Friday, December 10, 2010

Đêm cô độc - Dạ Khúc

Khuya rồi ha. Ngủ không được. Tình hình là nuốt cà phê kiểu này là mặt thành rổ chắc rồi.

Không hiểu được. Đôi khi mình cũng muốn lân la làm quen nhưng có thể không bao giờ làm quen được.

Chỉ là ham chơi, không chịu học hành. Chắc rồi cũng rớt.

Nhìn lại cái tài sản MV làm cho Jay, cũng được, nói theo Jay, Aiyo bu cuo. Đúng là tự sướng cao độ.

Ban đêm mà nghe Dạ Khúc là hết chỗ chê. Cho dù có cao hứng tới mức nào, buồn bã tới mức nào, nghe bài này bỗng dưng mình lại thấy bình lặng. Cái trầm buồn đôi lúc nhanh dồn dập của những ký ức xen lẫn nỗi nhớ nhung hoài niệm xẹt qua trong màn hình mờ nhạt. Uhm. Nghe bài này lại nhớ anh. Đôi khi trong cuộc sống để vuột đi những cơ hội dù mỏng manh để được gặp nhau, để được nói chuyện với nhau, dù điều đó đối với rất nhiều người không phải là khó. Không phải là to tát gì, nhưng chỉ là một câu Em Yêu Anh, Anh Yêu Em đem lại niềm hạnh phúc nho nhỏ len lỏi trong lòng đủ xoa dịu cơn mơ trong một ngày lạ lẫm. Chẳng biết vì sao, nhưng nghe tất cả các bài hát của Jay, mình replay nhiều nhất vẫn là Dạ Khúc. Buồn, cũng không phải, chỉ là một nỗi miên man nào đó trong lòng tưởng niệm về tình yêu đã mất. Giai điệu bài hát không thể hiện nỗi buồn thảm tột cùng, mọi thứ chỉ là chút gì đó rất nhẹ bỗng, vỡ tan trên mặt đất và ánh mắt u buồn nhìn vào mảnh vỡ sắc vụn. Tiếng tim vỡ, tiếng thuỷ tinh vang vọng.

Rap nhanh. Không học cách lấy hơi thì cũng khỏi hát.
Wednesday, December 08, 2010

Bản Thảo Cương Mục

Thật tình mà nói đối với tôi, thuốc Bắc không phải là gì đó quá xa lạ. Những cuốn sách y thuật khi xưa Ông Bà Ngoại thường hay kể, những vị như Bạch Phụ Tử, Hắc Táo Nhân, Xuyên Khung, Cúc Hoa, Nhãn Nhục, Quế Nhục ăn sâu vào trí óc tôi từ nhỏ, mặc dù lúc đó hầu như tôi không hề hiểu gì về những từ ngữ kỳ lạ đó. Lớn hơn một chút tôi biết đến thuốc Bắc uống đắng đến mức nào, và nhìn nó dưới một ánh nhìn sợ sệt mỗi khi bệnh nặng quá phải viện đến thuốc Bắc. Ác mộng của thời thơ ấu là phải bưng bát thuốc Bắc uống cho kỳ hết mới thôi.

Rồi biết đến Anh, nghe đến bài Bản Thảo Cương Mục, kỳ thực mới đầu tôi cũng chẳng hiểu rốt cuộc bài này nói cái gì nữa. Chỉ ấn tượng mỗi âm nhạc viết trên nền nhạc đa âm theo âm hưởng techno/electronica, rất nhiều tiếng điện tử, chắc Anh kết hợp nhiều nhạc cụ điện tử quá hay sao nghe không ra được nhạc cụ nào rõ ràng, nhưng tổng thể, Anh tạo nên một bài rap mà mỗi lần tôi hát theo đến hụt cả hơi vì chưa biết cách lấy hơi khi đọc rap. Một điểm nữa khiến tôi thấy lạ ở bài hát này là tiếng đồng hồ quả lắc lúc chuyển giữa hai đoạn hát, đưa ra một giai điệu cực khác, rap cực nhanh. Quả là Jay, âm thanh trong cuộc sống kiểu nào cũng có thể đưa vào trong âm nhạc của mình. Bội phục! Bội phục!

DROP

HÃY CỨ XEM NHƯ MỌI THỨ LÀ PHÙ VÂN.

ĐÓ LÀ GIẤC MỘNG ĐÃ VƯỚNG VÀ RỒI CUỐI CÙNG CŨNG THOÁT RA.

THỰC TẾ LÀ NHƯ THẾ, KHÔNG THAY ĐỔI ĐƯỢC.

BẠN LÀ BẠN. TÔI LÀ TÔI. TẤT CẢ CHỈ LÀ SỰ HOÁ THÂN HOÀN HẢO, ĐẾN MỘT LÚC NÀO ĐÓ BẠN SẼ TRÚT KHỎI CÁI VỎ VÔ HỒN ĐẤY. ĐÃ HIỂU ĐƯỢC RỒI. 

CŨNG ĐỪNG NÊN HỎI, VÌ ĐÓ LÀ SỰ THẬT PHŨ PHÀNG, CÓ HỎI CŨNG VÔ DỤNG.
Sunday, December 05, 2010

Phân Liệt

"Anh đưa tôi đi chứ?"

"Được. Anh đưa tay cho tôi. Chúng ta sẽ cùng đi. Tan biến khỏi thế giới này."

Chiếc xe gắn máy rồ ga phóng vút trên đường cao tốc vắng vẻ. Mưa nặng hạt dần cuốn theo nỗi phiền muộn trong lòng. Con đường nhạt màu cuốn mãi về phía sau, mà nụ cười tôi tắt ngấm trước ánh nắng nhạt nhoà khuất dạng sau áng mây cô độc.

Nghị lực trong tôi bỗng chốc phân cắt thành hai mảnh rời rạc. Yếu đuối, nhu nhược. Cơn mưa rào như cuồng phong bạo vũ nhấn chìm hai chúng ta vào hư không.

Saturday, December 04, 2010

Đài Hoa Cúc

Hỡi người an toạ trong thinh lặng trên dòng nước cô độc rải đầy cánh hoa cúc tịch liêu...

Người nghe thấy chăng tiếng trầm hùng gieo rải theo từng tiếng trống đơn bạc mênh mang...

Phủ đệ nhà ai cúc hoa tàn lụi rơi trên mặt đất phủ sương. Ánh nến hiu hắt trong không trung thoảng hương tửu nồng vây phủ linh hồn ta. Ánh mắt nàng đẫm lệ ngắm nhìn ta. Chớp mắt tựa mưa bụi thoảng qua, bóng dáng nàng dần dà rời khỏi đáy mắt ta. Đêm tàn thêm trống trải.

Sương đêm lạnh giá thấm ướt tà áo đượm hương hoàng hoa nồng ấm. Phải chăng bóng nàng trên lầu song gác tía độc ẩm một mình mà vọng tiếng ngân nga. Đời này ghi lại trên giấy chiếc chìm đắm vào giấc mộng xa xôi. Ta nơi mặt hồ cô đơn ngắm nhìn bóng ảnh chính ta phai tàn theo con nước. Gió Bắc thổi loạn, đêm hãy còn sớm. Nàng khẽ thêu từng đoá cúc hoa rực rỡ khoe sắc cầu khẩn phước lành. Lòng ta nghĩ đến nàng vang vọng câu hỏi bỏ ngõ không lời hồi đáp lúc ta ra đi...