Wednesday, June 22, 2011

[Hoa Dung Thiên Hạ] Văn án & Tiết tử

Văn án

Có người từng nói với ta rằng, nếu như ngươi muốn trở về thế giới ngày trước từng sống, phải nắm được trong tay hai thứ bảo vật kỳ bí lớn nhất thiên hạ.

Hai thứ bảo vật kỳ bí kia đều nằm trong tay một người vô cùng mạnh mẽ và mỹ lệ.

Hắn còn nói, nếu ngươi tìm được hai thứ báu vật ấy, thì từ nay về sau, không bao giờ muốn trở về nữa.

Chỉ cần ta tâm niệm hồi tưởng bốn chữ ấy mà thôi...

Hoa dung thiên hạ.

Hoa Dung Thiên Hạ

HOA DUNG THIÊN HẠ

*Tác giả: THIÊN LẠI CHỈ DIÊN

*Thể loại: Giang hồ, không rõ là nhất thụ lưỡng công hay vẫn là nhất thụ nhất công ??? Một chút huyễn huyễn, một chút xuyên giá, ngược luyến tàn tâm, bi kịch. Bất quá cái kết cũng miễn cưỡng được xem là kết thúc có hậu. [Cọp pi nguyên văn trên vnsharing ^^____^^]

Monday, June 20, 2011

KTTH - LTPH ... Ưu tư đôi tri kỷ

P.S #1: Bài viết này được viết trong lúc người đang giựt giựt vì nghe các loại nhạc pop có giai điệu xập xình dồn dập --> câu từ ngắt nhịp sẽ gặp vấn đề ^____^

P.S #2: Sau câu này thì vô trong bài viết sẽ cực lười viết hoa sau dấu chấm, dạo này đang bị bệnh lười chảy thây. =]]]]]]]]]]]

P.S #3: Ta viết bài này dành cho 2 người beta đang ngóc mỏ chờ ta hoàn tất đống môn thi + việc làm của ta vào hè này để trở về vui thú quây quần cùng 2 huynh cùng các nàng ấy.

Đây đơn thuần chỉ là 1 bài cảm nhận, không trích dẫn hoặc trích dẫn theo trí nhớ người viết, không chém thơ từ trong truyện cũng không hề xì poi vì đã lâu quá editor trí não cùi bắp nên ít nhiều truyện đã trôi theo dòng nước không thương tiếc!!!

--------------------------------------
Thursday, June 16, 2011

[Oanh Dạ] 3 - Ước định

Ba, Ước định

Đời đời kiếp kiếp, không rời bỏ nhau.

Hồ nước huyền ảo phủ tầng sương hư hư thực thực như lớp lụa mỏng che phủ vạn vật dưới đáy hồ. Mặt nước như đang cử động mà cũng như bất động, thập phần linh động, thập phần nhã tĩnh. Những giọt nắng như điểm xuyết cho lớp nước ánh lên một màu xanh lấp lánh dát những sợi vàng thanh mảnh. Đâu đó phảng phất tiếng gọi màn đêm đang ngái ngủ danh những cánh tay dần dần bao phủ khung cảnh hữu tình. Xa xa màu tím quyến rũ mời gọi những vị khách phương xa mệt mỏi tìm chỗ trú chân sau một ngày dài mệt nhọc. Hồ nước lãng đãng những chiếc lá sen rất lớn, có thể đỡ nổi một con người. Tĩnh lặng trong trường sam nâu đỏ thường ngày, Oanh Dạ ngồi xếp bằng trên một lá sen lớn. Những lọn tóc không màng những cơn gió cứ vô tình bay lất phất càng tăng thêm nét huyễn ảo vạn phần. Tấm lụa khí mỏng manh ôm ấp lấy thân người ấy, bao phủ bảo bọc nét đỏ pha những gam màu đất lạnh lùng, ấm nóng nhưng cũng trầm buồn. Bên dưới lá sen, những đợt sóng gợn nhẹ đưa đẩy lay động rồi lan dần những vòng tròn xa thẳm không níu giữ được. Đây đó lại trôi về một cơn gió nhẹ khẽ hất những sợi tóc dài dường như ánh sắc đỏ thẫm dưới nắng chiều bay vút lên khỏi nếp mà múa những điệu buồn vần vũ. Con gió như hiểu lòng mà thuận theo thổi hất lên thành những điệu múa diễm lệ mà mảnh mai. Gương mặt điểu nhi khẽ nhoẻn nụ cười, nhưng hôm nay quả thật trong lòng sao ngổn ngang trăm mối tơ vò, cố kiếm cách chi để gỡ nhưng mãi chẳng tìm thấy đầu gút ở đâu. Biểu tình hoang mang chẳng biết nói thế nào của y lúc này tựa hồ ẩn chứa thêm đến mấy phần phiền muộn cùng chán nản. Y an an tĩnh tĩnh ngồi đấy, đưa tay chống cằm, đôi chân mày khẽ nhíu, trong ánh mắt ngưng đọng biết bao tâm tư sầu lắng, thâm trầm khó nghĩ.
Tuesday, May 24, 2011

Nhân Danh Cha ... Máu ... Hoa hồng

Góc tối leo lét ánh đèn cầy nhỏ từng giọt sáp gấp rút rơi xuống đĩa hứng. Tiếng cầu nguyện nhanh dần trong đêm. Bóng tối...

Âm thanh vút nhanh qua những ngóc ngách cửa sổ phủ đầy những rặng hoa hồng leo dây thắm một màu đỏ quý phái và sang trọng. Máu tươi chợt nhỏ lên những trang sách thấm đẫm những tội lỗi cùng nỗi khoan thứ giam chặt con quỷ dữ trong tâm hồn. Không hoàn hảo...

Lỗ chỗ... Thủng... Máu rỉ giọt... Linh hồn bị tàn phá... Thối rữa...

Ánh mặt trời dần lê gót chân hoang dại lên những nóc nhà hoang vu tồi tàn nơi con phố chật hẹp. Cây thánh giá bật sáng những giọt lệ trong vắt đến lóe sáng như những nhát dao cứa đôi tiếng rên rỉ bật máu. Xót. Những giọt máu khô lại trên con đường đá vô định hun hút về một hướng tạo nên những cơn ảo giác chập chờn. Loạng choạng. Hơi thở dồn dập theo những lần phập phồng nơi lồng ngực đang cố chịu nỗi đau đớn bóp nghẹt.