nhầm số bất tận...
Tình yêu.... đang ở đâu?


Ngày 31 tháng 12, trời lạnh như cắt, giá rét quẩn quanh trong căn phòng, mưa vẫn tiếp tục rơi rả rích....


Anh và cô đều thao thức đến rã rời trong những căn phòng... Từ trong radio vọng tới tiếng nói cười náo nức của đám đông tụ tập trên quảng trường trước toà nhà thị chính, đếm ngược theo từng giây còn lại của năm cũ. Thế là một năm lại đã qua đi.


Ngày 5 tháng 1, buổi chiều đưa tới từng cơn gió lạnh như châm vào da thịt.


Giá rét lại tràn về quanh đây...


Ngày 12 tháng 1, cuối cùng trời cũng hửng lên, ánh mặt trời lấp ló, nhưng nhiệt độ lại hạ xuống thấp...


Thành phố thay đổi quá nhanh khiến con người phải kinh ngạc. Bồn phun nước trong công viên đã biến thành công trường xây dựng cầu vượt cao tốc.


Ngày 1 tháng 2, trời ấm lên, dù còn đầy hơi giá.


Anh đầy hy vọng, nhủ thầm có lẽ giống như một tình huống trong phim, tại một góc ngoặt đầu phố, hay trong quán cà phê ngoài công viên kia, anh sẽ gặp lại được cô.


Ngày 14 tháng 2, đêm của Lễ tình nhân Valentine, những ngôi sao thưa thớt sáng trên trời đêm.


Trên con phố lạnh lùng cô đơn, khi những bóng đèn nhiều màu mắc quanh vòm cây khô cuối phố vui vẻ sáng lên, cô đã không kìm được lòng mình, bật khóc.


Ngày 25 tháng 2, những lớp mây mỏng tang bao phủ bầu trời một màu xám, mông lung như khói.


Cô vẫn quen chân rẽ trái, anh vẫn quen chân rẽ phải.



Ngày 28 tháng 2, hoa đỗ quyên bên đường nở rộ, nghe nói trong núi, hoa anh đào cũng đã mở cánh rồi.


Ngày nối ngày lặng lẽ.
Họ chưa từng gặp lại nhau.


Ngày 9 tháng 3, không khí tràn ngập hương thơm cỏ non, mùa xuân đến thật rồi.


Họ vẫn đi về giữa dòng người lặng lẽ, nhớ vô cùng buổi chiều gặp gỡ ngắn ngủi song tràn ngập hạnh phúc ấy.


Ngày 23 tháng 3, cuối ngày trời ấm hơn, buổi tối, trăng lên trong veo giữa đám sao lấp lánh.


Giữa thành phố vừa quen vừa lạ, anh và cô tìm kiếm vô vọng hình bóng vừa xa xôi vừa gần gũi của nhau.


Ngày 30 tháng 3, mùa mưa đã đến.


Những cơn mưa làm cô nhớ tới anh.
"Sao cô ấy có thể biến mất không dấu vết trong thành phố như thế?", anh tự nhủ.


Ngày 13 tháng 4, mưa ngớt.


Xa xa, chim bồ câu lượn vòng bay trên bầu trời thành phố. Anh cũng muốn bay được như đàn chim kia để tìm tới bên cô.



Ngày 9 tháng 5, bầu trời hoàng hôn ửng màu cánh hoa hồng, chuyển dần thành màu xanh thăm thẳm của ngọc bích.


Cô thích ngồi một mình trầm tư, ở một góc thành phố trên cao.


Ngày 18 tháng 5, chiều tối, gió nam thổi tới nhè nhè. Mặt trời đỏ lừ chậm rãi trôi xuống chân trời... Mùa hạ đến gần.


Sao những ngọn nến chấp chới trong đêm cứ khiến người ta hoài nhớ, nhớ một cách trống trải?


Ngày 9 tháng 6, từng đám mây lớn nặng nề chất đống, bất động giữa không trung.


Trong lòng có nỗi niềm gì vô cớ, cô buồn bã ngoái nhìn nỗi cô đơn của mình.


Ngày 20 tháng 7, đêm sau cơn giông, ánh trăng vô cùng rạng rỡ.


Thành phố như một mê cung khổng lồ, không nghe được tiếng gọi, không tìm ra phương hướng.


Ngày 19 tháng 8, đêm trước cơn giông, những tầng mây trôi vùn vụt.


Họ oán trách thành phố với bầu không khí ngầu đục, những ngả đường vỡ vụn, những ngã tư đèn đỏ quá lâu, những chuyến xe bus hay bỏ bến.


Ngày 31 tháng 8, một chú ong mật bay lạc vào phòng anh, đập cánh mù quáng trước lớp cửa kính trong veo.


"Anh vẫn còn trong thành phố này chứ? Hay anh đã rời đi từ rất lâu?"



Ngày 5 tháng 9, trời ngột ngạt hơi nóng.


Trong người khó chịu, họ cùng trêu chọc một con mèo con lông vàng, cùng cho một con chó hoang ăn, cùng nghe một chú chim hót trong ánh bình minh mới rạng.


Ngày 24 tháng 9, buổi sáng có thêm một lớp sương mỏng, nghe nói lá phong trong núi đã đỏ rồi.


Họ nhìn ra cùng một khung trời ngoài cửa sổ chung cư, cùng ngửi một làn hương, cùng nghe thấy người hàng xóm tập chơi hoài một bản nhạc của Chaikopski.


Ngày 5 tháng 10, không khí mát dịu.


Lá trong công viên dần nhuộm màu vàng rực. Anh và cô dạo qua cùng một con đường nhỏ trong công viên, cùng dẫm lên một lớp lá vàng khô giòn.


Ngày 15 tháng 10, trời mùa thu vô cùng dễ chịu


Một quả bóng bay màu vàng trôi ngang song cửa. Họ cùng thơm một đứa trẻ. Cùng nhìn thấy chiếc mũ bông màu xanh của đứa trẻ có gắn đôi tai thỏ dài rất đáng yêu.


Ngày 26 tháng 10, gió thổi, lá rụng đầy nền đất.


Trong ký ức của anh và cô chỉ còn đọng lại hình ảnh mẩu giấy ướt nhẹp của buổi chiều mưa ấy và số điện thoại nhoè ướt.


Ngày 8 tháng 11, ngày có nắng.


Nến cô đơn trên chiếc bánh sinh nhật trong phòng cô, in lên tường một cái bóng màu tím chậm rãi đung đưa. Cô nghe thấy bên hàng xóm vẳng tới tiếng vĩ cầm, đang chơi một bản nhạc rất buồn...


Anh nhớ ra hình như hôm nay là sinh nhật cô. Cây vĩ cầm trên vai anh nức nở khe khẽ. Ngoài cửa sổ là ánh trăng. Không biết giờ em đang ở nơi nào?


Ngày 19 tháng 11, hơi thở mùa đông ngày càng gần.


Nỗi nhớ ngày càng mơ hồ, dường như tình yêu ấy chưa từng đến trong đời anh?



Ngày 30 tháng 11, nửa khuya, ánh trăng xanh xao, lạnh lẽo soi một góc sân thượng chung cư.


Họ đều nhận được từ tay cùng một ông bưu tá, lá thư của bạn thân nơi phương xa.


Ngày 6 tháng 12, trời rét căm căm.


Họ ở gần nhau đến thế, mà sao lại xa nhau vời vợi?


Ngày 17 tháng 12, lại một ngày không thấy ánh mặt trời, không thấy trăng, không thấy tinh tú.


Thành phố giống một nhà tù khổng lồ không tường bao quanh, làm con người cảm thấy ngạt thở, rã rời...


Ngày 22 tháng 12, mưa phùn rơi như vĩnh viễn không ngưng nữa.


Cô quyết định chia tay thành phố hoang vu này.
Anh quyết định du lịch đến một thành phố đầy nắng ấm.


Ngày 23 tháng 12, tuyết bắt đầu rơi, thành phố đã bao nhiêu năm nay không hề có tuyết rơi.


Anh, theo thói quen, ra khỏi cửa là rẽ phải.
Cô, theo thói quen, ra khỏi cửa là rẽ trái.
Tuyết rơi lẳng lặng trên phố.
Ở bến xe bus trên quảng trường trước khu chung cư, anh bất chợt nhìn thấy...
Ở bến xe bus trên quảng trường trước khu chung cư, cô cũng bất chợt nhìn thấy...


Ngày 24 tháng 12, tuyết rơi dày đặc, chuyến xe bus đi về phía tiếng hát Giáng sinh an lành đang vọng tới.


Nhưng hai hành khách ở lại.


Ngày 31 tháng 12, tuyết ngừng rơi, trời ấm.


Trên quảng trường trước toà thị chính, người ta chen chúc trong biển người điên cuồng vui sướng, hò reo đếm theo từng giây đổ ngược của năm cũ cho đến 0 giờ 0 phút 0 giây. Người ta ôm chặt nhau trong giây phút hạnh phúc của một mùa xuân mới.



Ngày 6 tháng 3, trời hanh nắng, mây lơ đãng trên tầng không.


Hai căn phòng cô đơn trên khu chung cư cũ kỹ ở ngoại ô được mở sang nhau. Mây bay trên những bức tường hoa.


Và cuối cùng, mùa xuân rồi cũng sang...


Câu chuyện này cũng đã được dựng thành phim,nhẹ nhàng và lãng mạn...

Đồng quê


Once there were green fields...

Lâu lắm rồi không còn nghe thấy giai điệu của những bài đồng quê nhẹ nhàng, nghe từ khi còn rất nhỏ, bỏ quên đâu đó trong cuộc đời tấp nập, lục tung lên chỉ vì một giai điệu chợt ùa về trong trí óc chập chờn...

Số 3...

Lúc 3 tuổi đã tập nghe những giai điệu mà quá nửa trong số chúng đa phần là nhạc đồng quê hoặc thiếu nhi, mà nghe đến bài nào ưng ý thì tua đi tua lại đến nhão băng chỉ để nghe một giai điệu bình ổn, ấm áp, nhẹ nhàng của tiếng guitar trầm buồn, dày đặc... Cũng như bài hát đấy, bỏ quên đâu mất một giai điệu thuộc lòng, thân quen để đi tìm những gì mới mẻ. Chợt nhớ và tìm lại. Thấy thật ngốc nghếch...

But I keep on waiting, till you return...

Biết bao bài hát đã đi qua đời, mà chẳng thấy hiểu được bao nhiêu trong số những bài đó vì còn quá nhỏ để hiểu được I'll never let you see, the way my broken heart is hurting me. Hay chỉ là những đoạn nhạc nhỏ đơn giản nhưng thấm đượm nỗi buồn từ giai điệu miên man của Tell Laura not to cry, my love for her will never die... Những bài hát đồng quê cứ nhẹ nhàng đung đưa con thuyền yên ả trôi nhẹ nhàng trên mặt nước bình lặng nhưng đâu đó là một giai điệu lạ lẫm mà con thuyền buộc phải đứng lại để nghe được cả bài hát thật ngộ nghĩnh, đến nỗi bỏ quên đồng quê xanh thẫm, gió thổi mơn man da thịt trôi về sau dần mãi mãi...

Green fields are gone now, parched by the sun. Gone from the valley, where rivers used to run. Gone with the cold winds that swept into my heart. Gone with the lovers who left their dreams depart. Where are the green fields that we used to roam?

Buồn và nhớ. Những khúc hát đồng quê quá nhẹ nhàng để cho ta quên đi nhưng thật mãnh liệt khi nhớ lại. Những hợp âm đơn giản, trùng lặp nhưng sức lay chuyển vô cùng lớn để ta buộc phải quên đi những điệu rock chát chúa, điệu pop của giới trẻ đương thời, điệu rumba uyển chuyển mà trở về với tuổi thơ bé nhỏ. Tâm hồn con người như thế có gọi là thay đổi? Đổi thay tìm về bến đỗ chăng? Những bài hát nhẹ như Donna Donna, Tell Laura I Love Her, Green Fields, Cotton Fields, Stoney, Summer Wine, Take Me Home Country Road,... Thật nhớ. Cái thời nhảy nhót lung tung vì một giai điệu đồng quê thôi thúc, đến độ chiếc giường xếp nhảy nhiều quá mà lún xuống để rồi ăn roi. Hay múa may quay cuồng vì bài hát quá xúc động. Có khi hát nghêu ngao vì quá nhớ, nhớ đến chết mất một kỷ niệm mãi chìm vào quên lãng. Lớn rồi, bây giờ có cho vàng cũng không dám làm thế. Thời trẻ con, không ai chấp làm gì...

Mưa và nghe Green Fields. Bài hát thật buồn, thật nhớ, miên man da diết. Cũng lớp 7 ấy, được nghe giọng hát trầm ấm của Thầy trong trung tâm học Anh văn, nghĩ ngay đến Cậu Ba lâu rồi không gặp. Con người khắc khổ nhưng vẫn tiêu dao. Nhớ lắm. Những giai điệu đồng quê. Lâu lắm rồi. Thỏa sức tưởng tượng. Nhưng sao khi nghe lại vẫn thấy lòng xao động, cay cả sống mũi, mắt đỏ hoe. Nhạc đồng quê. Ta nhớ mi.

Ôi tôi nhớ lắm. Cái thời vẫn đi dạo mát với Cậu Ba trên con ngựa sắt cà tàng không còn chỗ nào để nói. Cậu Ba đạp xe ra biển, dọc Cung Văn hóa Thiếu nhi. Trời đã tối, đèn hai bên và giữa hai làn đường sáng trưng. Gió thổi lồng lộng và con vẫn cứ hát. Cậu Ba biết con thích hát, và khả năng hát của con có thể tỏa sáng. Nhưng đã lâu lắm rồi, con không còn hát nhiều và cũng không còn thấy lòng hứng khởi khi hát. Có chăng giai điệu trầm ấm của Green Fields hay Donna Donna còn thấy lặp lại trên khuôn miệng. Tự mình bỏ vụt mất một khả năng mà mình từng yêu thích. Thật buồn...

Tấm lòng khô kiệt khi nhìn thấy cuộc đời toàn là những hỗn loạn với những niềm vui chợt thoáng và nỗi buồn hằn vết, những cuộc cãi vã chóng vánh nhưng âm hưởng kéo dài như một bản orchestra hoành tráng. Chỉ có nhạc đồng quê và giao hưởng kéo về với thực tại cơ bản đang đứng trên mặt đất này. Câu nói thường nghe nhất là: Nghe nhạc làm cho đầu óc mê muội, không nhớ được điều gì cả.

Chẳng thà nhớ những điệu nhạc như thế, còn tốt hơn nhớ những vết cắt đã lâu rồi chưa lành trong tâm tưởng. Chẳng thà nghe những điệu nhạc như thế, tốt hơn trăm lần khi phải nghe những luồng âm thanh gây hại cho lỗ tai một cách cố ý...

GREEN FIELDS - THE BROTHERS FOUR

Once there were green fields kissed by the sun
Once there were valleys where rivers used to run
Once there were blue skies with white clouds high above
Once they were part of an everlasting love
We were the lovers who strolled through green fields

Green fields are gone now, parched by the sun
Gone from the valleys where rivers used to run
Gone with the cold wind that swept into my heart
Gone with the lovers who let their dreams depart
Where are the green fields that we used to roam

I'll never know what made you run away
How can I keep searching when dark clouds hide the day
I only know there's nothing here for me
Nothing in this wide world, left for me to see

Still I'll keep on waiting until you return
I'll keep on waiting until the day you learn
You can't be happy while your heart's on the roam
You can't be happy until you bring it home
Home to the green fields and me once again

Thursday, July 02, 2009

Cây dừa - giá trị tinh thần sâu đậm


Nhà tôi nằm kế bên một trường phổ thông cấp 3. Nơi đó có những rặng dừa rất cao mà vui nhất là mấy cây dừa đó cứ đổ sang bên sân thượng nhà tôi. Vậy là ngày nào cũng có nước dừa. Hehe. Nhưng cũng thỉnh thoảng mới chặt thôi, vì cũng ngại, nhưng cũng không sao vì đã xin phép thầy hiệu trưởng của trường rồi. ^^

Cây dừa Bình Định mà đặc biệt là cây dừa ở xứ Tam Quan thì có vô vàn những câu chuyện hay. Dừa gắn liền với đời sống tâm linh văn hóa xã hội của người dân quê tôi. Dừa mang lại những bóng mát trưa hè cho góc vườn chợt nắng. Dừa truyền lại những lịch sử hào hùng của dân Bình Định xứ tôi.

Điều vẫn ấn tượng nhất trong tôi đến bây giờ là đám cưới ở Bình Định. Một đám cưới ở quê thì tất nhiên là khác trăm lần so với ở thành phố. Dù gọi là thành phố Quy Nhơn nhưng đám cưới cổ truyền vẫn luôn đãi tiệc bằng những món ăn tự chế biến, bằng những giá trị truyền thống văn hóa ẩm thực. Và điều không thể thiếu là chiếc cổng lá dừa đặc trưng xứ võ quê tôi.

Đến giờ tôi vẫn chưa đi nhiều nơi, nhưng đám cưới thì tôi dự rất nhiều. Dù ở quê hay ở thành phố, hiếm khi lại được gặp chiếc cổng lá dừa in đậm trong trí óc tôi từ thuở nhỏ. Ngày cậu Năm tôi làm đám cưới, họ hàng làng xóm, nhất là cậu Ba tôi, đi xin lá dừa về để cắt tỉa và trang trí cho chiếc cổng lá dừa đặc biệt ấy. Hái dừa nguy hiểm. Chặt tàu lá dừa phải chặt tàu lá tươi, đều, không được có lá nào úa vàng. Từ lá còn non gốc tàu đến lá già rũ dạng, vẫn phải xanh một màu xanh thật trong lành, mướt, nhẹ nhàng, thanh thoát như ngọc. Chưa kể là trên ngọn dừa còn là tổ của kiến lửa mà con nào con nấy bự tổ chảng. Khổ lắm. Nhưng cái vui trên hết vẫn là một đôi tơ hồng kết duyên trăm năm cầm sắt. Khó nhất là phải biết canh ngày để hái tàu lá dừa xuống sao cho ngay ngày rước dâu đãi tiệc, lá dừa phải tươi, không được úa màu, nếu không thì sẽ làm mất ý nghĩa thiêng liêng nhất của việc cưới hỏi. Cổng lá dừa quan trọng trong từng đời sống con người xứ võ. Chẳng thế mà câu chuyện tình nồng nàn đã gắn liền với gốc dừa dài mãi tận biển xanh.

Hồi đó, đến cả xe hoa rước dâu cũng được trang trí với lá dừa. Bó hoa cô dâu cầm lướt thướt với hai dải lá dừa xanh nếp nổi bật trên nền áo dài đỏ truyền thống. Dừa cũng phải tự hào khi góp một phần cực kỳ quan trọng vào đời sống văn hóa Việt. Nhưng cái tôi vẫn nhớ nhất là chiếc bánh xu-xê ngọt ngào giòn sật.

Bánh xu-xê là tiếng nói trại đi của từ bánh phu thê. Cái tên đã khẳng định ý nghĩa quan trọng của chiếc bánh trong ngày lễ quan trọng này. Bánh làm rất công phu và tốn tiền nhưng ý nghĩa truyền thống lâu đời khiến cho tráp bánh phu thê không thể nào thiếu trong ngày rước dâu được. Và đã thành thói quen, dù ruộng nhiều hay ít, từ xưa người dân vẫn có ý thức dành riêng một khoảnh để cấy lúa nếp cái hoa vàng. Thứ nếp này được xay lọc kỹ thành loại bột trắng mịn màng, và cứ 10kg nếp chỉ lọc được 4kg bột làm bánh. Bánh phu thê là sản phẩm của sự pha chế tổng hợp, nguyên liệu được làm từ những sản vật đồng quê. Vỏ bánh chế từ bột nếp cái hoa vàng, xay mịn, lọc lấy tinh bột. Nhân bánh được làm bằng đậu xanh đồ chín, dáo kỹ, qua nhiều giai đoạn công phu, xào nhuyễn với đường kính, cùng với cơm dừa nạo nhỏ... Từng ấy thứ tổng hợp lại với nhau, bổ sung lẫn nhau cho ta chất béo, chất bột, chất khoáng. Nó không những có giá trị dinh dưỡng cao mà còn tạo nên một hương vị vừa độc đáo, vừa ngon miệng, vừa nồng nàn khó quên. Béo, ngọt, mịn màng trong suốt như hổ phách và tác động tới mọi giác quan: mũi ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng nhưng rất sâu từ bột gạo nếp và đậu xanh; mắt nhìn thấy nền lụa trắng của vỏ bánh với thấp thoáng những "vân mây" hương dừa, lưỡi thưởng thức vị ngọt lan tỏa của đường, vị giòn sật của dừa nạo, tai nghe tiếng tách hộp lá sột soạt.

Bánh phu thê xuất phát từ làng Đình Bảng, Bắc Sơn, Hà Nội. Theo truyền thuyết, thời Lý vào những ngày hội hè hay lễ Tết, dân làng thường dùng những sản vật mình đã cấy trồng ra để làm bánh xu-xê, thành tâm dâng cúng tổ tiên, rồi hưởng lộc. Một lần hội làng, Lý Thánh Tông cùng vợ là Ỷ Lan Nguyên phi về quê lễ vua Lý Thái Tổ và Lý Thái Tông ở Đền Đô. Tại đây dân làng đã dâng lên Vua và Nguyên phi đặc sản của quê hương là bánh xu-xê và nhận được lời khen tấm tắc hương vị độc đáo của món bánh này. Đức vua cho rằng, cuộc đời con người có được hạnh phúc là niềm vui lớn của hạnh phúc lứa đôi, và truyền từ nay, ngày ăn hỏi, rước dâu nên có món bánh quý này để mọi người cùng hưởng. Cũng từ đó bánh xu-xê được gọi là bánh phu thê, buộc từng cặp bằng lạt điều và là một trong những lễ vật không thể thiếu trong đám cưới, đám hỏi, là biểu tượng của lòng chung thủy, gắn bó sắt son của tình vợ chồng.

Tục lệ gói bánh phu thê cứ như vậy truyền từ đời này sang đời khác, qua nhiều vùng miền và cách tân nên nhiều kiểu khác nhau. Bánh phu thê đã đi khắp đất nước và dừng lại ở Bình Định tôi với hộp lá dừa dân dã. Hái lá dừa là một việc khó khăn và tốn nhiều công sức. Cái khó là ngồi xếp lá dừa thành hai chiếc hộp vuông. Hộp nhỏ là hộp âm nằm dưới, hộp dương hơi rộng hơn úp lên trên biểu tượng cho âm dương hòa hợp. Nhưng cũng nhờ có sống lá dừa nên có thể xắn vuông lên một cách dễ dàng. Làm hộp lá tuy dễ nhưng cái công phu thể hiện trong bột bánh bên trong hộp lá ấy. Thoạt trông, việc luộc bánh có vẻ đơn giản, nhưng đây lại là giai đoạn công phu nhất thể hiện độ chín của người làm bánh, quyết định đến thành công của cả mẻ bánh. Vì vậy mà những nhà làm bánh ngon nổi tiếng luôn có bí quyết giữ lửa khi nấu. Khi nào cần lửa to và to trong bao lâu, hay nhỏ hay vừa phải riu riu... Phải chăng đó là ngọn lửa hạnh phúc gia đình vẫn bập bùng cháy không tắt, tạo nên món bánh trăm năm chăng? Và tất cả cứ từ từ trở thành một nghệ thuật đa dạng trong cách làm, với tiêu chí một chiếc bánh thơm, ngon, dẻo. Bánh ngon ăn xong, hương thơm còn phảng phất trong tình cảm của mỗi người. Ngược lại, bánh không ngon là bánh nhão, hương không nồng. Điều này lý giải tại sao mỗi nghệ nhân khi làm món bánh phu thê, họ hầu như dồn hết tâm sức của mình vào từng chiếc bánh. Ngoài tâm hồn tài hoa của người thợ, nếu thiếu một tấm lòng chất chứa thương yêu thì khó có thể có được cặp bánh phu thê hoàn mỹ. Nhưng không vì vậy mà việc làm bánh phải kéo dài. Bánh phải được làm trong thời gian nhất định, canh đúng ngày giờ, vì bánh luộc xong, khi vỏ lá dừa vẫn còn tươi, và xếp đẹp đẽ trong tráp quả và theo họ nhà trai đến nhà gái để rước dâu, khi gặp gió dễ bị đổi màu thành vàng úa. Cho nên, cái công của từng nghệ nhân và tấm lòng chất chứa trong từng chiếc bánh, cố công đem lại hương vị thơm ngon đậm đà, nồng ấm tình phu thê bền chặt trong lớp hộp lá dừa âm dương hòa hợp.

Cây dừa... gắn liền với tâm linh người dân xứ võ, mãi mãi làm đậm đà cái tình, cái hồn người dân dã, mộc mạc, chất phát với những đóng góp quan trọng cho giá trị truyền thống tinh thần giữ mãi trong lòng người Bình Định.

Lúng túng

Vậy là chính thức qua ngày 2 tháng 7.

Đúng là đầu óc mình có vấn đề khi ngồi chờ cho nó qua khỏi 12h để viết entry. Khùng quá mức đi.

Còn 2 ngày nữa là đến lúc chị Phương thi đại học rồi. Chỉ biết chúc chị thi tốt thôi àh. Còn lại thì câm như hến.

Để xem thử đến 1 tuần sau thì mình sẽ thành ra bệnh gì. Mũi thì cứ sụt sịt miết mà không chịu uống thuốc cho bớt. Đã thế còn hắt xì liên miên. Riết rồi mình chắc cắm đầu xuống đất khi hắt xì quá.

Không biết. Vẫn thấy sợ. Không giải thích được. Những chuyện tương lai như là sẽ thi ngành gì, trường nào ra sao thì gần như đã quyết định xong. Và bây giờ mình thuộc loại vô cảm với những chuyện đó. Mình chỉ thấy sợ và không tự tin thôi. Cũng đã 2 ngày rồi, mình thấy mình chẳng tập trung được vào cái gì cả. Mình muốn trốn tránh cảm giác đó. Mình thấy sợ thật sự. Mình chỉ muốn ngủ và ngủ. Đến đêm thì lại thức (do ban ngày ngủ nhìu quá) và thấy trống rỗng. Chẳng có gì khi cứ suốt ngày nghĩ lung tung và tái ngộ với cái cảm giác mà mình không thích chút nào. Mình làm sao vầy không biết nữa.

Mình càng ngày càng thấy ít nói hơn. Cũng chẳng buồn nói nữa. Thích ăn mì gói. Thích ăn trứng chiên. Thích uống nước chanh. Uống riết rồi đau bao tử. Quen rồi ! Ngày trôi qua thật nhàm chán. Ngay cả những bông hoa đang làm bé tí tẹo mà cũng không muốn hoàn thành nữa. Thiếu nguyên liệu và tâm trạng không tập trung được. Đến cầm cây viết chì lên khảo sát đồ thị hàm số cho quen dần mà cũng thấy nản nữa. Riết thấy sợ luôn cả chính mình
.

Ngày 15 lên trường. Mình vừa muốn đi lại vừa không muốn đi. Cái cảm giác ở nhà ngột ngạt riết rồi mình cũng quen dần, dù gì cũng chỉ đổi không khí khoảng một buổi sáng, trưa về và mọi việc lại tiếp tục như mọi ngày. Rồi cũng phải gặp. Mình thấy sợ hãi thật sự. Lúng túng là vậy sao? Không hiểu trong cái đầu đơn giản quá mức vấn đề của mình đang nghĩ gì nữa. Mình muốn năm 12 bắt đầu năm học thật sớm. 10/8 đi học là quá trễ rồi. Mình muốn ôm hết sách vở lên trường ngủ luôn cho khỏe. Nhà thật tù túng và ồn ào.

Giúp đỡ cho một người có thể dễ hoặc có thể khó tùy theo cách nghĩ của mình. Mình cũng đơn giản góp sức được cho Cupid một vài điều và mình cũng đơn giản không thể nào giúp đỡ được vì không có khả năng và ý nghĩ muốn giúp đỡ là một sai lầm. Có khi nhìn lại thì thấy sai rồi, nhưng vẫn cố chấp với cái quyết định đó. Kết quả mới là điều chua xót nhất.

2 ngày rồi... Bỏ lủi... Tất cả mọi thứ... Thời gian trôi qua thật vô nghĩa. Mọi người ai cũng ép buộc và ép buộc. Càng ép buộc thì mình lại càng chống đối. Thử hỏi chương trình 12 chưa học xong mà đòi làm bài thi luyện thi ĐH. Có lý quá thể !?!

Thôi thì... cứ ráng cầm cự đến 15/7 ra ngoài đổi gió, ráng chống chọi đến 10/8 là được giải thoát. Mình muốn được đi học trường lớp ngay bây giờ.

Đếm ngược : 6 ngày nữa là đến ngày này và 3 tuần nữa là đến ngày kia.

When you look me in the eyes, tell me that you love me. Everything's all right. When you're right here by my side. When you look me in the eyes, I catch a glimpse of heaven... I find my paradise. When you look me in the eyes.
Wednesday, July 01, 2009

Chiều chán ngắt


Lại một buổi chiều nữa trôi qua mà thấy đắng ngắt.

Bây giờ đến cả nhắn tin còn thấy sợ nữa là. Bảo làm sao mà tiếp tục chúc nhau giữ tinh thần ? Khi mà tất cả những gì đã gửi đi còn không được đảm bảo là đến đúng nơi nhận. Và cả việc thấy không tự nhiên khi cầm cái đt lên nhắn vu vơ nữa. Chuyện cứ như trong phim í.

Ngồi làm món quà thấy không tự nhiên và thật sự rã rời cả người. Cái máy tính chết dịch lúc lên lúc xuống sau khi đã hơn 3 tháng rồi mình không đụng đến cái máy dở người này. Bây giờ thì ráng lãnh hậu quả. Mở máy tính lên mà 1 tiếng sau nó mới tạm gọi là chạy được. Đúng là thua.

Ngày nào cũng mưa mịt mù, sấm chớp đủ điều, tầm tã. Mùa hè ở SG thì bao giờ cũng vậy thôi. Nhưng chẳng thấy hứng thú gì với cái gọi là dầm mưa nữa. Đơn giản vì đang bệnh lười biếng ra ngoài đường thôi. Thôi tóm lại, hè đồng nghĩa với mưa, mà mưa đồng nghĩa với ở nhà.

Chắc thôi luôn cái việc nhắn tin linh tinh cho rồi. Không an toàn nữa. Thật sự thấy sợ hãi...

Hôm qua có làm quân sư quạt mo cho Cupid, thấy cũng vui vui. Tốt nhất là Cupid thật vui vẻ là OK rồi. Còn mình thì không biết có vượt qua được cái nỗi sợ tự dưng mà có này không nữa. Tâm trạng luôn đắng nghét khi phải thấy một điều gì chắc chắn rồi bay mất tiêu. Nhưng chẳng biết trách ai cả. Vì đầu óc suy nghĩ quá đơn giản, lỡ làm hư rồi thì làm lại. Mà phần lớn cái suy nghĩ đó không được nhiều người thừa nhận cho lắm.

Còn một tuần nữa là đến sinh nhật dương lịch của mình. Mình tự ngồi đếm ngược, tự ngồi tổ chức cho mình cái sinh nhật trong mơ rất mơ mà chẳng bao giờ tổ chức (vì là ngày dương). Mà mỗi ngày đếm ngược là một ngày chán. Chán toàn tập !!! Từ từ đến cuối tháng là sinh nhật âm lịch thì ăn sinh nhật trong căng-tin nhà trường luôn. Đi học rồi...

Chỉ biết lông bông qua ngày, làm Toán, làm hoa, làm Anh văn, việc nhà chỉ mỗi rửa chén, và ngủ suốt ngày. Riết rồi mình chỉ muốn ngủ cho đỡ bị nghe chửi. Trong người nóng nực quá. Ước gì có đủ nguyên liệu làm món thạch trà hồng và món bánh kẹp táo. Ăn cho đỡ nhàm chán qua ngày.

Oh Susana, oh don't you cry for me. For I'm going to Lousiana with my banjo on my knee.
[Mình mà được có cái bánh kem giống như thế trong ngày sinh nhật thì ... Chẹp chẹp... Măm măm... Chắc nhảy cẫng lên luôn quá !!! hì hì ]