Chương 4
Hoa Nguyệt
Cảnh đêm thanh bình nhìn ra từ khoảng trời hình vuông lặng ngắt đến dị thường. Nơi xa xăm mơ hồ làn sương mỏng giăng phủ những ngóc ngách tầng cây. Ánh trăng màu bạc lia những vốc sáng xuống mặt đất trầm ảo quyện theo những cơn gió vun vút thổi qua từng cành cây kẽ lá như rít lên thanh âm gào thét. Chốc chốc từng trận gió qua đi để lại không khí lãng đãng những màn sương dày đặc theo thời gian trôi vô thức. Không gian đặc quánh những hơi thở nhọc mệt phát ra nơi thân thể dặm xa gió bụi. Hồ nước loang loáng những vệt lỏng loang lỗ ánh sắc bạc của trăng thêm phần mờ ảo huyễn mộng. Sắc xanh dần chuyển sang tím thẫm lại lấp lánh những màu sắc khác nhau cũng như trong lòng người rối bời những suy nghĩ.
Ta dừng chân nghỉ lại tại một khách điếm bên đường. Chẳng biết cái chuyến vân du giang hồ này nó kéo dài bao lâu và đến khi nào ta mới có thể trở về nhà, thật khó nghĩ ra được thứ gì liên quan đến giấc mơ ấy, nhưng ít ra cũng đang lần theo một đầu mối chứ chẳng phải lười biếng lười nhác phó mặc cho số phận. Khách điếm này trông cũng không quá tệ, phòng ốc đồ dùng sinh hoạt đầy đủ sạch sẽ gọn gàng. Cũng chẳng có gì đáng để phàn nàn cả! Ta đứng dựa vào bệ cửa sổ trong phòng, ánh mắt mông lung nhìn ra cảnh vật xa xăm ngoài khung cửa, tâm trí thả lỏng không chút tư niệm. Những con đường nhỏ bé dẫn về nơi chốn xa lạ, những con người bé nhỏ bước đi trên con đường lát đá tảng kéo dài hun hút không lối thoát. Cảnh đêm xuống dần rồi vươn những chiếc móng sắc nhọn bao trùm lên vạn vật. Những con đường vắng dần những bóng ảnh đổ dài nơi cuối phố, những ánh đèn lồng được thắp lên tỏa rực những khoảng trống nhỏ nhoi nơi mặt đường. Những tòa nhà với kiến trúc cổ kính vắng lặng dần qua những cánh cửa lớn khép chặt. Thời này là cái hồi còn giang hồ loạn lạc mà, thì kiến trúc phải cổ thôi chứ không lẽ hiện đại. Lặng lẽ để những cơn gió mơn man lên da thịt, vị đạo cổ kính ấy dường như đang tìm cách len lỏi vào thâm tâm ta. Từng chút từng chút một, ánh mắt dần quen...