Bốn, Vui vẻ
Tựa mộng hoa nhẹ rơi
Xuân đến, ánh nắng hồng khắp nơi mang về bao hơi ấm trong lòng truyền sức xuân cho từng cành cây ngọn cỏ. Những giọt sương còn đọng trên nụ hoa rơi xuống đất đánh tách tạo nên đóa thủy hoa tuyệt đẹp. Hoa cỏ buông mình thoát khỏi giấc ngủ đông lạnh lẽo, căng tràn nhựa sống khoe sắc cùng đất trời. Hương xuân chào đón những người khách lạ phương xa trở về từ phương Nam ấm áp. Thời khắc xuân sang quả là lúc hoàng kim của vạn vật tạo hóa. Thoáng chốc, bao mùa trôi qua, Đông kia phải đi rồi. Thiên địa tuần hoàn. Đất trời chìm đắm trong màu trắng tang thương thuần khiết. Những đóa hoa tuyết chao đảo nơi khung trời rồi vỡ tan đâu đó trên mặt đất phủ đầy tuyết mịn. Mùa đông luôn mang trong mình một hơi thở riêng biệt. Im lặng đến đau lòng, đông đến rồi đi lưu lại vị đạo thanh khiết trong sáng rất thanh tao của những bông tuyết đậu trên chóp mũi ai, của hạt tuyết tròn trĩnh theo đà thân cây trượt xuống đất, của nhũng ụ tuyết cao lấp đầy. Hương thơm man mác một nỗi buồn lặng lẽ len vào thâm tâm con người như mang theo cái lạnh cần được một vòng tay sưởi ấm. Trong núi bốn mùa phân biệt rất rõ ràng, chỉ là giữa nơi huyễn hồ không rõ lắm thời gian đã trôi qua bao lâu ấy, chưa từng bao giờ lưu lại dấu vết của tuế nguyệt bao năm hằng chảy. Năm rồi lại năm, ngày lại qua ngày, thiếu niên cũng dần dần khôn lớn, thanh niên cũng từ từ cương nghị. Thời gian không rời bỏ ai trong đất trời, chỉ cùng người mà trôi đi, chỉ cùng người mà chiêm nghiệm.