Friday, June 25, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 39

["Không phải." - Tư tưởng trêu ghẹo của Phương tiểu Hầu gia chúng ta đột ngột nổi dậy, nụ cười tà mị, tuyên bố: "Y, là người của ta."

A ~~~ !

Chủ quán như bị sấm sét đánh trúng! Trợn mắt ngoác mồm mà nhìn hai con người đang yên vị trước mắt lão! ------- Tiếu Khuynh Vũ nghe vậy có phần giật mình, lập tức tiếp tục cúi đầu ăn hoành thánh. Thậm chí ngay cả nước canh trong thìa cũng không đổ ra ngoài một giọt!

Ăn nói kiểu này mỗi ngày nghe không dưới mười lần, nghe đến mức chính mình cũng muốn chết lặng luôn rồi.]



(Trích KTTH - LTPH - chương 39)



------------------------------------------------------------------------------------


KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 39


Phố xá Bát Phương thành, ngựa xe như nước, người người tấp nập.

Nhà nhà cửa hiệu nối tiếp nhau, tửu kỳ đón gió đung đưa uyển chuyển, âm thanh chào mời vang lên không ngớt, Tần quán tửu lâu, phấn son bột nước, lĩnh la tơ lụa, đao thương cung nỏ, cộng thêm văn vật đồ cổ, đủ thứ hàng quà bánh, châu báu trang sức...

Thời gian ngắn ngủi, Bát Phương thành từ một trấn nhỏ hoang vắng nơi biên cảnh nay đã thành một đô thị tung hoành ngang dọc, phát triển mọi mặt.

Tốc độ phát triển quả thật nhanh đến chóng mặt, đúng là nơi này ẩn chứa khí phách của một đô thị thương mại đệ nhất thiên hạ.

Cảm thụ được sức sống từ dân chúng huyên náo trong thành, Tiếu Khuynh Vũ không khỏi cảm động, nét mặt tươi tắn vui vẻ. Khuôn miệng mỉm cười như lan tỏa dương quang trên nền băng bạch sắc cô tịch. Thần thái toát lên ánh thiều quang hòa mình với tiết xuân rực rỡ tại Bát Phương thành phồn hoa đô hội. Gió xuân nhẹ thổi như nô đùa nụ cười u lan trên khuôn mặt thập phần băng lãnh kia. Tiết xuân, người xuân, quả thật tuyệt!

Có lẽ, những bách tính bình dân vất vả bận rộn với cuộc sống thường nhật kia mới là những con người chân chính tạo nên lịch sử huyền thoại ngàn năm bất diệt?

Cho dù hèn mọn nhỏ bé, cho dù tầm thường dung tục, nhưng chính là cỏ dại bên dưới trăm hoa, vĩnh viễn bất khuất kiên cường, vĩnh viễn sinh sôi lớn mạnh không ngưng nghỉ!

Y nghe thấy lời nói ôn nhu của Phương Quân Càn thoảng bên tai: "Khuynh Vũ, ngươi thấy không? Đất đai nơi đây, ruộng đất nơi đây, chính là nhờ công của ngươi mới có thể phơi bày một diện mạo như vậy ngày hôm nay..."

Tiếu Khuynh Vũ mím môi cúi đầu.

"Khuynh Vũ", hắn ngữ thanh thành khẩn, "Cám ơn ngươi."

Ông chủ tiệm Ngũ Bảo Hồn Đồn lúc này không thể nào ngăn cơn xúc động, hai tay xoa vào nhau liên tục, vô cùng lúng túng, không biết phải làm sao: lão cho dù thế nào cũng không ngờ được lưỡng vị thiếu niên tôn quý đáng kính như thần tiên hạ phàm kia lại hạ cố đi vào tiệm hoành thánh của mình!

Lão cứ lau đi lau lại mặt bàn đến mức bóng loáng, chỉ lo một chút bụi bặm còn sót lại dính lên y phục của hai con người thanh tú đạo mạo kia, xúc động đến độ vẻ mặt đỏ bừng!

Một vị bạch y Công tử tọa tại luân y, chu sa u nhu, mi gian ẩn hàm khí chất cao quý thanh nhã. Ung dung hoa lệ, lộng lẫy kinh người, nhưng lại xa cách đến lãnh đạm, giống như vạn vật thế gian này cũng không đổi được một nét nhẹ nhàng xao động trên khuôn mặt diễm lệ kia.

Bên phải y là một thiếu niên anh tuấn rất tôn quý lại vô cùng tà mị. Một vẻ khí khái nam nhi nào đó tung bay cuồn cuộn, long phi cửu thiên, hấp dẫn không thể nào diễn tả được, vô cùng riêng biệt, nhu hợp cùng một chỗ, cùng với vẻ mặt để lộ ánh nhìn uể oải lười biếng lúc đó, khỏi phải nói người người đều cảm thấy trong lòng ngực cảm giác choáng ngợp, tôn sùng hướng đến con người hồng cân đỏ thẫm kia. Thần tình xuất một nét coi rẻ khinh thường thiên hạ, đủ khiến toàn bộ thiếu nữ đãi tự khuê trung (khuê các) con tim loạn nhịp.

Ban nãy hai người họ đi trên đường lớn, rất nhiều người dừng bước, ánh mắt ngơ ngẩn trông theo vầng dương quang bạch nguyệt rực rỡ kia đến khi khuất mắt.

Chủ quán lắp bắp nói: "Không, không biết hai vị công tử, muốn, muốn ăn gì ạ..."

Phương tiểu Hầu gia cười nhạo nói: "Đến tiệm hoành thánh thì ăn hoành thánh chứ còn có thể ăn cái gì khác a."

"Vâng... Vâng...!" Chủ quán khẩn trương đến mức trên trán mồ hôi nhỏ giọt: "Già quả thật hồ đồ, hồ đồ!"

Phương Quân Càn thông thạo gọi món: "Đem lên hai bát hoành thánh đi, nhớ cho nhiều hoành thánh một chút."

"Vâng ạ." - Chủ quán hết sức phấn khởi, tiến vào trong bếp chuẩn bị thức ăn.

"Ta dạo chơi khắp Bát Phương thành này, kể ra chỉ có hoành thánh ở tiệm này là ăn ngon nhất." - Tiểu Hầu gia châm trà chia đũa, bộ dạng vô cùng ân cần niềm nở, "Ngũ bảo trong ngũ bảo hoành thánh này chính là nhân hoành thánh được nhào trộn từ năm loại nguyên liệu: cần thái, nấm hương, hành lá, tôm nõn, cải trắng. Quán "Ngũ Bảo Hồn Đồn" này nổi tiếng gần xa, hôm nay đặc biệt đưa Khuynh Vũ đến đây ăn thử chút!"

Nhìn nét mặt Phương Quân Càn tựa như đang hiến bảo vật, Tiếu Khuynh Vũ nhịn không được bất giác cười nhẹ.

"Đến rồi ~~" - Chủ quán vội vàng đem ra hai bát hoành thánh nóng hổi nghi ngút khói đặt lên bàn, "Nhị vị công tử từ từ dùng ạ!"

Phương tiểu Hầu gia cười: "Chủ quán, ông làm việc tiếp đi."

Nhưng mà lão chủ quán vẫn chưa muốn rời đi, ngơ ngẩn nán lại một chút hưởng chút điểm quý khí từ hai người họ cũng tốt nha!

"Lưỡng vị công tử vừa đến Bát Phương thành này ạ, trông rất lạ mặt nha." Chủ quán đánh bạo phỏng đoán.

Phương tiểu Hầu gia nhất thời dở khóc dở cười --------- ngươi có thể đến được Bát Phương thành này vẫn là nhờ phúc bổn Hầu ta, con mắt nào của người thấy rằng bổn Hầu là dân phương khác mới đến đây lần đầu?

Tiếu Khuynh Vũ thưởng thức bát hoành thánh trước mặt. Y ăn vô cùng từ tốn chậm rãi, tinh tế nhai kỹ từng miếng một, chậm rãi húp từng thìa canh một. Vẻ mặt thỏa mãn không hề giống như ăn một bát hoành thánh bình thường, mà chính là đang thưởng thức một món cao lương mỹ vị trân quý. Thiên khí nóng nực, hoành thánh nóng hổi, khuôn mặt lạnh lẽo bạch ngọc liền hiện lên hai luồng yên chi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Tựa sương sa trước nắng, phản chiếu vạn vật, thần khí lan tỏa.

Bộ dạng của Vô Song công tử lúc này lọt hẳn vào đáy mắt Phương tiểu Hầu gia. Hắn cảm thấy lúc này Khuynh Vũ không còn mang khí khái của một Vô Song băng lãnh cô tịch, vầng sáng của một vị bạch y công tử cũng không còn khiến người khác một bước thê lương hiu quạnh, chỉ còn lại một diện mạo thiếu niên mười bảy tuổi, cực kỳ chân thật... chân thật... đến mê người.

Đem một đĩa cải tuyết trộn đẩy đến bên tay y: "Hoành thánh trộn với thứ này ăn càng ngon hơn a."

Chủ quán thấy thế xen vào: "Lưỡng vị tình cảm thật tốt a! Hai người là huynh đệ sao?"

"Không phải." - Tư tưởng trêu ghẹo của Phương tiểu Hầu gia chúng ta đột ngột nổi dậy, nụ cười tà mị, tuyên bố: "Y, là người của ta."

A ~~~ !

Chủ quán như bị sấm sét đánh trúng! Trợn mắt ngoác mồm mà nhìn hai con người đang yên vị trước mắt lão! ------- Tiếu Khuynh Vũ nghe vậy có phần giật mình, lập tức tiếp tục cúi đầu ăn hoành thánh. Thậm chí ngay cả nước canh trong thìa cũng không đổ ra ngoài một giọt!

Ăn nói kiểu này mỗi ngày nghe không dưới mười lần, nghe đến mức chính mình cũng muốn chết lặng luôn rồi.

Tiếu Khuynh Vũ đương nhiên không thể nào vì câu nói vặt vãnh thế này mà nổi giận với Phương tiểu Hầu gia. Bằng không thì hắn tại Bát Phương thành này cái gì cũng không nể tình, cái gì cũng vi phạm, đến lúc đó có thời gian mà nổi giận với tiểu Hầu gia đây sợ là không đủ để giận nữa kia.

Chủ quán ngón tay run rẩy chỉ trỏ: "Hắn là... người của ngươi?"

Phương tiểu Hầu gia gật đầu: "Người của ta."

Y, là Khuynh Vũ của ta.

Khuynh Vũ của ta, bốn chữ này dù quanh quẩn nơi cửa miệng, còn hơn trên đời này mặc ý thưởng thức cao lương mỹ vị, khiến người khác bất giác cảm thấy sự thỏa mãn như thế trên thế gian không thể nào sánh được.

Khuynh Vũ của ta.

Wednesday, June 23, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 38

[Tiếu Khuynh Vũ tức thì phản ứng: "Ngươi đường đường khâm phong Anh Vũ Hầu cư nhiên cùng một tiểu hài tử làm khó dễ, ngươi không biết xấu hổ sao?"



Phương tiểu Hầu gia không chút do dự: "Không biết xấu hổ!"

Tiếu Khuynh Vũ lần thứ hai phản ứng: "Tiểu Hầu gia mặt dày quả nhiên không ai bì kịp, Tiếu mỗ bội phục, vô cùng bội phục!"

"Khuynh Vũ nha ~~" - hắn cúi xuống, trên môi khẽ nở một nụ cười yếu ớt, "Hôm nay trời trong nắng ấm, cứ như vậy ở trong phòng đúng là vô cùng lãng phí cảnh xuân tươi đẹp ngoài kia lắm, không bằng chúng ta ra ngoài dạo chơi đi ---- ách, không cần dẫn theo Trương tiểu bằng hữu đâu."]

(Trích KTTH - LTPH - chương 38)



--------------------------------------------------------------------------------

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 38

Khiến cho đám lão đại thô kệch suốt ngày quen cầm đao cầm thương này đọc sách viết chữ quả thực là làm bọn hắn thống khổ còn hơn so với việc đem giết hết cả lũ a. Mỗi người bọn họ vẻ mặt ai oán cố gắng lắng nghe Tiếu Khuynh Vũ ngồi trên đàn thong thả ung dung giảng giải "Cao điểm phá địch thập tam kế", Kỵ binh chiến thuật diễn luyện" ... Thật là sống không bằng chết !!!

Bọn họ không dám không nghe, bởi vì hôm sau Tiếu Khuynh Vũ sẽ tiến hành khảo hạch, nếu như không qua được thì... Bọn họ không khỏi rùng mình...

Vốn nhiều nhất cũng chỉ là sao chép văn thư, cỡ một vài mộc bản mà thôi (chư vi độc giả khả tưởng tượng được tình cảnh một đám đại hán cao lớn thô kệch trông như học sinh tiểu học ngoan ngoãn chịu đựng mấy cái mộc bản của Công tử băng lãnh a), ai ngờ được Phương tiểu Hầu gia người đã độc địa rồi, chủ ý càng độc địa hơn!

Chuyện đã đến nước này, hắn canh nhiên kiến nghị Công tử trừng phạt những người không thuộc bài làm bao cát thịt tạm thời cho các binh sĩ thao luyện! Vừa đau đớn lại vừa bẽ mặt!

Tiếu Khuynh Vũ không nói được một lời nhìn hắn. Sau đó Phương tiểu Hầu gia thêm một lần nữa vô lương tâm đề nghị với Công tử, nếu không thì phạt bọn chúng đi quét dọn mao xí cũng được?

"..........?" "...........!? " "............... !!!"

Đến cả Tiếu Khuynh Vũ cũng không nhịn được, cảm khái một câu: vốn từ một bọc sinh ra, làm gì phải gấp rút đến ác độc như vậy !?

Đứng cùng một góc với chư vị tướng lĩnh, thời gian này của Phương tiểu Hầu gia quả thật thống khổ đến mức trên mặt hắn lúc nào cũng thường trực một nụ cười hài lòng, vô cùng hài lòng đến diễm lệ (lạc cực sinh bi). Mà kiều diễm hoan hỉ cũng phải thôi, việc học tập sinh hoạt của hắn vô cùng thoải mái dễ dàng, vô cùng tuyệt vời thú vị. Mỗi ngày đều cùng Tiếu Khuynh Vũ sớm chiều bên nhau, không vướng bận chuyện chính sự, không gặp gỡ người ngoài. Hỏi sao không vui vẻ cho được? Nhưng thống khổ thì cũng không ít ------ chính vì tên tiểu quỷ Trương Tẫn Nhai kia lúc nào cũng vây quanh Công tử nhà hắn, một tấc cũng không rời, âm hồn bất tán !!!

Trương Tẫn Nhai tiểu bằng hữu bên cạnh Vô Song công tử học tập thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, trong đó đối với cổ cầm lại vô cùng thiên phú thông minh. Đến Vô Song công tử cũng không cầm được, phải thốt lên khen ngợi: "Tẫn Nhai chính là vì khúc mà sinh, vì nhạc mà lớn. Dương xuân bạch tuyết, vạn người khó gặp, tiện tay đánh lên, dư âm vẫn còn văng vẳng tận ba ngày, bên tai không dứt."

Trương Tẫn Nhai được khen đến đỏ mặt: "Tẫn Nhai chỉ cầu học được một phần mười cầm kỹ của Công tử cũng thấy mãn nguyện lắm rồi ạ..."

Vô Song công tử mỉm cười: "Bằng không..." - Nói xong liền khép mắt, tinh tế nghe đàn, một lời bỏ ngỏ.

Hai ngày sau, Tiếu Khuynh Vũ bỗng dưng nói: "Ta nghe trong tiếng đàn của ngươi huyền ảo ẩn chứa âm thanh binh khí, nên vi sư tặng ngươi nhạc khí này, sau này nhớ hảo hảo luyện cầm."

Trương Tẫn Nhai mở to đôi mắt, chăm chú nhìn vào nhạc khí trong tay công tử ---- chế tạo bằng gỗ. Hình dáng một nửa quả lê, giương bốn dây thẳng tắp.

Tiếu Khuynh Vũ nghiêm nghị nói: "Nhạc khí này tên gọi 'tỳ bà', âm sắc thanh thúy viên nhuận, có thể gảy lên âm thanh sát phạt vang dội công tâm. Ngươi thiên phú dị bẩm, hãy lấy thời gian này cố gắng luyện tập, nhất định sẽ khiến ngươi danh dương thiên hạ."

Trương Tẫn Nhai nhìn thấy vẻ mong chờ kỳ vọng trong ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ, trong lòng không khỏi xúc động đứng lên. Hắn cung kính quỳ xuống, hướng tỳ bà cầm trong tay Khuynh Vũ trịnh trọng đón lấy, lập tức, hành đại lễ ba quỳ chín lạy, bái sư: "Ân sư tại thượng, kính nhận đệ tử một lạy."

Chính tại hôm đó, Trương Tẫn Nhai chính thức trở thành môn hạ đệ tử của Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ.

Hôm đó Phương Quân Càn cũng ở bên, tận mắt chứng kiến cảnh tượng vô cùng trang trọng mà ấm áp ấy.

Từ đó về sau, bất luận ngày đông giá rét mùa hè nóng bức hay là gió thổi mưa rơi, Trương Tẫn Nhai đều chăm chỉ khổ luyện tỳ bà, chăm học không một chút lơ là.

Sau khi Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ tạ thế, Trương Tẫn Nhai đau lòng khôn xiết, sau ôm nỗi lòng đối với ân sư một thuở, nam bắc du lịch thiên hạ, một tay tỳ bà khuynh đảo thế nhân, cuối cùng trở thành thiên hạ tỳ bà đệ nhất danh gia!

Lúc đó người đời hỏi hắn khi trước vì sao chọn một mình tỳ bà cô độc, Trương Tẫn Nhai chỉ một nụ cười thê lương không đáp.

Thế nhân chỉ biết, hắn chỉ gảy cây tỳ bà tựa vào ngực vô cùng trân quý ấy, cho dù mọi việc đã qua, thương thế đổi dời, tỳ bà thêm sờn cũ, nước sơn phai màu, hương thơm mờ nhạt, Trương Tẫn Nhai chỉ cùng tỳ bà ấy làm bạn, cho đến khi hắn qua đời.

Lúc hấp hối, tỳ bà quốc thủ Trương Tẫn Nhai vuốt ve cây tỳ bà bao năm cùng hắn, lệ rơi đầy mặt, chỉ khe khẽ lưu lại năm chữ: "Ân sư ... của ta nha........"

Phương tiểu Hầu gia mất hứng. Rốt cục đến một ngày chịu không nổi, lén hướng Vô Song công tử oán thán, không cần phải mang theo Trương đồng học nữa, tiểu hài tử thôi mà, cần phải học hỏi cách sống độc lập tự chủ, để cho bản thân hắn tự học, tự chơi đi!

Tiểu mao hài bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ lúc nào cũng dính lấy y, lúc này trông không khác một ngưu bì đường(kẹo da trâu)!

Có thể làm cho Phương tiểu Hầu gia mặt dày tiên sỉ của chúng ta đây không thể chịu đựng được, bởi vậy có thể thấy rằng, Trương Tẫn Nhai Trương tiểu bằng hữu của chúng ta rất có tiềm chất khiến bóng đèn điện nhiễm nước cũng cháy sáng a!!!

Tiếu Khuynh Vũ tức thì phản ứng: "Ngươi đường đường khâm phong Anh Vũ Hầu cư nhiên cùng một tiểu hài tử làm khó dễ, ngươi không biết xấu hổ sao?"

Phương tiểu Hầu gia không chút do dự: "Không biết xấu hổ!"

Tiếu Khuynh Vũ lần thứ hai phản ứng: "Tiểu Hầu gia mặt dày quả nhiên không ai bì kịp, Tiếu mỗ bội phục, vô cùng bội phục!"

"Khuynh Vũ nha ~~" - hắn cúi xuống, trên môi khẽ nở một nụ cười yếu ớt, "Hôm nay trời trong nắng ấm, cứ như vậy ở trong phòng đúng là vô cùng lãng phí cảnh xuân tươi đẹp ngoài kia lắm, không bằng chúng ta ra ngoài dạo chơi đi ---- ách, không cần dẫn theo Trương tiểu bằng hữu đâu."

Tiếu Khuynh Vũ đoan tọa luân y, lãnh đạm quấn quấn thiên tàm kim tuyến trong lòng bàn tay:" Tiếu mỗ hành động không tiện."

"Ta đẩy ngươi đi nha!" - Phương Quân Càn nắm chặt tay vịn phía lưng cỗ luân y rực rỡ, không kịp để cho vị bạch y công tử lãnh diện hào hoa kia kịp giải thích: "Ngồi chắc nha."

Tiếu Khuynh Vũ chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể nóng bỏng phía sau lưng, cho dù cách một lưng ghế dựa, y nhiên vẫn cảm giác được. Độ ấm quen thuộc kia, bao vây như muốn đem đến tia ấm áp cho thân tâm băng lãnh của mình...

Y động tâm trong chốc lát, thân thể có chút cứng lại.

Vẫn là chính Phương Quân Càn hắn đẩy mình ra khỏi quân doanh...

-----------------------------------

- Dương xuân bạch tuyết: tác phẩm nghệ thuật xuất sắc; tác phẩm ưu tú (dương xuân bạch tuyết, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc)

- thanh thúy viên nhuận: trong trẻo mượt mà




Tuesday, June 22, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 37

"Vẻ mặt vô cùng thành kính: "Khuynh Vũ a, bổn Hầu trước giờ đã từng ca tụng trí tuệ cao siêu của ngươi chưa nhỉ?"

Tiếu Khuynh Vũ cười, nói: "Ách... Hình như là chưa a."

Phương Quân Càn: "Vậy thì hiện tại, ta sẽ ca tụng ngươi một chút..."

Tiếu Khuynh Vũ tĩnh tọa, an nhiên chờ đợi.

Tiểu Hầu gia ho khan vài tiếng, chững chạc trịnh trọng, vô cùng nghiêm túc: "Khuynh Vũ, ngươi thật sự vô cùng ---- âm hiểm!"

Tiếu Khuynh Vũ: ............"


(Trích KTTH - LTPH - chương 37)



-----------------------------------------------------------------------------


KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 37


Công cuộc kiến thiết lại Bát Phương thành khẩn la mật cổ mở rộng rất nhanh.

Vô Song công tử từ sớm đã ý thức được, tuy rằng Bát Phương thành tương chiến Thiên Tấn, Hung Dã tại vùng biên cảnh hoang vu, chiến đoan nhất khởi, đứng mũi chịu sào, phải đối mặt với họa chiến tranh. Nhưng đồng thời, Bát Phương thành cũng nhờ lý do này mà được trời đất ưu ái.

Là nơi ba nước giáp nhau, từ trước đến nay, lái buôn từ khắp nơi tụ hôi, giao dịch hưng thịnh. Chỉ cần biết cách xử lý sao cho thỏa đáng, Bát Phương thành sẽ tức khắc trở thành thủ phủ thương mại mậu dịch của cả ba nước!

Huống chi Cổn quận, Khoát thành, Lưu Diệp quận đã sát nhập vào, cùng với Bát Phương thành tạo nên một thế thống nhất, tổng diện tích gần chiếm khoảng một phần ba quốc thổ Đại Khánh!

Một nửa giang san này mà không biết hảo hảo sử dụng, đến cả Phương tiểu Hầu gia cũng cảm thấy xấu hổ với chính mình!

Vì thế, nhân vật đứng thứ hai tại Bát Phương thành này đã đặt ra một loạt các kế hoạch phát triển như sau, tất cả nam nhân trong Bát Phương thành bắt đầu liền theo đó mà tuân thủ vô cùng nghiêm ngặt, lưỡng thủ ngoan trảo! ----- một bên điều quân sự, một bên làm thương mại.

Việc này cũng vô cùng dễ hiểu, thực lực là điều quan trọng nhất để bảo đảm phát triển, không có thực lực, tất thảy đều vô nghĩa! Cho nên việc luyện binh ở Bát Phương thành này quyết không thể nào hời hợt buông lỏng được.

Về phần thương mại, Bát Phương thành thuế suất thấp đến không tưởng, ba mươi đánh một, so với các quốc gia khác lại còn thấp hơn cả một phần ba tổng bình quân thuế suất của các nước ấy. Thương nhân đến đây cơ hồ nhạc khai liễu hoa, đem cả gia đình con cái đến Bát Phương thành định cư để buôn bán làm ăn.

Thuế suất thấp như vậy làm cho Phương tiểu Hầu gia cảm giác rằng chính hắn chắc chắn sẽ phá sản nếu lưu lại thành này ------ cho dù lúc đầu hắn cũng đã bỏ hết cả tiền của gia sản hiện có làm tiền vốn cho thương sự ở đây. Ân, chính là khoản hai mươi vạn lượng hoàng kim bồi thường chiến phí kia...

Vì thế, tiểu Hầu gia của chúng ta trưng lên một vẻ mặt vô cùng khiêm tốn, vô cùng hữu lễ, cùng thi triển nụ cười tà mị thần công, thỉnh giáo vị bạch y công tử đang bận rộn với sự vụ ở Bát Phương thành: "Khuynh Vũ à, chúng ta như thế có thể nào bị lỗ không?"

Tiếu Khuynh Vũ đang ung dung đĩnh đạc bát mặc đề tự lên chiết phiến (dĩ chí trọng hạ, thiên khí viêm nhiệt), nghe vậy liền ngẩng đầu, ngưng thần nở nụ cười yếu ớt nhưng u nhã tựa hoa mai điểm sương trước bình minh chiếu hạ: "Trước tiên phải khiến cho các thương nhân đến cảm thấy được buôn bán ở địa phương này có lời, đợi khi Bát Phương thành phát triển vững vàng rồi, lúc đó có muốn đề cao thuế suất hay không, không phải là tại Phương tiểu Hầu gia ngươi định đoạt sao?"

Chỉ sợ đến lúc Bát Phương thành trở thành thương mại đệ nhất thủ phủ, đuổi bọn thương nhân đó sợ đuổi cũng không chịu đi cho.

Phương tiểu Hầu gia bừng tỉnh ngộ ra! Bội phục không không ngớt: "Cao, quả thật là cao (minh), không hổ là Vô Song công tử!"

Vẻ mặt vô cùng thành kính: "Khuynh Vũ a, bổn Hầu trước giờ đã từng ca tụng trí tuệ cao siêu của ngươi chưa nhỉ?"

Tiếu Khuynh Vũ cười, nói: "Ách... Hình như là chưa a."

Phương Quân Càn: "Vậy thì hiện tại, ta sẽ ca tụng ngươi một chút..."

Tiếu Khuynh Vũ tĩnh tọa, an nhiên chờ đợi.

Tiểu Hầu gia ho khan vài tiếng, chững chạc trịnh trọng, vô cùng nghiêm túc: "Khuynh Vũ, ngươi thật sự vô cùng ---- âm hiểm a!"

Tiếu Khuynh Vũ: ............ !!! ................

Bát Phương quân bắt đầu tiến hành "hoạt động mở rộng tố chất tiềm ẩn trong chúng tướng sĩ" (mang tên này, kỳ thực là vì .... Trong trường học của chúng ta có một trung tâm chuyên trách việc mở rộng tố chất tiềm ẩn trong học sinh... !!! ) Đương nhiên, Vô Song công tử là vị quan viên chỉ huy vô cùng độ lượng, đương nhân bất nhượng. Dùng câu nói này của tiểu Hầu gia mà bảo, ngươi không làm một vị giảng sư quả thực là lãng phí nhân tài lắm a!

"Hoạt động mở rộng tố chất" này, nói trắng ra chính là đến trường lên lớp đọc sách !!!

Đầu tiên, Vô Song công tử hỏi chúng tướng lĩnh một vấn đề trọng đại như sau: "Vi quân tướng soái, cái gì trọng yếu nhất?"

Đáp án vô cùng đủ loại đa dạng.

Cổ Mục Kỳ như đinh đóng cột: "Uy nghiêm."

Tiếu Khuynh Vũ gật đầu, không biết là có đồng ý với lời nói của hắn hay không.

Lý Sinh Hổ cao giọng hồi đáp: "Đương nhiên là võ công!"

Tiếu Khuynh Vũ vẫn như cũ gật đầu.

Du Bân chần chừ: "Chẳng lẽ là mưu lược?"

Chúng thuộc hạ đều nhao nhao suy đoán -------- "Tài cán."

"Tín dụng?"

"Vận khí?"

Tiếu Khuynh Vũ chỉ là ngẫu nhiên gật đầu, vẫn không phát biểu thái độ và quan điểm của mình.

Cao Dậu vuốt cằm, nhắm mắt trầm tư, kìm nén không nói, rốt cuộc phun ra một chữ: "Mãnh!!!"

Tất thảy cười lớn!

Tiếu Khuynh Vũ tọa tại luân y, một lời không xuất, cuối cùng hướng ánh mắt lên Phương tiểu Hầu gia đang ngồi trên ghế lớn giữa phòng im hơi lặng tiếng: "Tiểu Hầu gia, không biết người cảm thấy thế nào?"

Phương tiểu Hầu gia trả lời thật sự rất giảo hoạt: "Khuynh Vũ nói thế nào, ta liền đáp như thế." Ánh mắt phiêu lượng sắc sảo của Tiếu Khuynh Vũ đảo qua từng khuôn mặt chư vị tướng lĩnh, thình lình nói: "Vẫn còn chưa được a..."

Chúng tướng sĩ hiển nhiên không hiểu rõ ràng ý này của Vô Song công tử, thái độ của Tiếu Khuynh Vũ ngược lại càng khiến mọi người cảm thấy vị bạch y thiếu niên này càng lúc càng cao thâm mạc trắc, bí hiểm khó lường.

"Việc nâng cao tố chất tướng lĩnh lúc này vô cùng cấp bách. Ngày mai Tiếu mỗ sẽ cùng với các vị khai đàn lên lớp."

Đang đối thoại như vậy bỗng dưng chuyển đổi đề tài khiến cho chúng tướng có điểm chưa thích ứng kịp. Tướng sĩ ngẩn người, tưởng như hóa đá, Vô Song công tử lời nói sinh lãnh (nguội lạnh) cắt ngang cuộc thảo luận đang chuẩn bị nổi lên trong trướng: "Nếu có người nào từ chối không muốn học, vậy đừng trách luân y của Tiếu mỗ đây bất lưu tình nghiền nát thân thể." (lăn xe lên thân thể của người khác)

Chư tướng mồ hôi mướt cả người.

Phương tiểu Hầu gia tại chiếc ghế chủ soái giữa trướng, từ lâu đã không nhịn được cười! Nhìn mặt mũi chúng tướng chấn kinh như ngậm phải khổ qua, thật không một chút nể tình, lại cười đến mức ngả nghiêng như thế!

Tiếu Khuynh Vũ cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng chờ đến khi hắn cười xong.

Đợi đến khi hắn im lặng, Tiếu Khuynh Vũ xếp lại chiết phiến, thản nhiên nói: "Tiểu Hầu gia, người cũng phải tham dự!"

Nụ cười trên mặt Phương Quân Càn tức thì tắt ngấm trên vẻ mặt vừa nãy còn đương rất đắc chí kia.

Lúc nãy thì cười trên nỗi đau của người khác, bây giờ lập tức xoay chuyển phô ra một vẻ mặt vô cùng điềm đạm đáng yêu nhưng lại vô cùng tội nghiệp: "Khuynh... Khuynh Vũ nha, ngươi sẽ không bất cận nhân tình như vậy chứ..."

Không để cho Phương tiểu Hầu gia kịp nói hết lời, Tiếu Khuynh Vũ liền phất tay chặn lại, nói: "Nhiều lời vô ích, bắt đầu sáng mai, Tiếu mỗ sẽ tự mình phụ trách việc văn võ thao lược của tiểu Hầu gia."

Phương tiểu Hầu gia thống khổ nói: "Không biết đến lúc nào mới có thể kết thúc a?"

"Đến khi nào Tiếu mỗ vừa lòng thì thôi." - Tiếu Khuynh Vũ lạnh lùng bỏ lại một câu khiến "kẻ khác" không hiểu ra sao cả, chuyển luân y ra khỏi trướng.

Chúng tướng lĩnh nhìn thấy Phương tiểu Hầu gia vui quá hóa buồn, muốn cười lại không dám cười. Hắc hắc hắc, tiểu Hầu gia nha tiểu Hầu gia, người mà cũng có ngày này a...

Trong Bát Phương thành này, người duy nhất ngay cả nợ của Phương Quân Càn Phương tiểu Hầu gia cũng quyết không mua (không mua nợ), cũng là người kiên trì kỷ kiến nhất, chỉ có một người như vậy tên Tiếu Khuynh Vũ.

------------------------------------

- khẩn la mật cổ: chiên trống rùm beng, khua chuông gõ mõ

- chiến đoan nhất khởi: chiến đoan là nguyên nhân chiến tranh, ý nói rằng, có nguyên nhân gì giao tranh với các nước, thì Bát Phương thành hứng trước.

- lưỡng thủ ngoan trảo: mỗi tay làm một việc (editor hiểu đơn giản là vậy!)

- nhạc khai liễu hoa: vô cùng vui mừng (hic, hiểu vậy không biết đúng không nữa)

- bát mặc: vẫy mực (hay dùng trong vẽ tranh thủy mặc)

- dĩ chí trọng hạ, thiên khí viêm nhiệt: đã tới giữa hạ, khí trời nóng bức

- đương nhân bất nhượng: việc nhân đức không nhường ai cả

Sunday, June 20, 2010

Khuynh tẫn thiên hạ - chương 36

"Không gian yên lặng trong soái trướng kéo dài ước chừng đã được một nén hương. Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ, nhãn tình nhìn nhau, tương đối vô ngôn, chỉ có đôi trái tim kia cùng chung nhịp đập, chỉ tại này tâm tưởng cùng chung một sự ăn ý nhau thật vi diệu."
(Trích KTTH - LTPH - chương 36)

-----------------------------------------------------------------


KHUYNH TẪN THIÊN HẠ - LOẠN THẾ PHỒN HOA

Tác giả: THƯƠNG HẢI DI MẶC

Dịch giả: Quick Translator 1.4

Editor: Mọt sách Poka

-----oOo-----

Cuốn thứ hai - chương 36


Lời vừa nói ra, lạc châm khả ổn!

Lưu Sầm phẫn nộ muốn điên lên: "Ngươi... ngươi... thật xảo trá!"

Phương Quân Càn cười lạnh, trầm ngâm không nói.

Lưu Sầm cuối cùng đã hiểu, con người thanh danh rúng động khắp cõi Đại Khánh kia là một nhân vật tuyệt đối cương quyết, không thể nào có chút gì thỏa hiệp với khuôn mặt lãnh tiếu tà mị ấy.

Lập tức lạnh lùng chắp tay thi lễ: "Nếu như thế, Lưu mỗ cùng tiểu Hầu gia không thể nói chuyện! Cáo từ!" Nói xong xoay người bước đi.

Phương tiểu Hầu gia cũng không ngăn cản: "Sứ thần đại nhân đi hảo, thứ bổn Hầu không tiễn xa được."

Đoàn sứ giả mặt mày tái mét, bước đi nặng nề, âm thầm không lên tiếng.

Ngay tại lúc đó, Tiếu Khuynh Vũ tọa tại luân y, thản nhiên mở miệng, thanh âm thập phần băng lãnh: "Sứ thần có thể đi, Thác Bạt tướng quân không thể đi được."

Lưu Sầm đại kinh thất sắc! Vẻ mặt hắn nguyên bản rất khó coi (xấu xí) lúc này càng thêm chán nản thất bại!

Đoàn sứ giả im lặng không nói. Đột nhiên, từ trong đoán sứ giả, một tên tướng mạo xấu xí ngửa mặt lên trời cười lớn: "Bội phục! Bội phục! Ngươi làm sao biết ta là Thác Bạt Mục Hoành?" Hắn vừa nãy vẫn khom lưng cúi đầu, mai danh ẩn tích trong đám sứ thần, hành sự kín đáo, không hiểu thế nào lại bị địch nhân phát hiện.

Tiếu Khuynh Vũ không đáp hỏi lại: "Thác Bạt tướng quân biết rõ tướng sĩ Đại Khánh ta hận không thể ăn thịt uống máu ngươi, vậy là vì cái gì mà dĩ thân phạm hiểm, thân nhập hổ huyệt?"

"Vì sao ư..." Thác Bạt Mục Hoành giống như đang tự hỏi tự đáp (tự sướng!) "Ta thân là Thiên Tấn đệ nhất danh tướng, đương nhiên phải đến nhìn xem thử người hai lần đả bại ta là ai..."

"Một người tất nhiên là Phương Quân Càn Phương tiểu Hầu gia, còn một người chính là khi trước tại đầu thành chỉ huy kỵ binh." Ánh mắt hắn nhanh như điện chớp! "Người đó chính là ngươi, ngươi là ai?"

"Tại hạ Tiếu Khuynh Vũ, quan cư Đại Khánh hữu thừa tướng."

"A, nguyên lai là Vô Song công tử..." - Thác Bạt Mục Hoành bừng tỉnh, thấp giọng nói: "Ta bại dưới tay hai ngươi, như thế cũng không có gì là oan uổng, như thế chẳng có gì phải oán hận!" - Tiếng gió xơ xác tiêu điều, Thác Bạt Mục Hoành hai lọn tóc đã bạc màu cùng bao năm chinh chiến, thân ảnh tiêu tác, như nét bi lương phảng phất trên khuôn mặt anh hùng mạt lộ (cùng đường).

Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng nói: "Tướng quân không cần sầu não, ngài cũng không phải là người duy nhất bị uy hiếp. Hung Dã đại hãn lúc này đang trọng thương bất tỉnh, tử sĩ của Tiếu mỗ đã sớm mai phục bên cạnh hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của Đại hãn."

Ánh mắt y vẫn vậy, ôn nhuận tựa thủy. Sau khi nói xong, Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng khép mi, khóe miệng nở nụ cười tựa hoa nhài phất phơ trước gió, như Phật tổ trầm tư thiền định.

Phương Quân Càn thản nhiên chuyển hướng Lưu Sầm: "Lưu đại nhân, nếu tăng thêm hai người này nữa, điều kiện nghị hòa này của bổn Hầu có thể linh động thương thảo tiếp không?" (ý là uy hiếp Đại hãn cùng với Thác Bạt Mục Hoành)

Những lời này, mỗi một từ đều có một loại sức mạnh vô hình ép buộc người ta không thể nào làm trái lời được.

Vài ngày trước, Tiếu Khuynh Vũ cùng tiểu Hầu gia từng đối thoại:

Mười tên vân kỵ tinh nhuệ? Mai phục? Nhiệm vụ? Nội tâm Phương Quân Càn một trận ào ạt như thủy triều vỗ vào vách đá thiên nhai.

"Kế hoạch như thế nào?" - Phương Quân Càn chỉ hỏi năm chữ.

"Tước đoạt Cổn quận, Khoát thành, Lưu Diệp quận, thì địa bàn hoạt động của Bát Phương thành chúng tướng sĩ sẽ mở rộng gấp vạn lần, hợp nhất Bát Phương Quân, Phương Quân Càn Phương tiểu Hầu gia ngươi tất trở thành vô miện quân vương của Tây Bắc Đại Khánh này."

Long trời lở đất! Kinh động lòng người!

Tiếu Khuynh Vũ nói xong câu đó, trong soái trướng hết thảy đình chỉ, im lặng như tờ. Chỉ trừ chiếc đồng hồ cát rêu phong cổ kính kia tại góc trướng, từng giây từng giây một phát ra thanh âm tinh tế truyền đến mọi người: "Toa... toa... toa".

Không gian yên lặng trong soái trướng kéo dài ước chừng đã được một nén hương. Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ, nhãn tình nhìn nhau, tương đối vô ngôn, chỉ có đôi trái tim kia cùng chung nhịp đập, chỉ tại này tâm tưởng cùng chung một sự ăn ý nhau thật vi diệu.

Một khoản thời gian thật dài trôi qua......

"Đổ!" - Phương tiểu Hầu gia thốt lên một chữ.

Nhất tự thiên quân (một lời ngàn quân)!

Tiếu Khuynh Vũ không ngờ được Phương Quân Càn có thể nhanh như vậy hiểu rõ được tinh túy trong kế hoạch long trời lở đất kia!

Vui mừng nở một nụ cười: "Đúng vậy, chỉ có đổ."

Không sai, Bát Phương thành lúc này đích thực là vô lực tái chiến. Nhưng, bì sư chi lữ như thế nào?

Hung Dã dám tử chiến đến cùng sao? Thiên Tấn dám để quốc gia dân chúng lầm than sao? Huống chi còn có Mộ Dung Chiến một tay nắm giữ binh quyền?

"Chúng ta liền đổ ------- đổ đến mức bọn chúng đổ không dậy nổi."

Đây là đem một chữ "Đổ" vận dụng đến cảnh giới biểu hiện cao nhất trong chúng binh. Thiên Tấn, Hung Dã nội bộ mâu thuẫn, chính trị cục thế, chia bè kết đảng đấu đá lẫn nhau, ân oán cá nhân... Quả là bức dây động rừng, đều biến thành động lực thôi thúc tập trung tại này chữ "Đổ", tất cả đều là động lực, sức mạnh chiến đấu đối với Bát Phương thành!

Quan trọng là tại chỉ lực phát ra từ một ngón tay đơn độc, đến cuối cùng có thể biến hóa thành uy nghiêm hùng dũng, tựa lôi đình vạn quân sơn băng địa liệt, như đá tảng ầm ầm lăn xuống từ đỉnh Vu Sơn, kiến lực khả diệt thiên quân vạn mã; như nguyên lý của việc chèo thuyền trên sông, thân bất động khả đi ngàn dặm ------- trong nháy mắt bọn giặc hung hãn kia tro bay khói diệt, một cái phất tay long trời lở đất, thiên địa khuynh đảo.

"Phương Quân Càn". Vô Song công tử nhìn xa trông rộng, nét mặt tựa ánh dương quang rực rỡ chiếu rọi, như ba quang thanh triệt trong làn nước hồ thu tĩnh lặng, nhấn mạnh: "Vĩnh viễn nhớ kỹ những lời này của ta: chiến tranh chính là cướp đoạt, chính trị chính là xảo trá!"

Đang lúc nghị hòa xuất hiện một tên Thác Bạt Mục Hoành, cục diện xoay chuyển nằm ngoại ý liệu của Vô Song công tử. Không ngờ được, lúc đầu chỉ có Hung Dã quốc chủ là con át chủ bài, giờ phút này lại có thêm một tên Thiên Tấn nguyên soái.

Tiếu Khuynh Vũ cảm thán: tựa như trong bóng tối có lực lượng cường đại âm thầm bảo vệ che chở Phương Quân Càn, vận thế của hắn mạnh mẽ đến kinh người, không điều gì bất lợi.

Lần này nghị hòa, sử xưng "Bát Phương minh ước".

Sau khi kết thúc minh ước, các nước lưu truyền một câu --------- "Dục diệt Đại Khánh, tất sát Khuynh Càn."

Ý tứ rất rõ ràng: muốn hủy diệt Đại Khánh, nhất định trước tiên phải giết Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn.

Tướng lĩnh Bát Phương thành Lý Sinh Hổ sau này nghe được, liền cười sảng khoái trêu chọc: "Khuynh Càn Khuynh Càn, 'Càn' là ý tứ của trời, Công tử cùng tiểu Hầu gia cùng tại một nơi, hóa ra chính là 'Khuynh Tẫn Thiên Hạ' ý nghĩa di truyền hậu thế a!

Khoái nhân khoái ngữ Lý Sinh Hổ sẽ không bao giờ dự đoán được, những lời này của hắn cũng có ngày được hậu thế sử quan đem ra dùng ghi chép sử sách. Hắn lại càng không ngờ được rằng, những lời này, lại có khả năng dự đoán được tương lai một thời lừng lẫy bi thương, ghi danh xanh sử, "Khuynh Càn thịnh thế" !

------------------------------------

- lạc châm khả ổn: cây trâm đang rơi cũng phải dừng lại

- dĩ thân phạm hiểm, thân nhập hổ huyệt: đem thân mình xâm nhập chỗ hiểm nguy, đem thân vào hang hổ

- quan cư: nhậm chức quan (ý nói chức quan ở mức đó)

- tương đối vô ngôn: nhìn nhau không nói

- vô miện quân vương: vua không có mũ miện (ý là một mình hùng cứ một phương, thân thế ngang với hoàng đế, chỉ có khác là không có danh hiệu chính thức)

- bì sư chi lữ: hành trình chiến đấu của quân sĩ đã mỏi mệt

- lôi đình vạn quân sơn băng địa liệt: sấm vang chớp giật (ý là khí thế mạnh mẽ) , tuyết lở đất rung

- kiến lực: lực của một con kiến (ý nói lực lượng yếu kém)

- Khoái nhân khoái ngữ: người chân thật nói lời thẳng thắn; người vui vẻ nói lời sảng khoái; chất phác thẳng thắn; trung thực; thẳng thắn; thật thà

-----------------------------------
Chú thích của Editor (theo cách nghĩ và cách hiểu của Editor)

- Chữ "đổ" trong chương này nghĩa là 1. đánh bạc; đánh bài ; 2. đánh cá; đánh cuộc; giành thắng thua. Phương Quân Càn dùng chữ này ý chỉ đánh cược với kế hoạch của Khuynh Vũ về kết quả thắng thua. Câu "Chúng ta liền đổ", ý rằng chấp nhận đánh cược với bọn giặc, kiểu như thi gan xem thử bên nào thắng. Vì Thiên Tấn Hung Dã đã sức cùng lực kiệt, hai bên tương chiến ắt lưỡng bại câu thương. Nhưng Phương Quân Càn vẫn đánh cược, một phần là tính khí của hắn, phần nữa là tinh túy trong kế hoạch của Khuynh Vũ, quan trọng là ngạo khí ngất trời của hai con người mười bảy tuổi Bát Phương thành.

2. Quẻ "Kiền" hay còn gọi là "Càn", trong thuật Âm Dương Bát Quái, tám tám sáu mươi tư quẻ có câu "Càn Tam Liên", quẻ càn gồm có ba gạch ngang cách ra, thẳng đứng, giống như chữ "tam" (số 3) trong Hán tự. Quẻ Càn biểu thị sự mạnh mẽ của trời, được người người ủng hộ, là quẻ mạnh nhất trong tám quẻ bát quái và cũng là quẻ rất tốt.

3. Cụm "Khuynh tẫn thiên hạ" tức nghĩa là theo ý của trời mà khuynh đảo đến tận cùng thiên hạ. Trong truyện có nhắc đến một câu nói của Phương Quân Càn:

"Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn ta nguyện vì ngươi mà đời này khuynh tẫn thiên hạ, để thiên hạ ngàn đời nhớ mãi ba chữ tên ngươi, Tiếu, Khuynh, Vũ"

Câu này cũng có liên quan đến danh tự của Tiếu Khuynh Vũ là Vô Song, tức trên đời chỉ có một, phần nào xuất phát từ thân thế của Tiếu Khuynh Vũ mà ra.