Sunday, March 27, 2011

Tóc Tựa Tuyết

Tam thiên lưu thủy, ngã chích thủ nhất biều...

Ngươi có biết chăng...

Phồn hoa có tựa ba ngàn con nước chảy mãi về Đông đi nữa, ta chỉ chọn một chiếc gáo và uống nước từ chiếc gáo ấy...

Thâm cung ba nghìn giai lệ, ta nguyện chẳng cần ai...

Dưới mưa tuyết, ngươi lựa đàn. Tỳ bà văng vẳng não lòng dây thê lương ai oán. Ngươi thân tàn phế, nhưng ngươi tàn mà không phế. Thế gian kẻ không tàn mà phế quả thật rất nhiều. Ngươi từng đối ta nói thế.

Ngươi rời xa ta sao sớm vậy? Những ngày ấy ta chẳng dám động ngươi. Ta biết ngươi đau, đau lắm, vì độc tố đã lan tràn thân thể. Rồi ta cùng ngươi ngắm đào hoa buông mình theo gió lộng thổi về phương xa...
Friday, March 18, 2011

Chó ơi...

Khuya rồi nhỉ?

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được nghe thấy tiếng sủa gâu gâu của em mừng chị mỗi lần chị đi làm về hay đi học về khuya, chẳng còn những lần em chồm lên người chị, cào cào làm bẩn chiếc áo khoác dày cộm, chẳng còn những ánh mắt long lanh dễ thương, đôi tai cụp xuống phía sau, ra dáng đáng yêu, để đổi lại những cái vỗ vỗ đầu ôm ấp.

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được ôm em, vuốt ve bộ lông của em, ấp em vào lòng những đêm trời tối.

Đã 1 ngày rồi, chị không còn được cất tiếng kêu em xuống ăn cơm như mọi lần chị hay làm và em nhìn chị đòi ăn trông đáng yêu đến thế.

Đã 1 ngày rồi, chưa bao giờ chị về nhà lại trông ngóng tiếng sủa của em, tiếng em cào cào cửa lách mình qua chấn song sắt ra mừng chị đến như vậy. Điều đầu tiên chị trở về nhà, là nhìn em, là ôm lấy em, là vỗ đầu em, là chào em trước hết, vì lúc đó chưa có ai nghe thấy tiếng xe máy nổ để ra, chỉ có mỗi mình em.
Saturday, February 19, 2011

[Oanh Dạ] 2 - Nhẹ cười

Hai, Nhẹ cười

Oanh Dạ, ta thích nụ cười của ngươi.

Thu Hoa không còn chỗ nào để đi, đành phải lưu lại sơn cốc vô danh cổ quái chắc có lẽ ngàn vạn năm nay chưa từng có ai đặt chân đến viếng thăm này làm bến đỗ cho mảnh đời lưu lạc cô nhi của hắn. Khoảng trời vô tình chờ đợi dần phai dấu, chẳng mấy chốc đã tám năm trôi mau.

Tám năm, đối với Thu Hoa, kỳ thực lại là khoảng thời gian dài nhất, đau lòng nhất, gian khổ nhất. Tám năm dài đằng đẵng đủ khiến cho một hài tử như hắn dần dần thoát ra khỏi cái đau đớn dày vò của nỗi đau mất đi phụ mẫu trong buổi chiều định mệnh ấy mà ngoan ngoãn an phận trở thành một cô nhi lẻ loi trơ trọi trên nhân gian tàn khốc. Tám năm, đối với Oanh Dạ, bất quá cũng chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi trôi qua mang theo bụi phù vân huyền huyễn lạc mịch cuối chân trời thoát tẫn vào ký ức của một yêu quái đã tu luyện đến bảy trăm năm như y. Cho dù phía trước có thế nào, phong vân thương hải thay đổi ra sao, trước giờ vẫn là vậy, vẫn là một nỗi cô độc bao trùm lấy con người y, không hề thay đổi. Trong tiềm thức y chấp nhận sự đợi chờ mòn mỏi vĩnh viễn từ ngày hôm ấy đeo bám lấy y dai dẳng, trải bao năm qua, chẳng chút suy suyển.
Monday, February 14, 2011

Ngọt Ngào

14/02

2 năm trước.

Chúng ta gặp nhau ở bến xe bus Bến Thành tấp nập. Cảm xúc này tốt nhất đừng nói ra nhiều, phải không anh?

Bus 27, phở Bến Thành, viện Bảo tàng Thành phố, thư viện Quốc gia...

Cứ xem như chúng ta hãy cùng nghe MV này và nghĩ lại đi nhé ^^

Happy Valentine's Day

ANISION! EM YÊU ANH RẤT NHIỀU!!!

P/s: Cái MV đặc biệt tặng anh thì em chưa có làm kịp. Anh thông cảm cho em nhen ^^ (cười toe)
Thursday, February 10, 2011

[Oanh Dạ] 1 - Tiếng ca

Một, Tiếng ca

Dạ oanh, Oanh Dạ, ta tên là Oanh Dạ.

Ầm!

Âm thanh cực lớn vang lên, một vật mang thân hình to lớn kềnh càng che phủ cả một khoảng trời bay thẳng xuống dưới sườn núi. Chấn động khắp cả núi rừng! Chỉ thấy trên ngọn cây quác quác tiếng kêu cứu của đàn chim hốt hoảng đập cánh trong vô vọng hãi hùng. Đàn chim lập tức sải cánh bay vút lên gầm trời xa xăm lạc mịch buổi chiều tà. Không gian nơi núi rừng rộng lớn ngân nga tiếng vọng của thanh âm ầm ầm gãy đổ vừa nãy lan truyền trong cái vắng lặng đang dần chiếm đoạt sự sợ hãi của vạn vật, chẳng muốn tiêu tan.

Sau đó, núi rừng trở về cõi yên lặng trầm tịch thuở ban đầu vốn có. Lặng thinh.

Phải một lúc lâu sau, một con chim khoác trên mình bộ lông vũ màu nâu đỏ ướp ánh nắng chiều sắp tắt chầm chậm bay về hướng bên dưới sườn núi. Nơi đó tĩnh toạ một cái hồ vô cùng lớn. Nước ở đây quanh năm lạnh ngắt cho dù có được đun sôi từ dưới đáy hoặc có ánh mặt trời gắt gao chiếu rọi thẳng xuống mặt hồ. Trên mặt hồ nổi lềnh bềnh một vật không rõ là thứ gì, chính là thứ vừa nãy rơi xuống từ trên sườn núi kia. Con chim nọ bất thình lình kêu lên một tiếng sắc nhọn xé tan bầu không khí tĩnh mịch bao bọc quanh hồ, sau đó vỗ cánh phành phạch, nhanh chóng bay mất.