Ba, Ước định
Đời đời kiếp kiếp, không rời bỏ nhau.
Hồ nước huyền ảo phủ tầng sương hư hư thực thực như lớp lụa mỏng che phủ vạn vật dưới đáy hồ. Mặt nước như đang cử động mà cũng như bất động, thập phần linh động, thập phần nhã tĩnh. Những giọt nắng như điểm xuyết cho lớp nước ánh lên một màu xanh lấp lánh dát những sợi vàng thanh mảnh. Đâu đó phảng phất tiếng gọi màn đêm đang ngái ngủ danh những cánh tay dần dần bao phủ khung cảnh hữu tình. Xa xa màu tím quyến rũ mời gọi những vị khách phương xa mệt mỏi tìm chỗ trú chân sau một ngày dài mệt nhọc. Hồ nước lãng đãng những chiếc lá sen rất lớn, có thể đỡ nổi một con người. Tĩnh lặng trong trường sam nâu đỏ thường ngày, Oanh Dạ ngồi xếp bằng trên một lá sen lớn. Những lọn tóc không màng những cơn gió cứ vô tình bay lất phất càng tăng thêm nét huyễn ảo vạn phần. Tấm lụa khí mỏng manh ôm ấp lấy thân người ấy, bao phủ bảo bọc nét đỏ pha những gam màu đất lạnh lùng, ấm nóng nhưng cũng trầm buồn. Bên dưới lá sen, những đợt sóng gợn nhẹ đưa đẩy lay động rồi lan dần những vòng tròn xa thẳm không níu giữ được. Đây đó lại trôi về một cơn gió nhẹ khẽ hất những sợi tóc dài dường như ánh sắc đỏ thẫm dưới nắng chiều bay vút lên khỏi nếp mà múa những điệu buồn vần vũ. Con gió như hiểu lòng mà thuận theo thổi hất lên thành những điệu múa diễm lệ mà mảnh mai. Gương mặt điểu nhi khẽ nhoẻn nụ cười, nhưng hôm nay quả thật trong lòng sao ngổn ngang trăm mối tơ vò, cố kiếm cách chi để gỡ nhưng mãi chẳng tìm thấy đầu gút ở đâu. Biểu tình hoang mang chẳng biết nói thế nào của y lúc này tựa hồ ẩn chứa thêm đến mấy phần phiền muộn cùng chán nản. Y an an tĩnh tĩnh ngồi đấy, đưa tay chống cằm, đôi chân mày khẽ nhíu, trong ánh mắt ngưng đọng biết bao tâm tư sầu lắng, thâm trầm khó nghĩ.