Saturday, December 04, 2010

Trúc Nguyệt hà xứ tầm...

Ám hương lạc tẫn đái thiên cang
Lan duyến tình trùng thuỷ mang mang
Điệp sắc hoàng hoa bôi tửu nhạt
Lưu lệ thử tình bất năng vong
.
.
.
Friday, December 03, 2010

Bào mòn & Tích tụ

Vậy thì mình đã hiểu...

Bào mòn một cách đơn độc và vô vị.

Lần đầu tiên thấy thất vọng tột độ đến như vậy. Hay chăng đó chỉ là một cái tick qua loa sơ sài để mong có thêm để mà đọc nhỉ? Cứ vậy mà hiểu thôi. Không có gì là mãi mãi, huyền huyễn khó nắm bắt. Nhưng đó là sương mù mờ mịt không bao giờ tan biến, hễ vướng mắc vào lập tức càn khôn biến hoá, vô pháp thoát ra.

Mà cũng có lẽ một bước chân trên bãi cát đồ sộ trước biển lộng mênh mang khó lòng đem lại được một nốt nhạc bình yên đến thanh tịnh. Tiếng chuông chùa rền vang trong âm thanh cốc cốc của tiếng mõ trầm ấm bay theo khói nhang buồn bã cũng chưa hẳn mang lại một sự phẳng lặng trong tâm tưởng. Bước trên đá trơn nhẵn vô vàn hình thù nâng cao trí tưởng tượng, từng ngón chân bám chặt vào thành đá trơn trợt phủ lớp nước biển nóng bỏng vuột da mà nghĩ về những điều khó lòng tưởng tượng được thật quá phiền não và u ám. Con người luôn có những yêu cầu rất cao, đôi khi vô lý, nhưng cũng là một mục đích để cố gắng thêm trong cuộc sống vô vị. Dòng đời nhạt nhẽo đẩy số mạng con người đi đến những bến bờ không đoán trước được. Có người bảo đó là nhân quả. Gieo nhân nào gặt quả ấy. Có người nói làm gì có việc đó. Chỉ có chăng, mọi việc không bao giờ lường trước được kết cục. Ván bài đã cược trong không gian cô đọng, hồi hộp chờ đợi khi lật ngửa quân bài.
Wednesday, December 01, 2010

Hộp Thiết Bán Đảo

Anh từng nói với tôi, anh có riêng một cái rương để cất giấu những thứ quý giá, để những khi trong lòng vu vơ anh lại lấy ra xem lại. Ký ức từ những niềm vui nỗi buồn vương dấu trong lòng anh chìm đắm trong rương gỗ cũ mục. Anh vẫn chưa bao giờ để cho tôi xem cái rương ấy. Tôi hiểu, ký ức của mỗi người không dễ gì để bày tỏ. Đôi khi trong lòng tôi vẫn tự hỏi anh cất giấu những điều gì trong ấy? Rồi một lần tình cờ tôi nhìn thấy hộp quà màu vàng óng chứa đầy những ngôi sao tôi ngồi gấp để trong rương ấy, phần nào tôi hiểu được tình cảm anh dành cho tôi. Tình cảm anh dành cho tôi còn hơn thế nữa. Tôi hiểu điều đó. Rất rõ. Tôi tôn trọng, dù gì tôi cũng biết, đến một ngày nào đó, tôi sẽ cùng anh khai mở chiếc rương ký ức đó.

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 90

["Nhưng mà, ngươi nghĩ rằng các ngươi có thể cả đời này tương bạn tương thủ sao? Có biết thế nhân sẽ nhìn các ngươi như thế nào không, đối đãi với các ngươi như thế nào không?

"Thương phong bại tục, bội nghịch luân thường, thế sở bất dung... Nam tử tương luyến vốn là trọng tội, huống chi là các ngươi?"

Bởi vì hai người các ngươi tài hoa xuất chúng, tuyệt thế song kiêu, thế nhân càng không cho phép hai ngươi có bất kỳ tỳ vết nào, cho dù chỉ là nhỏ nhặt nhất.

"Khi các ngươi đã không được hậu thế chấp nhận, tất cả mọi thứ thuộc về các ngươi, cũng chỉ vì vậy mà mất đi, tất cả mất hết!"

"Hảo, Trẫm biết rõ ngươi không quan tâm đến chính bản thân mình, thế nhưng ngươi không quan tâm đến hắn ta sao?"]

(Trích KTTH - LTPH - chương 90)

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 89

[Nhưng mà lúc trong lòng y nổi sát khí, nhãn thần giống như đao quang kiếm ảnh, sắc nhọn thanh lãnh, tựa thanh kiếm vừa được tôi trong lò nung nóng đỏ đem ra ngoài không khí! Hàn quang bức nhân!

May mắn là lúc đó Phương Giản Huệ không nhìn thấy ánh mắt của Vô Song công tử.

Âm thanh băng lãnh, uốn éo mị hoặc cùng thâm hiểm tựa con độc xà luồn lách vào trong tai Tiếu Khuynh Vũ: "Thiết nghĩ, Phương Quân Càn Phương tiểu Hầu gia đã bao giờ có ý định thưởng qua tư vị của Tiếu thừa tướng đây chưa nhỉ?"]

(Trích KTTH - LTPH - chương 89)